Chỉ Số Nóng Bỏng 100%

Chương 26: Chương 26




Bing boong… Bing boong. . . . . .

Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cắt ngang câu nói của Hài Lòng, cũng thu hút ánh mắt của cô, chỉ vì giờ này, bình thường cô còn chưa tới nhà, cho nên ai lại đến tìm cô?

"Hài Lòng, cậu có khách à?"

Cô suy nghĩ một chút, bây giờ là cuối tháng, ngoại trừ chủ nhà ra, hẳn là không có bạn bè hay người nhà đến nhà trọ tìm cô, "Ừ, hẳn là chủ nhà tới thu tiền phòng, Tiểu Hoa, ngày mai đến công ty tớ sẽ tán gẫu tiếp với cậu, tớ đi mở cửa trả tiền cho chủ nhà trước."

"Được, vậy ngày mai nói chuyện tiếp, tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi." Tiểu Hoa gật đầu một cái, dặn dò rồi cúp điện thoại.

Bing boong… Bing boong . . . .

Tiếng chuông cửa lại vang lên.

"Đến đây." Hài Lòng vội hét lớn trả lời, sau đó cúp điện thoại. Cô chỉ sợ chủ nhà hiểu lầm, tưởng cô không còn ở đây mà đã rời đi, nhưng cô vừa di chuyển, thân thể liền vừa mỏi vừa đau. Khiến cô không chịu được mà rên rỉ.

Nhưng cô lại không thể không đứng dậy, cắn chặt răng, nắm lấy áo ngủ đang đặt cạnh mép giường mặc vào, cố gắng nâng cơ thể đau nhức mệt mỏi lên rồi đi xuống giường. Sau đó vừa vịn vách tường vừa đi từng bước một, tốc độ nhanh như rùa bò hướng về phía cửa. Thế nhưng vừa đi đến phòng khách, cô liền nghe thấy tiếng rắc rắc, tiếng chìa khóa chuyển động, từ cửa chính truyền đến.

Cả người cô nhất thời ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Bởi vì chủ nhà có chìa khóa, nhưng tuyệt đối sẽ không tự tiện mở cửa sau khi cô đã lên tiếng trả lời. Nếu nói người ngoài cửa là kẻ vô lại xông vào nhà bỏ trống, vậy sau khi nghe thấy tiếng cô chắc chắn sẽ bỏ đi ý định đó, nhưng trừ chính cô ra, ngay cả người nhà, cô cũng chưa từng đưa chìa khóa. Vậy người ngoài cửa có thể là ai?

Két một tiếng, cửa chính bị đẩy từ ngoài vào trong; khi cửa vừa mở ra, người ngoài cửa và người bên trong cửa liền nhìn thấy nhau, khi đó hai người đều sửng sốt một chút. Nhưng người ngoài cửa rất nhanh phản ứng lại, bước nhanh về phía trước.

"Anh nhấn chuông cửa đã đánh thức em sao?"

"Ôn, Ôn Đại!" Hài Lòng kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đi đến bên cạnh, rõ ràng là người lãnh đạo trực tiếp của cô Ôn Đại, cũng là người đàn ông cô yêu say đắm. Nhưng mà, tại sao anh lại có chìa khóa nhà của cô? Tại sao lại đến nhà cô?

Ôn Đại?

Cách xưng hô này khiến Ôn Đại nhíu mày, nhưng nể tình cô vi phạm lần đầu nên bây giờ anh sẽ không xử phạt cô. Nhưng cô nhất định phải biết, quan hệ giữa hai người bọn họ, đã có sự thay đổi.

"Hài Lòng, anh nghĩ có thể em chưa quen, nhưng anh hi vọng em đừng tái phạm nữa, đừng xưng hô như thế. Sau này nếu không có người ngoài, anh hi vọng em gọi anh là Đại, dù sao bây giờ em đã là người phụ nữ của anh."

Đại? Phụ nữ?

Hài Lòng ngây người, choáng váng, sửng sốt, cô cô cô cô. . . . . . Bây giờ cô là người phụ nữ của Ôn Đại --

"Không, không thể nào. . . . . .’’ Cô khó có thể tin, tự lẩm bẩm. Điều này sao có thể? Ôn Đại người cô yêu say đắm, thế mà lại muốn cô làm người phụ nữ của anh?

"Tại sao không thể?" Mày anh nhíu lại càng sâu, thấy đôi tay cô vịn vách tường chống đỡ cỡ thể, rõ ràng cả người cô đau nhức mệt mỏi. Tim anh nhất thời cảm thấy chua xót, vội vươn tay ôm cô vào lòng.

"Ưm!" Cô khó chịu rên rỉ, toàn thân đau nhức vô lực, đâu có thể chịu đựng nổi sự đụng chạm nhẹ nhàng của người khác, huống chi là cái ôm thật chặt của anh.

"Cả người đau nhức lắm phải không?" Anh ngẩn ra, lập tức hiểu được, nhìn cô chăm chú.

Vẻ mặt đau đớn khó chịu của cô, lại có vẻ mềm mại đáng yêu mê người, cực kỳ giống đêm qua sau khi cô đã ăn mị dược, khiến cho vật trong quần anh không thể kiềm chế nổi bắt đầu phản ứng lại.

"Ừ." Cô đỏ mặt gật đầu, xấu hổ lúng túng căn bản không dám nhìn thẳng vào anh.

"Người không thoải mái còn xuống giường để làm cái gì?" Anh không vui trách mắng, đôi tay vừa di chuyển một cái, đã nhẹ nhàng ẵm cô lên, hướng phòng ngủ mà đi tới.

"Em nghe thấy tiếng chuông cửa. . . . . ." Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.

"Bây giờ em đang trách anh sao?" Ôn Đại chợt nhíu mày.

Người con gái này đang chỉ trích anh sao? Sau khi anh nhấn chuông cửa, mới nghĩ đến có lẽ cô còn đang ngủ. May là buổi sáng khi ôm cô trở về nhà trọ, anh tiện tay mang chìa khóa nhà trọ của cô đi, nếu không đợi cô vịn vách tường đi ra mở cửa, e rằng trời đã sáng.

"Không, không phải. . . . . ." Cô sợ hãi lắc đầu, cô yêu say đắm anh còn không còn kịp, đâu thể nào lại trách anh?

"Vừa rồi chính anh nhấn chuông cửa, còn muốn nói dối là không có." Anh liếc cô một cái, phát hiện cô đang mặc áo ngủ, rõ ràng là nghe tiếng chuông cửa, mới vội vàng mặc vào.

"Em. . . . . ." Cô đột nhiên im bặt, nhất thời xấu hổ lúng túng cúi đầu, "Em xin lỗi, không phải em. . . . ."

"Như vậy đã nói xin lỗi, em thật là dễ bắt nạt." Anh bất đắc dĩ lắc đầu. Với tính nết này của cô, nếu ở chung với anh, cô chắc chắn là phải thua thiệt, bởi vì anh tuyệt đối sẽ chiếm tiện nghi của cô.

"Em. . . . . ." Cô sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.