Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Chương 11: Chương 11




Thời gian thấm thoát, năm tháng như nước chảy, nháy mắt đã mười mấy năm, trời vẫn trong xanh, núi non vẫn tráng lệ như cũ, nhưng võ lâm hiện giờ đã sớm triển khai một cục diện khác.

Một phen cục diện khiến người trong võ lâm cảm thấy bất an, sợ hãi, người người hoảng loạn.

Năm đó thất Diêm La Diêm La Cốc danh chấn giang hồ, uy hiếp võ lâm, làm hắc bạch đạo sợ hãi, thua chạy như cỏ lướt theo ngọn gió, không biết vì sao từ mười năm trước liền bắt đầu dần dần rời xa giang hồ, tới hai, ba năm gần đây thậm chí không xuất hiện, kẻ giành lấy chính là Hồng Y Giáo đã từng hùng bá võ lâm năm mươi năm.

Năm mươi năm trước, Hồng Y Giáo nổi dậy ở Miêu Cương, võ học âm độc, thành một phái riêng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ngay cả chưởng môn Thiếu Lâm Võ Đang cũng không địch nổi, không thể không tự than thở. Bởi vậy, tuy rằng Hồng Y Guaó bắt người cướp của gian dâm, giết người phóng hỏa không từ bất cứ việc xấu nào, tác phong hung tàn khiến cho người trong võ lâm căm ghét, nhưng cũng chỉ tức giận nhưng không dám nói.

Cho đến ba mươi lăm năm trước, bảy vị kỳ nhân võ lâm liên thủ đánh Hồng Y Giáo thất bại thảm hại đến nguyên khí bại thương, từ đó, Hồng Y Giáo không chuyện ác nào không làm đã biến mất khỏi võ lâm.

Không ngờ tới ba mươi năm sau, Hồng Y Giáo ngóc đầu trở lại, thanh thế càng lớn hơn so với năm mươi năm trước, hành động càng ác độc thô bạo, năm năm ngắn ngủn liền khiến võ lâm long trời lở đất, sinh linh đồ thán, vô luận hắc bạch đạo, người không thuận theo liền bị Hồng Y Giáo ra tay đuổi giết đếm không hết.

Thất Diêm La chỉ là tâm tính ngoan độc giết người không chớp mắt, lại hỉ nộ vô thường làm theo ý mình, Hồng Y Giáo lại vọng tưởng xưng tôn nói phách ở trong võ lâm, lãnh tụ hắc bạch đạo.

Vì thế, lúc đó bảy vị võ lâm sớm không có tin tức, mà hắc bạch đạo lại đều không thể nhịn được nữa, bạch đạo lại lần nữa phát ra thiếp hiệp nghĩa, hắc đạo cấp truyền tên Lục Lâm, song phương quyết định phải cố gắng, hắc bạch đạo quyết liên thủ đánh bại Hồng Y Giáo.

Cho nên, vào một buổi tối trong tháng, cao thủ ở các nơi đồng thời xuất thủ, trong đêm đó tiêu diệt gần như tất cả các phân đàn của Hồng Y Giáo, lại không dự đoán được các phân đàn chủ sớm xuất phát đến tổng đàn chúc mừng ngày sinh giáo chủ, bởi vậy một trăm lẻ chín vị phân đàn chủ cũng không ở phân đàn…

“Bọn họ quyết định như thế nào?” Nhiếp Văn Siêu lo lắng hỏi.

“Bởi vì trừ bỏ mười ba vị tổng đàn, đường chủ cùng ba trăm người áo hồng cưỡi ngựa ở ngoài, phân đàn chủ các nơi cũng là chủ lực của bọn hắn, ” Tư Mã Nghị nghiêm trọng trả lời. “Bởi vậy chưởng môn Thiếu Lâm bọn họ quyết phải tụ tập các cao thủ bang phái hợp lại tập kích tổng đàn hồng y giáo.”

“Khi nào thì đi?”

“Ngày kia.

“Huynh muốn đi sao?”

“Đương nhiên, đệ thì sao?”

“Vô nghĩa, chẳng những đệ muốn đi, hơn nữa phải bảo mọi người cùng cẩn thận.”

“Vì cái gì?”

“Thế mà cũng hỏi sao?” Nhiếp Văn Siêu thở dài. “Tổng đàn Hồng Y Giáo ở Sào hồ, chẳng khác gì là ở cách vách nhà của ta, không cần giết bọn họ, sớm muộn gì bọn họ sẽ tìm được đến ta nha!”

Bởi vậy, ngày hôm đó trời vừa sáng thì hơn hai trăm vị cao thủ hắc bạch đạo suất lĩnh năm trăm thủ hạ đệ không tiến động đi đến tổng đàn Hồng Y Giáo, tính giết bọn hắn trở tay không kịp, không ngờ Hồng Y Giáo sớm đã có chuẩn bị, cũng kế hoạch một trận loại bỏ các cao thủ hắc bạch đạo, bọn họ liền dễ dàng nhất thống giang hồ.

Vì thế, hơn bảy trăm người bị giết trở tay không kịp, trận chiến đại loạn.

Một lúc lâu sau, Hồng Y Giáo chỉ tổn thất gần trăm người, bên kia hơn bảy trăm người cũng đã ngã xuống một nửa, tuy rằng chủ lực còn đang đánh, cũng đã bị vây bất lợi thực rõ ràng…

“Thuận nương,” trong lúc đó, tìm một khoảng trống, Nhiếp Văn Siêu tìm dâu cả khi đang giao đấu ở trong biển người, nhanh chóng truyền đạt chỉ thị. “Nếu tình thế ngày càng không có lợi, con lập tức trở về mang theo bọn nhỏ rời khỏi Nhiếp phủ!”

“Nhưng mà, cha…”

“Im miệng! Đây là trách nhiệm của con, vì lưu lại huyết mạch Nhiếp gia chúng ta, chẳng lẽ con không hiểu sao?”

“… Đã hiểu, cha.”

Lại qua nửa canh giờ, tình hình chiến đấu càng xấu, chủ lực hắc bạch đạo bắt đầu xuất hiện thương vong, tất cả ba con trai Nhiếp Văn Siêu đều đã bị thương không nhẹ, cắn chặt răng, ông đang muốn lệnh dâu cả tức khắc thoát khỏi chiến trường, lại nghe được thuận nương kinh hô.

“Cha, cha xem!”

Nghe tiếng, Nhiếp Văn Siêu phản xạ nhìn theo hướng Thuận nương chỉ, chỉ liếc mắt một cái liền ngẩn người, thiếu chút nữa bị đối thủ chém tới đầu.

“Cha, kia… Đó là muội muội sao?”

Là Nhiếp Đông Nhạn sao? Mười năm trước đột nhiên nàng mang theo đứa nhỏ mất tích chẳng biết đi đâu.

“Còn có kia… Đó là… Không phải là muội phu sao?”

Là Ác Diêm La, người mà bọn hắn đánh mất lương tâm mà liên thủ đánh chết, là hắn sao?

Lúc này, không chỉ có là Nhiếp Văn Siêu, phàm là người bị vây dưới sườn núi đều nhận thấy được khác thường, mỗi người đều kìm lòng không đậu mà phân tâm nhìn lên hướng trên sườn núi ở giữa trận đấu, ở đàng kia, không biết khi nào đột nhiên hiện ra một chiếc xe ngựa, hơn hai mươi người cả nam lẫn nữ, thậm chí còn có trẻ con.

Trong đó một nam nhân cười híp mắt, một nam nhân hào hoa phong nhã, một nữ nhân lạnh lùng, một nữ nhân e lệ, một nam nhân lửa giận đầy trong mắt cùng một nam nhân có vẻ mặt cợt nhả, vẻ mặt bọn họ thản nhiên, đứng ngang thành một hàng lặng lẽ trước mặt đối phương.

Mà chính giữa sáu người bọn họ là một nam nhân thanh tú, từ khuỷu tay trái của hắn xuống dưới trống rỗng, một mỹ phụ nhân dẩu môi nhỏ nhắn, nhìn qua nói có bao nhiêu mất hứng còn có bấy nhiêu mất hứng, một thiếu niên thanh tú mười ba, mười bốn tuổi, hắn ha ha cười trộm.

Trên một chiếc xe ngựa khác, một bé gái tám, chín tuổi, ngũ quan rất giống mỹ phụ nhân dẩu môi, trong lòng ôm một tiểu cô nương thanh tú đang hờn dỗi, hai bên trái bên phải có đứa trẻ hai, ba tuổi, còn lại bên cạnh là một nam hài tuấn mỹ năm, sáu tuổi, vẻ mặt hưng trí dạt dào, người người xem náo nhiệt, hai đứa nhỏ nhất còn cầm một cây mứt quả cắn lấy cắn để.

Chung quanh xe ngựa chia làm tám vị trang phục đại hán, hơn ba mươi tuổi, đều là bộ mặt lạnh lùng kiên nghị, cử chỉ trầm ổn điêu luyện.

Đột nhiên, lời nói của mỹ phụ nhân trong gió bay tới, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người đang đánh nhau.

“Chàng thật sự muốn giúp bọn hắn?” Oán giận chất vấn.

Nghe không được nam nhân thanh tú trả lời những gì, chỉ nghe mỹ phụ nhân căm tức mắng.

“Chàng ngu ngốc! Thật sự ngốc mà!” Quay đầu, hỏi những người khác, “Các người cũng muốn giúp bọn hắn?”

“Sai rồi, Lục tẩu,” nam nhân vẻ mặt cợt nhả vui cười không ngừng. “Chúng ta không phải giúp bọn hắn, là giúp Lục ca!”

“Các người cũng ngu ngốc! Hết thảy là ngu ngốc!” Mỹ phụ nhân càng phẫn nộ.

“Ai nha nha!” Nam nhân cười nhẹ vẫn là cười mỉm. “Lục đệ muội, tại sao ngay cả chúng ta cũng mắng vậy, ta là đại ca tướng công của muội đấy!”

“Thế thì sao? Là ngu ngốc muội liền mắng!”

“Lục đệ muội,” nam nhân cười nhẹ nhìn nam nhân thanh tú với ánh mắt mập mờ, thoáng nhìn. “Lục đệ là vì yêu muội! Bọn họ là thân nhân của muội, không giúp bọn hắn phải giúp ai? Cũng vì như vậy Lục đệ mới kiên trì muốn thuận tiện đem bốn đứa nhỏ mang đến cho bọn hắn nhìn một cái…”

“Muội không có cái loại thân nhân này,” mỹ phụ nhân tức giận phủ nhận. “Thân nhân của muội từ mười bốn năm trước đã chết sạch, bọn họ chính là một đám súc sinh vong ân phụ nghĩa, cái gọi là bạch đạo này cũng đều là cầm thú lấy oán trả ơn, các ngươi sẽ không sợ bị hắn cắn ngược lại một cái sao? Mọi người lại nghĩ đến có bao nhiêu cái mạng, bao nhiêu cánh tay có thể cho bọn hắn cắn?”

“Ôi ôi ôi,” nam nhân cười nhẹ thở dài, lại vẫn là miệng cười không thay đổi. “Loại vấn đề này thật sự là… Lục đệ, vợ của đệ vẫn là bản thân đệ thu phục đi!”

“Đánh một chút vào mông nàng không phải sẽ nghe lời hay sao!”

Đột nhiên nam nhân có lửa giận trong mắt xen vào một câu như vậy, những người khác không khỏi thất thanh cười to, mỹ phụ nhân giận tím mặt.

“Này! Tứ ca, huynh có ý gì hả? Không đi đánh vợ mình, sao lại bảo chồng muội đi đánh muội?”

“Vợ của ta thực nghe lời.”

“Nói dối! Huynh rất nghe lời của nàng, bởi vì đều là nàng ở đánh mông huynh, huynh không đánh nàng.” Mỹ phụ nhân cười nhạt đá lại hắn.

Mọi người lại chợt cười, ngay cả nam nhân thanh tú cũng phải phì cười, sau đó nói một câu.

“Huynh trưởng sao lại như thế nào? Là hắn vô lý đây… Hả? Không đúng, là các ngươi ngu ngốc!” Rốt cục nhớ lại chủ đề cãi nhau là cái gì, mỹ phụ nhân lại bắt đầu chửi ầm lên.

“Ta nói lại lần nữa, trừ các huynh ra, căn bản muội không có thân nhân khác, vì sao các huynh còn muốn lãng phí thời gian đến giúp bọn người không có lương tâm này? Rõ ràng ở Tây Thùy quá tốt, mỗi ngày nhàn nhã tự tại vô cùng thỏa mái, Trung Nguyên phát sinh chuyện gì cũng không quan hệ gì tới chúng ta, từ xa chạy tới tự tìm phiền toái để làm gì? Các huynh có phải rất nhàm chán hay không? Nhàm chán đi làm ruộng, cũng tốt hơn tới nơi này liều mình, thật sự là ngu ngốc, ngu xuẩn, ngốc…”

“Lục đệ muội, mắng như vậy, quá độc ác đi?” Nam nhân hào hoa phong nhã không biết nên khóc hay cười kháng nghị. “Chúng ta với muội không có cừu oán a!”

“Như vậy mà độc ác? Nói cho các huynh, nếu các huynh không suy nghĩ kỹ quyết định quay về, muội còn ác hơn muốn mời các huynh hưởng thụ, nghe…”

Bộ phận tinh hoa nhất đang muốn bắt đầu diễn, đúng lúc này,đột nhiên nam nhân thanh tú đưa cánh tay ôm lấy nàng, mỹ phụ nhân lập tức mất đi âm thanh, những người khác không khỏi âm thầm bật cười, vì vậy hành động vô cùng thân thiết làm cho mỹ phụ nhân há miệng đã quên chính mình muốn nói gì, hơn nữa lập tức từ núi lửa hóa thành một cành liễu lắc lư theo gió, toàn thân mềm như bông tơ, cả mặt nóng lên, lâng lâng, ngây ngất, nếu không phải nam nhân thanh tú còn chống đỡ nàng, nàng đã sớm ngã khuỵu xuống mặt đất.

Sau đó, nam nhân thanh tú cúi đầu thì thầm với nàng.

“Thôi được, thôi được nghe lời chàng là được chứ gì!” Mỹ phụ nhân không tình nguyện đầu hàng, một bên dán vào trong lòng hắn ── thích nhất là vòng tay ôm ấp vừa mạnh mẽ vừa ấm áp của hắn. “Nhưng mà thiếp vẫn muốn kiên trì phản đối như cũ, còn nữa, chàng không thể động thủ!”

Namnhân thanh tú không biết lại nói gì đó, làm mỹ phụ nhân nháy mắt đôi má hiện lên màu phấn hồng, thẹn thùng.

“Đáng ghét, người ta cũng không phải đang nói cái kia!”

Vì thế, thừa dịp mỹ phụ nhân vội vàng mặt đỏ thẹn thùng, nam nhân thanh tú nhìn những người khác một chút, sáu vị nam nhân nữ nhân khác, lúc này động tác nhất thời nhún người nhảy xuống, sáu thân ảnh mau lẹ vô cùng, như cuồng phong, như mưa to quét về phía chiến trường dưới sườn núi, mà những đạị hán áo hồng dài giống như bão táp giữa đám cỏ cây bình thường, gió thổi qua liền đổ, hơn nữa là bật cả gốc, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Tình hình trận chiến bắt đầu xuất hiện chuyển biến bất ngờ…

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ 

Trên sườn núi, mỹ phu nhân miễn cưỡng tựa vào người nam nhân thanh tú nhìn chiến trường sau sườn núi, đột nhiên thân thể mềm mại bật dậy rời khỏi lòng nam nhân thanh tú.

“Kỳ thật thiếp cũng có chuyện có thể làm a!” Nàng thì thào lẩm bẩm, đồng thời đem bao tay ở bên tay trái chuyển sang bên tay phải, “Mộ Bạch, bọn nhỏ giao cho chàng trông, thiếp đi một chút lập tức quay lại.” Không đợi nam nhân thanh tú đáp lại, cũng đề khí phi thân đi.

Namnhân thanh tú ngăn cản không kịp, không khỏi thở dài.

“Nguyệt nhi, mang hai người đi theo bảo hộ mẹ con, còn nữa, đừng để cho mẹ con làm điều xằng bậy.”

“Vâng, cha.” Thiếu niên thanh tú cười đáp, nhanh chóng dẫn hai đại hán bên xe đuổi theo phía sau mẫu thân.

“Cha, con cũng muốn đi!” Cô gái trên xe ngựa lớn dịu dàng nói.

“Qua vài năm nữa hãy nói, được không?”Namnhân thanh tú nhỏ giọng nói.

“Ôm một cái! Phụ thân, ôm một cái!” Tiểu cô nương yêu kiều vươn hai cánh tay nho nhỏ trắng hồng ra.

Namnhân thanh tú đưa một tay ôm lấy tiểu nữ nhi, tiểu nam hài tuấn mỹ ở một bên cũng làm nũng với hắn.

“Cha, còn con? Con có thể đi không?” giọng nói cũng nhỏ và e thẹn như phụ thân.

“Con?”Namnhân thanh tú kinh hách liều mình lắc đầu. “Không, con càng không được.”

“Cha, vì sao hiện tại không thể?” Cô con gái lớn không cam lòng oán giận.

“Bởi vì con còn không có năng lực bảo hộ chính mình.”Namnhân thanh tú dịu dàng giải thích.

“Hôn nhẹ, phụ thân, hôn nhẹ!”

Namnhân thanh tú hôn lên trán tiểu nữ nhi, tiểu nhi tử lại làm nũng hắn.

“Cha, vì sao không được?”

“Con giống tỷ tỷ của con, con cũng không có năng lực bảo hộ chính mình.”

“Vì sao đại ca có thể?” Cô gái lớn tiếp tục bất mãn kháng nghị.

Lúc này, nam nhân thanh tú còn chưa kịp giải thích, tiểu nữ nhi cũng dẩu đôi môi hồng hào lên.

“Miệng miệng hôn nhẹ đi! Phụ thân, miệng miệng hôn nhẹ nữa!”

Còn có tiểu nhi tử…

“Cha,” tiểu nam hài tuấn mỹ tiếp tục kéo áo hắn, giọng nói nhỏ cơ hồ không nghe được lại hỏi: “Con cùng đại ca đều là con trai, vì sao không được?”

“Cha, vì sao vậy?”

“Phụ thân, miệng miệng hôn nhẹ đi!”

“Cha, con cũng…”

Ngươi một lời ta một câu, nam nhân thanh tú không khỏi suy sụp .

Tính tình ba cái đứa nhỏ đều khác nhau, có giống tính hắn, có giống thê tử, có nửa giống cha nửa giống mẹ, cũng đều là người thích hành hạ người khác ── hành hạ hắn đến đáng thương, bình thường lúc bọn chúng có mẹ trông nom cẩn thận thì tốt, nếu là giống như lúc này không có mẹ ở bên cạnh thì bọn chúng đã có thể hành hạ hắn, giống như bình thường thê tử hành hạ hắn vậy.

“Cha, rốt cuộc như thế nào vậy?”

“Phụ thân, hôn nhẹ đi!”

“Cha, con cũng là con trai mà!”

“…”

Ngay lúc đầu nam nhân thanh tú như muốn nổ tung, thì dưới sườn núi tình hình chiến đấu chuyển biến so với lúc trước hoàn toàn tương phản.

Thi thể chất đầy trên đất, trong không khí phiêu tán mùi máu tanh hôi, nhưng binh khí giao nhau vẫn đang kịch liệt không ngớt, bóng người bay lên tấn công, ánh đao kiếm quang dày đặc như băng, tiếng rống giận, tiếng kêu gào thảm thiết, song phương đều giết đỏ cả mắt rồi, đánh đến hụt cả hơi.

Nhưng từ khi Tiếu Diêm La tiếp chiêu với giáo chủ Hồng Y Giáo, Độc Diêm La đánh với phó giáo chủ, Khóc Diêm La, Hận Diêm La, Ách Diêm La cùng Quỷ Diêm La cùng nhau ra tay, Hồng Y Giáo bắt đầu chống đỡ không nổi, không lâu, bên này người hắc bạch lưỡng đạo rốt cục có thể rút ra tới cứu trợ người bị trọng thương.

Giờ phút này, Nhiếp Văn Siêu cùng Thuận nương liền vội vàng thay Nhiếp Nguyên Xuân, Nhiếp Nguyên Hạ, Nhiếp Nguyên Bảo cùng Hạnh phu nhân băng bó, Tư Mã Thanh Lam đã băng bó cho Tư Mã Nghị, người bị chặt đứt một chân, máu chảy không ngừng, thống khổ không chịu nổi.

Thình lình, đột nhiên một đường chủ Hồng Y Giáo giơ đao bổ về phía sau lưng Nhiếp Văn Siêu mà hắn không hề có cảm giác, Nhiếp Nguyên Xuân nằm trên mặt đất nhìn thấy rõ ràng, không khỏi thất thanh kêu sợ hãi.

“Cha, đằng sau!”

Nhưng ngoài ý muốn của mọi người, Nhiếp Văn Siêu mới xoay người, đường chủ Hồng Y Giáo kia sớm đã thu lại thế tấn công, đao vẫn còn ở giữa không trung, trên mặt một mảnh mê mang chậm rãi rồi ngã xuống, sau đó, Nhiếp Văn Siêu gặp được nữ nhi mười năm không thấy, vẻ mặt lạnh lùng, tay trái đang cầm một trái tim đỏ tươi.

“Người không có lương tâm thì giữ tim lại làm gì?”

Dứt lời, mỹ phu nhân bóp nát trái tim kia, sau đó chuyển hướng Tư Mã Thanh Lam ở một bên, mở ra bàn tay đẫm máu.

“Ngươi chém tay trái của Mộ Bạch, nhưng chàng còn có ta, ta chính là tay trái của chàng!”

Nhiếp Văn Siêu cảm thấy ngạc nhiên. “Nhạn nhi…”

Ánh mắt xem thường, “Đừng gọi ta là Nhạn nhi,” mỹ phu nhân lạnh lùng nói. “Ngươi không phải cha ta, ta cũng không phải của nữ nhi của ngươi, ta là thê tử của Ác Diêm La, ngươi có thể bảo ta Ác phu nhân.”

Nhiếp Văn Siêu há miệng thở dốc, sau đó thở dài.

“Muội… À, Lý phu nhân, thì ra các người đều…” Tư Mã Thanh Lam nhìn người trên sườn núi. “Tốt lành không có việc gì.”

“Vô nghĩa!” Người đứng trước mặt hắn mà còn hỏi điều này, thật sự là lãng phí nước miếng!

“Rất tốt?”

“Vô cùng tốt,” mỹ phu nhân nâng cằm, kiêu ngạo mà nói. “Chúng ta rất bình thường, rất hạnh phúc.”

“Vậy là tốt rồi.” Tư Mã Thanh Lam chua xót nói. “Hiện tại cuối cùng ta có thể an tâm để cha tìm vị hôn thê cho ta thành thân.”

Mi mắt mỹ phụ nhân khẽ giương lên. “Ngươi chưa thành thân?” Thật không tưởng tượng được.

Tư Mã Thanh Lam lắc đầu. “Cõi lòng đầy áy náy, cả đời bất an, làm sao ta có thể thành thân?”

Mỹ phụ nhân liếc nhìn hắn thật sâu. “Hiện tại ngươi có thể an tâm.” lương tâm người kia hình như không bị chó cắn mất.

Tư Mã Thanh Lam cười khổ. “Nhưng phần áy náy này đi theo ta cả đời.”

“Ngươi không…” Bắt đầu muốn nói cho hắn không cần như thế, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên liền bị thanh âm không nên xuất hiện ở đây đánh gãy.

“Mẹ.”

Mỹ phu nhân ngạc nhiên quay đầu. “Hả, sao con lại đến đây?”

Thiếu niên thanh tú hì hì cười. “Cha để cho con đi theo mẹ.”

“Đi theo mẹ làm gì?”

Thiếu niên thanh tú không nói với nàng, thẳng mặt hướng Nhiếp Văn Siêu lớn tiếng nói: “Cháu tên là Lý Si Nguyệt, mười bốn tuổi.”

Mỹ phụ nhân ngẩn ngơ. “Con làm thế để làm gì?”

Thiếu niên thanh tú nhún nhún vai, chợt xoay người bỏ chạy, mỹ phu nhân đầu đầy mờ mịt.

“Hắn uống lộn thuốc sao?” Hoang mang lắc đầu, nàng lại quay lại đối mặt Tư Mã Thanh Lan. “Ta nói ngươi không cần lại…”

“Lục tẩu.”

“Gì?” Câu chuyện lại bị đánh gãy lần nữa, mỹ phu nhân không khỏi có chút tức giận, vừa quay đầu lại, nhất thời dở khóc dở cười. “Đệ ôm nó tới làm gì?”

Quỷ Diêm La cũng không trả lời nàng, chỉ lo thúc giục cô gái lớn trong lòng. “Nói mau đi!”

Cô bé lớn đối mặt Nhiếp Văn Siêu lộ ra nụ cười ngọt ngào má lúm đồng tiền, xinh đẹp vô cùng.

“Cháu gọi là Lý Tầm Điệp, năm nay tám tuổi.”

Mỹ phu nhân lại ngẩn ngơ. “Con làm gì vậy?”

Quỷ Diêm La cũng nhún nhún vai, sau đó phi thân rời đi, Nhiếp Đông Nhạn choáng váng hồi lâu.

“Rốt cuộc bọn họ đang làm cái quỷ gì vậy?” Lẩm bẩm, nàng lại quay lại Tư Mã Thanh Lam. “Tóm lại, ngươi có thể không cần…”

“Mẹ.”

Mỹ phụ nhân tắc nghẹn, hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay người, “Xin hỏi đến tột cùng các người đang làm cái quỷ gì vậy?” Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Thiếu niên thanh tú cười hắc hắc, vẫn không trả lời nàng, hãy còn lắc lắc tiểu cô nương trong lòng.

“Muội tên là gì đấy?”

Tiểu cô nương nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút. “Lý Tích Nô.”

“Mấy tuổi?”

Tiểu cô nương lại dừng một chút, sau đó giơ ba đầu ngón tay. “Ba tuổi.”

Tiểu cô nương vừa nói xong, không đợi mỹ phụ nhân nổi bão, thanh tú thiếu niên liền chạy trốn.

Nhất thời chán nản, mỹ phụ nhân nhịn không được rống giận với bóng lưng của hắn, “Trở về ta sẽ làm thịt con… Đệ… Đệ lại tới làm gì?”

Còn chưa rống xong, Quỷ Diêm La lại tới nữa, đương nhiên, trong lòng vẫn là ôm một đứa nhỏ. Gặp mỹ phụ nhân trừng mắt dối với hắn, hắn ha ha cười không để ý tới, lại cúi đầu nói với đứa nhỏ trong lòng: “Cháu là người cuối cùng rồi, mau, mẹ cháu muốn nổi giận … À nhớ rõ nói lớn tiếng một chút, nếu không ông ngoại cháu không nghe được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ mang chút ngại ngùng nhìn Nhiếp Văn Siêu, “Cháu gọi là Lý Liên Thu, sáu tuổi.” Tiểu nam hài nhỏ giọng nói.

“Đệ…”

Mỹ phụ nhân muốn móc trái tim của Quỷ Diêm La, nhưng, vù một cái, trong nháy mắt Quỷ Diêm La biến mất không thấy, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười to.

“Yên tâm, Lục tẩu, đệ sẽ không đến nữa, dù sao, tẩu thay Lục ca sinh bốn đứa nhỏ thôi!”

Rốt cục hiểu được là ai đang làm cái quỷ gì, mỹ phu nhân oán hận nhìn lại hướng trên sườn núi, bên kia nam nhân thanh tú vừa thấy thê tử dùng mắt đỏ giận nhìn, nhanh quay lưng lại làm bộ như không thấy được, tuy nhiên mỹ phu nhân cũng không buông tha hắn đơn giản như vậy.

“Ác Diêm La, kế tiếp tốt nhất không phải chàng!” Nàng hung hăng rít gào.

Sau đó, trong gió lại truyền đến âm thanh của mấy hài tử nói chuyện.

“Cha, mẹ muốn nói chuyện cùng cha đấy!”

“Hả? Không có nghe thấy? Chúng con đều nghe thấy được nha!”

“Con cũng có nghe thấy, mẹ nói kế tiếp tốt nhất không phải cha.”

“Không thể nào! Cha, như vậy cha còn muốn đi? Mẹ sẽ tức giận!”

“Trốn đi?”

“Bị mẹ bắt được làm sao bây giờ?”

“Mẹ sẽ đánh cha thật mạnh!”

Nghe đến đó, rốt cuộc mỹ phu nhân nhịn không được cười ra tiếng, tuy rằng vẫn tức giận nhưng rõ ràng hắn là vì nàng, hắn yêu nàng giống như nàng thương hắn nhiều như vậy, cho nên có thể dễ dàng tha thứ năm đó Nhiếp Văn Siêu thương tổn hắn, quên mất bọn họ hại hắn thành phế nhân.

Hắn thật sự là rất ngốc!

Thở dài, mỹ phụ nhân nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ số ít cuối cùng còn đang giết người ở ngoài, dường như Hồng Y Giáo đã bị tiêu diệt gần như hết, có vài người đã bắt đầu thu dọn chiến trường.

Vì thế, nàng lại nhìn về Nhiếp Văn Siêu, ánh mắt lạnh lùng.

“Tóm lại, lần này ta vốn kiên trì không cần xen vào việc của người khác, phải biết rằng, bảy vị Diêm La đều đã thành thân sinh con, mọi người quả thật nhàn nhã, thật sự không cần chạy tới tự tìm phiền toái, nhất là muốn giúp súc sinh vong ân phụ nghĩa. Nhưng…”

Nàng lại thở dài.

“Mộ Bạch nói không thể không giúp các người, có đôi khi hắn bướng bỉnh làm ta cũng không có cách khác, cho nên, chúng ta đến đây, trừ bỏ giúp các ngươi, hy vọng các ngươi có thể hiểu được một việc, bảy vị Diêm La xuống tay quả thật ngoan độc, nhưng bọn hắn giết người đều là trừng phạt đúng tội, mặc kệ bạch đạo hắc đạo đều giống nhau, bọn họ đều là chết chưa hết tội, Thất Diêm La chỉ là lười biện giải mà thôi…”

Nói tới đây, khóe mắt thoáng nhìn cuộc chiến đã chấm dứt, nàng biết sáu vị Diêm La nhìn như thưởng thức phong cảnh, kỳ thật là đang chờ nàng, vì thế quyết định mau chóng chấm dứt đối thoại.

“Hiện tại, bảy vị Diêm La đều tìm được truyền nhân, là con của bọn họ, cho nên bọn họ quyết định cùng nhau rời khỏi giang hồ, hy vọng các ngươi không cần tới tìm chúng ta gây sự đâu! Cũng không quay lại, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, cho nên… À, cứ như vậy!”

Thao thao bất tuyệt nói một nửa đột nhiên qua loa ba chữ liền tuyên bố chấm dứt, thấy được Nhiếp Văn Siêu ngạc nhiên, lại nhìn mỹ phu nhân vội vội vàng vàng xoay người rời đi, theo trên sườn núi phi thân xuống dưới, người ngựa lập tức tránh đường, Nhiếp Văn Siêu nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Chỉ thấy nam nhân thanh tú thấp giọng nói lời xin lỗi, nhưng mỹ phụ nhân đánh chết cũng không cho hắn đi qua, lục Diêm La quay lại, tám người ở chính giữa chiến trường không coi ai ra gì mở hội biện luận.

Cho đến chưởng môn các phái bạch đạo tề tụ đi qua tính hướng bọn họ nói lời cảm tạ, tám người lập tức vù vù bay đi, một người cũng không thấy.

Nháy mắt, tám người kia đã ở trên sườn núi, chỉ thấy nam nhân thanh tú vung mạnh tay Nhiếp Văn Siêu bên kia, lập tức bị mỹ phu nhân giận dữ kéo xuống đi, không hiểu được mắng những thứ gì, nam nhân thanh tú mới không chần chừ cùng mỹ phụ nhân cùng tiến lên ngựa, đi theo sau xe ngựa rời đi.

Từ nay về sau bảy vị Diêm La không xuất hiện cho trong chốn giang hồ.

Nhưng mười năm sau, trong chốn võ lâm lại lục tục xuất hiện bảy người đến từ Tây Thùy như bảy vị Diêm La, hơn nữa võ công sâu không lường được, mặc dù bọn họ không hung tàn tàn nhẫn như bảy vị Diêm La, lại hỉ nộ vô thường giống như bảy vị Diêm La, làm theo ý mình, người trong giang hồ xưng bọn họ là ──

Thất Tu La.

Mà, lại là một chuyện xưa khác.

── Toàn thư hoàn ──


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.