Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Chương 3: Chương 3




Năm nay, Hoàng Hà bị vỡ đê lần nữa nên bị đổi dòng, các tỉnh vùng duyên hải liên tục xảy ra bão lũ, dân tị nạn di chuyển ồ ạt như nước thủy triều, hết đám này đến nhóm khác đi đến các thị trấn lân cận, ánh mắt bất lực, bàn tay xin xỏ bẩn thỉu, tình cảnh bi thương, khó khăn, dường như đến nơi nào cũng gặp, người ta nhìn thấy mà chua xót.

Hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi mắt rưng rưng, lòng Nhiếp Đông Nhạn tràn đầy chua xót, hận không thể về nhà đem mấy xe bạc tới cứu tế bọn họ, nhưng là…

Lý Mộ Bạch hoàn toàn thờ ơ.

Nhiếp Đông Nhạn kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lý Mộ Bạch, vẻ mặt của hắn giống như mọi ngày, ánh mắt trong suốt dịu dàng như trước, cũng không có khinh thường, nhưng cũng không có sự thông cảm, không có thương xót, giống như là hắn không nhìn không thấy cái gì cả.

Vì sao? Hắn mù sao? Hắn thật sự không biết là dân bị nạn trôi giạt có biết bao nhiêu thê thảm hay sao?

“Ngươi không nhìn thấy những người dân bị nạn hay sao?” Nhiếp Đông Nhạn nhịn không được muốn hỏi.

“Nhìn thấy.”

Thì ra hắn không phải người mù.

“Như vậy…” Nhiếp Đông Nhạn vẫn nhìn chằm chằm Lý Mộ Bạch như cũ. “Ngươi không nghĩ sẽ cứu bọn họ sao?”

“Không muốn.” Lý Mộ Bạch không chút do dự gạt bỏ, lời nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ, lại cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhiếp Đông Nhạn một cái.

Trầm mặc trong chốc lát.

“Ngươi không đồng tình với bọn họ?”

“Không.”

“Không thể giúp bọn họ được sao?”

“Không.”

“Vì cái gì?” Nhiếp Đông Nhạn không tự chủ được mà đề cao giọng, oán giận chồng chất mỗi một chữ đều tựa như mũi tên bén nhọn.”Bọn họ rõ ràng đáng thương như vậy, do vậy mới cần người ta giúp nha!”

Lúc này, Lý Mộ Bạch mới thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, “Người cần giúp thật sự chưa chắc cần giúp đỡ.’’ Hắn nhỏ giọng mà nói. “Người đáng thương cũng có nhiều khả năng sẽ quay lại cắn ngươi một phát.”

Hai mắt nhíu lại, Nhiếp Đông Nhạn đang định phản bác lại, nhưng không biết vì sao, nàng lại nuốt kích động trở lại, thay vào đó lại là ánh mắt đăm chiêu nhìn Lý Mộ Bạch. Cho đến bọn họ đi vào nhà trọ thuê hai gian phòng, sau khi rửa mặt chải đầu, Lý Mộ Bạch đến gõ cửa phòng của nàng.

“Nhiếp cô nương không muốn dùng bữa tối sao?”

“Có, nhưng mà…” Nàng vẫn dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn như cũ. ”Chúng ta gọi mang vào phòng có được hay không?”

Một lát sau, đang chờ đợi bữa tối đưa tới thì Nhiếp Đông Nhạn giật mình nhìn chăm chú vào Lý Mộ Bạch như trước, thần sắc của người đều không có nửa điểm khác thường.

“Nhớ lại trước đây, ông ngoại cho ta một con chó nhỏ, ta rất thích nó, bởi vì nó rất thông minh, nghe lời lại trung thành,” Đột nhiên, Nhiếp Đông Nhạn nói chuyện. “Ông ngoại cũng nói, chó là vĩnh viễn sẽ không phản bội người, ta nghĩ, không ai là không thích mới phải.”

Lý Mộ Bạch lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt mang theo một tia hoang mang, hiển nhiên là không rõ Nhiếp Đông Nhạn vô duyên vô cớ nói cái đó làm gì.

“Nhưng có một ngày, trong nhà có một tên người hầu mới tới, làm việc hết sức chăm chỉ, nhưng mà không biết vì cái gì, hắn lại rất ghét chó, chi e sợ tránh không kịp.” Nhiếp Đông Nhạn tiếp tục nói. “Ta nghĩ tất cả biện pháp muốn cho hắn hiểu được con chó nhỏ thật ra là rất trung thực đáng yêu, nhưng trước sau hắn không thể nhận, nhưng ta không chịu nhận thua, nghĩ rằng phải khiến cho hắn thích con chó nhỏ của ta trước đã, vì thế bắt buộc hắn mỗi ngày mang con chó nhỏ của ta đi ra ngoài tản bộ, giúp nó tắm rửa, cho nó ăn cơm, cho đến tận khi mẹ ta ngăn cản hành vi ngây thơ của ta…”

“Nhạn nhi, ngươi có chú ý tới, tay trái A Phúc không được linh hoạt cho lắm?”

“Có chú ý tới! Nương, có phải tay trái A Phúc bị thương hay không?”

“Không, hiện tại hắn không có bị thương, nhưng trước đây rất lâu, cánh tay trái của hắn từng bị thương, bị chó cắn, hơn nữa con chó điên kia là con chó mà hắn yêu thương từ nhỏ.”

“Hả? Sao… Sao lại bị cắn như vậy?”

“Càng tệ hơn là, con chó điên kia cũng cắn chết em gái của hắn.”

“Trời… Trời ạ!”

“Vào một đại nạn đói năm kia, cả nhà bọn họ chính mình cũng không có cái gì để ăn, làm sao còn có dư thừa thức ăn cho chó? Mà con chó nhỏ tuy là trung thực, nhưng tuyệt đối cũng không có ngoại lệ. Bởi vậy, Nhạn nhi…”

“… Không thể vì người khác không giống chúng ta mà cho rằng người ta sai, phải nghĩ lại xem người ta đã trải qua chuyện không vui gì mà lại như vậy.” Từ đầu đến cuối hai mắt Nhiếp Đông Nhạn vẫn nhìn không dời Lý Mộ Bạch. “Chắc là nương ta muốn nói như vậy, ta nghĩ, ngươi… Chắc là cũng như vậy đi.”

Giống như sư thầy nhập định, thần sắc Lý Mộ Bạch không thay đổi chút nào, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt nhu hòa dường như lại toát ra một ngọn lửa, sau đó, hắn hạ mí mắt xuống giấu ngọn lửa kia đi.

Thật lâu sau… Thật lâu sau…

“Tiên phụ cũng từng là người trong võ lâm,” rốt cục hắn lên tiếng. “Tuy không phải là người có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cũng hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, khó tránh khỏi có người chết trong tay hắn. Cho đến hắn rời khỏi giang hồ thành thân sinh con, quay đầu nhìn tuổi trẻ đầy xúc động thì nhớ tới những chuyện ngu xuẩn đã làm, quyết định phải đi chuộc tội…”

Âm thanh đặc biệt rất nhỏ, dường như không nghe được.

“Vì thế, ngườ trở thành làm một người vô cùng lương thiện thích giúp đỡ người khác, cho dù đối phương có biết người, không biết người, hoặc là người trong giang hồ, không phải là người trong giang hồ, chỉ cần tới cửa để van xin giúp đỡ, người cũng không hỏi nguyên do, không suy nghĩ tận tâm giúp đỡ đối phương. Cứ như vậy trên dưới mười năm, người cứu giúp người khác không dưới mấy trăm người, hơn nữa quyên tiền giúp nạn thiên tai với số lượng lớn, nói là ngàn vạn người cũng không quá đáng…”

Nói đến tận đây, hắn đột nhiên khẽ vung ống tay áo.

“Có một ngày, khi người rời xa nhà đi khám bệnh thì cứu được một vị bị kẻ thù ám sát sau đó cùng trở về, đó là đại hiệp có uy tín cực cao trong bạch đạo, tiên phụ chẳng những cứu hắn, lại thành thật cùng hắn trở thành bạn tri kỷ, đối với hắn không hề cảnh giác…”

Thật không ngờ tới, vị bạch đạo kia thể hiện ra bên ngoài thì hết sức quang minh lỗi lạc, thực ra lại âm thầm mơ ước gia tài bạc triệu Lý gia, vì thế cùng bọn ăn trộm giả làm cường đạo cướp sạch Lý gia, đem toàn bộ Lý gia cao thấp hơn bảy mươi người giết hết, bao gồm Lý phụ, bốn anh chị em của Lý Mộ Bạch, chỉ buông tha Lý phu nhân cùng Lý Mộ Bạch năm đấy mới tám tuổi.

Giữ lại Lý phu nhân, bởi vì tên súc sinh lòng lang dạ sói kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp Lý phu nhân; lưu lại Lý Mộ Bạch, bởi vì muốn bắt Lý Mộ Bạch đến uy hiếp Lý phu nhân thuận theo hắn.

Rồi sau đó, hắn tuyên bố ra bên ngoài là nhận di ngôn của Lý phụ ủy thác chăm sóc cô nhi quả phụ Lý gia, không chỉ có công khai chiếm lấy gia sản Lý gia, ngay cả Lý gia chủ mẫu cũng thuận tiện thu nạp.

Đương nhiên, nói như vậy không nhất định có thể lừa dối người, nhưng nếu là đã chịu qua ân huệ của Lý gia, cũng đã ở lâu trong Lý gia ăn không phải trả tiền nhiều năm, hơn mười vị thực khách cũng trăm miệng một lời vì hắn mà nói lời “Làm chứng”, cho dù có nghi vấn cũng không thể nghi ngờ mà chất vấn.

Cho nên, không ai hoài nghi hắn, một người cũng không có.

“… Vì ta là trẻ mồ côi duy nhất còn sót lại của Lý gia, tiên mẫu chịu nhục thuận theo tên súc sinh kia, âm thầm nghĩ tất cả biện pháp muốn đem ta tống xuất ra khỏi Lý gia. Một năm sau, nàng rốt cục thành công tránh đi tên súc sinh kia đem ta phó thác cho người đáng tin cậy được, ban đêm liền thắt cổ tự tử đi theo tiên phụ, lúc ấy tiên mẫu đang mang bầu sắp lâm bồn, là cốt nhục của tên súc sinh kia, nàng sớm hạ quyết tâm không cho đứa nhỏ của tên súc sinh kia có cơ hội chào đời…”

Nói tới đây, Lý Mộ Bạch từ từ nâng mắt lên, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, vẫn dịu dàng như cũ.

“Lúc tiên mẫu đưa ta rời khỏi Lý gia, trước đó chỉ nói cho hai ta câu: trên đời này không có người cần giúp đỡ thật sự, chỉ có kẻ súc sinh vong ân bội nghĩa.”

Chuyện cũ thật bi thương, lời giáo huấn thật nặng nề!

Nhiếp Đông Nhạn nghe được trợn mắt há hốc mồm, lòng tràn đầy rung động.

Hai câu di ngôn, bao hàm nói không hết hối hận, nói không xong oán hận, khắc sâu bi thương, căm phẫn vô tận, còn có tuyệt vọng đối với tính người.

Thật sự là chó sẽ cắn người!

Nàng có thể trách hắn sao?

Không, nàng không thể trách hắn.

Biết rõ hắn rất cực đoan.

Nàng vẫn là không thể trách hắn.

Cho dù tâm hắn đã rất tàn nhẫn.

Nàng vẫn không thể trách hắn.

Chẳng những không thể trách hắn, nàng càng thích hắn!

Bởi vì rất đau lòng.

Chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú thể hiện vẻ mặt yên tĩnh dịu dàng, nàng tựa hồ có thể thấy Lý Mộ Bạch giấu sau mặt ngoài bình tĩnh kia là khối bi thương mà trái tim còn rớm máu.

Vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà bi thương, vì hắn mà phẫn nộ, cảm xúc kích động thắt chặt lòng của nàng, lý trí của nàng nhiễu loạn, nàng âm thầm thề, cho dù cái tên súc sinh vong ân phụ nghĩa kia là một nhân vật lớn nguy hiểm trong bạch đạo, nàng phải thay hắn báo thù!

Nhưng mà, chỉ bảy ngày sau, nàng sợ hãi phát hiện ra, căn bản hắn không cần người khác vì hắn mà báo thù…

***********

Trên đời này chỗ nào cũng có người vô lương tâm, người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng là một trong số đó.

Người ta có thể phòng bị được, tài sản trong lúc đó vẫn là hư ảo, như vậy cũng đã đủ thê thảm rồi, cho dù một tên trộm ẩn nấp, hai lạng bạc vụn, hoặc là mấy thứ trang sức châu báu, đấy cũng để chi dùng cho cuộc sống yên phận trong tương lai, nếu không thì làm sao cả nhà có thể sống sót được.

Chỉ là có người cố ý ngay cả một con đường sống cho người nhà hắn cũng không cho, chẳng những dám cướp đi một chút vốn duy nhất ban đầu của họ, mà còn muốn bắt đi vợ con của bọn họ, chỉ cần vẫn còn trẻ, có vài phần tư sắc, cũng đừng mong chạy trốn khỏi vận hạn bị bán đi.

Không có tiền cứu giúp dân bị nạn, vậy thay bọn họ đánh đuổi thật nhiều bọn thổ phỉ kia cũng coi như là một sự giúp đỡ chứ?

Nhiếp Đông Nhạn cho rằng như vậy, vì thế lại lôi kéo Lý Mộ Bạch làm khách mời của Ma Tước nơi nơi tìm kiếm bang phái chuyên lấy dân tị nạn làm mục tiêu “Ác đường lang” .

Mấy ngày sau, thật vất vả, rốt cục nàng cũng tìm ra kẻ sơn tặc, ngay tại giữa sườn núi Thạch Sơn, nhưng mà…

“Nhiếp cô nương, ngươi muốn đơn thân độc mã xông vào ư?”

“Đúng vậy! Nhiều nhất chỉ có mười mấy hai mươi người, có khó khăn gì mà phải tìm người giúp đỡ?”

“Nhưng bọn hắn…”

“Lại nữa, lại nữa, cô nương ta ứng phó là được rồi!”

“Nhưng là…”

“Chỉ là vài tên tặc thôi, có cái gì mà phải lo lắng!”

“Ta có thể…”

“Đủ rồi! Nếu ngươi sợ hãi, trốn xa một chút là được thôi, đừng nữa nói nữa!”

Không kiên nhẫn đuổi Lý Mộ Bạch đang ngẩn người tới bên đường, Nhiếp Đông Nhạn liền đạp núi đi tới sơn trại, quả nhiên chỉ thấy có hơn mười người mà thôi, cũng thật dễ ứng phó.

Nhưng khi nàng rút kiếm đuổi theo tên cướp cuối cùng đang chạy trối chết tiến vào sơn trại, mới phát hiện bên trong sơn môn nho nhỏ đúng sơn trại lớn, tên cướp kia chật vật chạy trối chết thét to vài tiếng, nhất thời bốn phương tám hướng trào ra bóng người nhiều không đếm được, ước chừng ít nhất có hai, ba trăm người.

Lòng Nhiếp Đông Nhạn nhất thời chìm xuống đáy cốc, bắt đầu nếm thử mùi vị hối hận, chứng kiến tên thủ lĩnh kia thi triển khinh công như gió bay đến, rõ ràng không phải bọn thổ phỉ bình thường, mà là người mang võ công cao thủ.

Đây là lừa đảo!

Tuy nhiên lúc này đổi ý cũng không kịp thoát thân, nàng đành phải kiên trì đứng lặng ở chính giữa sơn trại, để mặc bọn thổ phỉ vây quanh tầng tầng lớp lớp.

Nhưng mà làm nàng kinh hãi hơn chính là, thân ảnh của một trong số ba tên kia tiến tới giật lấy khăn che mặt của nàng nhanh như tia chớp, căn bản nàng không thể ngăn cản, thậm chí sau khi bị lấy mất cái khăn che mặt mới nhận thấy điểm bất thường ── điều này chứng tỏ võ công của nàng không bằng đối phương.

Chỉ một thoáng, bốn phía vang lên âm thanh hít thở khác thường, chợt lâm vào một mảnh im lặng đến nghẹt thở, ánh mắt của hai, ba trăm người đồng loạt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nàng mà chảy nước miếng, bao gồm hán tử dâm loạn lấy đi khăn che mặt của nàng, cũng đều cứng họng, đứng lảo đảo, thiếu chút nữa té nhào.

Sao lại có thể tính toán sai lầm thế này!?

Nhiếp Đông Nhạn căm giận thầm nghĩ.

Tuy nói nàng sớm thành thói quen ánh mắt người ta thèm nhỏ dãi, nhưng giờ phút này trong hoàn cảnh này thật sự không thích hợp, không muốn làm con thỏ nhỏ nhưng cũng vẫn bị ăn luôn, cho dù không bị ăn luôn, cũng sẽ bị nước miếng dìm chết đuối!

“Tiểu… Tiểu nương tử,” hồi lâu sau, hán tử dâm loạn hồn vía bất định mới mở miệng, “Nàng… Nàng là cố ý đến gia nhập chỗ chúng ta?” Nước miếng tràn ra, khi nói có chút giống như đang phun nước bọt, cũng như là ăn đầu lưỡi chính mình. “Không thành vấn đề, vị trí đại áp trại phu nhân sẽ chờ nàng…”

“Dừng ngay giấc mộng xuân thu của ngươi đi!” Nhiếp Đông Nhạn tức giận, chân mày lá liễu dựng thẳng, đôi mắt đẹp trợn lên. “Cô nương ta là đặc biệt đến lấy đầu chó của ngươi, ngươi là tên tặc đồ không biết xấu hổ!”

Ai ngờ hán tử dâm loạn mở to đôi mắt thèm chảy nước miếng, bộ dáng mang vẻ mặt say mê, “Trời ạ! Thanh âm của ngươi thật đúng là nũng nịu, mềm mại, ta nghe được cả người xương cốt đều mềm nhũn.” Nói xong, nước miếng văng tới.

Nhiếp Đông Nhạn nhất thời ghê tởm từng bước rút lui. “Không biết xấu hổ!”

Nàng lui một bước, hán tử dâm loạn lập tức đi tới hai bước, thiếu chút nữa đụng tới nàng, nàng lập tức lại lui ra phía sau hai bước, không ngờ hán tử dâm loạn thoáng cái nháy mắt, ra tay điểm trúng huyệt đạo của nàng.

Như vậy, căn bản nàng không thể hoạt động được, chỉ có thể vừa sợ vừa giận rống to, “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì?” hán tử dâm loạn thì thào lặp lại, đột nhiên cười to, người chung quanh lại cười thành một đoàn, bộ dáng tục tĩu. “Tiểu nương tử, đương nhiên là muốn thương yêu nàng thật tốt nha!” Nói xong, bàn tay thô ráp dùng sức sờ soạn trên khuôn mặt phấn nộn của nàng. “Chậc chậc, da thịt quả thật trắng mịn!” Hắn tán thưởng, tay dời xuống.

“Dừng tay!” Nhiếp Đông Nhạn hổn hển kêu to. “Ngươi… Ngươi biết ta là ai không? Ta là người của Nhiếp phủ ở Tô Châu, ngươi dám chạm vào ta thử xem, cha ta không thể không làm thịt ngươi!”

Bàn tay táo bạo che trời hằng ngày dừng lại một chút, lập tức thoáng một cái xé vạt áo trước ngực của nàng, “Nhưng cha nàngsẽ không biết nàng ở chỗ của ta.” Hán tử dâm loạn chẳng hề để ý mà nói, lại khẩn cấp xé nốt cái yếm xanh nhạt.

“Ngươi!” Nhiếp Đông Nhạn vừa thẹn vừa vội thiếu chút nữa cắn răng.

Ánh mắt dừng lại cặp tuyết lê tròn trịa no đủ kia, trắng như tuyết, bộ ngực trắng đẹp như hai hòn ngọc, hai mắt hán tử dâm loạn cơ hồ toát ra ngọn lửa, miệng đầy nước miếng lại bắt đầu phun ra, so với chó càng giống chó hơn.

“Yên tâm, tiểu nương tử, ta nhất định sẽ yêu thương nàng thật tốt!” Dứt lời, đột nhiên năm ngón tay giơ ra rồi chộp tới trước ngực nàng.

Tim Nhiếp Đông Nhạn như ngừng đập, nước mắt đột nhiên tràn ra từ khóe mắt…

Trốn không thoát!

Nhưng ngoài dự đoán mọi người, trước khi năm đầu ngón tay kia sắp đụng chạm đến da thịt bộ ngực của nàng bỗng nhiên ngừng lại, giống như bị người điểm huyệt.

Kinh ngạc, nước mắt ngừng chảy, Nhiếp Đông Nhạn bất giác trừng lớn mắt, chợt chú ý tới gương mặt hán tử dâm loạn đột nhiên vặn vẹo một chút, sau đó biến thành một mảnh trống rỗng mờ mịt, nàng cảm thấy nghi hoặc, lại phát hiện xung quanh người người đều kinh ngạc gần chết, trừng mắt nhìn phía sau lưng của hán tử dâm loạn, nhưng lại không tự chủ được lùi lại từng bước.

Nàng cũng muốn nhìn một chút sau lưng hán tử dâm loạn đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, nhưng bởi vì tầm mắt bị hán tử dâm loạn ngăn trở, không thể nhìn thấy cái gì. Đúng lúc này, đột nhiên động tác hán tử dâm loạn chậm chạp xoay người sang chỗ khác. Vì thế, Nhiếp Đông Nhạn kinh hãi nhìn thấy chỗ lưng hán tử dâm loạn mở một cái lỗ còn lớn hơn so với nắm tay, càng đáng sợ là bên trong trống rỗng!

Sau đó, thân mình hán tử dâm loạn ngã xuống, theo sau đó chiếu vào đôi đồng tử của Nhiếp Đông Nhạn là khuôn mặt thanh tú đang tức giận Lý Mộ Bạch, ánh mắt dịu dàng ôn hòa, biểu tình yên tĩnh khoan thai, còn có trên tay hắn cầm lấy một trái tim máu chảy đầm đìa, một trái tim còn đang hơi nhúc nhích.

“Ngươi không có lương tâm,” lời nói hắn nhỏ nhẹ, dịu dàng đầy xem thường. “Giữ trái tim lại làm gì?”

Tiếng nói dừng lại, năm ngón tay thu lại, bỗng bất ngờ bóp nát trái tim kia, tiện đà, thân hình màu đen bỗng nhiên xoay chuyển một cách tàn bạo, năm ngón tay như móc câu, như trăm ngàn ngón tay tùy theo mà giơ ra.

Con ngươi Nhiếp Đông Nhạn kinh hãi đều trừng lớn, nàng không tin, nhìn người mà nàng gọi là “Người đọc sách” dùng tốc độ bay không thể tưởng tượng tại nơi có hai, ba trăm tên thổ phỉ, giống như khói hư vô mờ ảo, thấy không rõ, sờ không được, vì thế, bốn phía bắt đầu vang lên âm thanh tim mật muốn nứt ra, một âm thanh làm người ta sởn hết tóc gáy, còn có tiếng thét kêu cha gọi mẹ chói tai, tiếng khóc bi thương.

“Trời ạ, trời ạ, ngươi thật gian ác!”

“Cứu mạng a ~~ “

“Ta không dám! Ta không dám! Tha ta đi!”

“Cha ơi! Mẹ ơi!”

Hai, ba trăm người kia vừa mới rồi vẫn còn tỏ vẻ hung hăng, giờ phút này người người giống như bị sét đánh, tranh nhau chạy như điên, xô đẩy nhau ngã lăn ra, kinh hoàng chạy khắp bốn phía, lại giống con chuột nhỏ kêu loạn bị con mèo truy đuổi khắp nơi, hận chỉ hận cha mẹ chỉ sinh cho hắn hai cái đùi, chỉ trách ông trời không ban cho hắn một đôi cánh.

Nhưng bọn họ cứ việc thục mạng chạy như điên, vong hồn giống như tán loạn, hồn phi phách tán kia như dạy người “Phốc! Phốc!” Thanh vẫn không ngừng vang lên, người chạy trối chết vẫn một người tiếp một người lục tục rồi ngã xuống như cũ, trước ngực mỗi người đều có một lỗ thủng, còn thiếu một trái tim.

Thủ pháp ra tay thật tàn nhẫn, trong chốn võ lâm chỉ có một người duy nhất có thể làm như vậy.

… Trong bảy vị Diêm La không thể nghi ngờ hung tàn thô bạo nhất chính là lão lục Ác Diêm La, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là tiến thẳng đến ngực, rõ ràng lấy sống trái tim của đối thủ…

Nhiếp Đông Nhạn không có quên lời mình đã nói, nhưng là nàng vẫn không thể tin sự thật trước mắt như trước, hiện thực tàn khốc, máu chảy đầm đìa trước mắt.

Sau đó, nhiều lời đồn đãi liên quan với Ác Diêm La từng cái xẹt qua đầu nàng…

Trời sinh tính ngoan độc, ra tay độc ác, tàn độc ngang ngược, tàn bạo, giết người như ngóe…

Từng một mình đột kích Bàn Long Đàm, trong một khắc lấy đi hơn bốn trăm trái tim người, cũng từng đơn thân độc chiến giết chết một trăm chín mươi tám người trong Xích Thương Hội, giết chết Thiên Hôn Địa Ám, cái này thì thôi, dù sao Bàn Long Đàm cùng Xích Thương Hội đều là bọn hắc đạo không chuyện ác nào không làm, bị tiêu diệt cũng là xứng đáng…

Đáng hận chính là, Tư Không Hiền được xưng danh là đại hào kiệt trong giới bạch đạo, thường ngày thích làm việc thiện giúp đỡ người khác, làm người quang minh chính đại, nhưng mà cũng vô duyên vô cớ hơn hai trăm mang người trong phủ bị Ác Diêm La giết chỉ trong vòng một đêm, cuối cùng còn đem lửa thiêu cả nhà họ…

Những cái đó, tất cả đều là hắn làm?

Tính tình dịu dàng, hoàn hảo, luôn bị nàng khi dễ đến nỗi chỉ có thể cười khổ, như “Người đọc sách”, tất cả cái đó, tất cả đều là tính cách của hắn hay sao?

Nàng thật sự không thể tin được!

Nhưng sự thật ngay trước mắt, mà còn đang tiếp diễn, tiếng kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ trong nỗi hoảng sợ, bước chân bối rối lộn xộn chạy chốn, vẫn tiếp tục như cũ…

Không biết qua bao lâu, rốt cục, tất cả đều kết thúc.

Nhiếp Đông Nhạn muốn chuyển động mà không thể chuyển động được, chỉ có thể di chuyển tròng mắt nhìn quang cảnh trong tầm mắt, mà đã khiến nàng lạnh cả người, trong lòng kinh hãi không thôi.

Thi thể giăng khắp nơi trải rộng bốn phía, trên mặt đất dòng máu tươi đang chảy xuôi, Lý Mộ Bạch đang đứng lặng ở chính giữa cảnh tượng địa ngục đấy làm người không rét mà run.

Nhiếp Đông Nhạn kinh hồn bạt vía nhìn chăm chú vào đôi tay đang chảy máu đầm đìa của hắn ── phía trên còn có một phần trái tim, nâng cao tầm mắt nhìn dung nhan Lý Mộ Bạch, biểu tình vẫn điềm tĩnh như trước, không thấy một tia ngoan độc, không thấy có nửa điểm ngoan độc, thậm chí không hề phát hiện ra một tia sát khí, vẫn điềm tĩnh, nhu hòa như cũ, tựa như ngay cả con gà cũng đều ngoan ngoãn để nam nhân dịu dàng này ôm.

Hắn có thật là Ác Diêm La?

Chậm rãi, Lý Mộ Bạch xoay người bước hướng đến bên cạnh giếng, lấy thùng nước bên giếng tẩy sạch máu tươi trên tay, lại bỏ chiếc áo màu đen dính đầy máu đi, bên trong là trang phục màu đen tinh khiết bó sát người, lại đi quay về trước người nàng, ném hành lý xuống đất lấy bộ quần áo của nàng ra, động tác đặc biệt dịu dàng phủ lên người nàng, che khuất một mảnh cảnh xuân lõa lồ vô cùng tươi đẹp, sau đó giơ ngón tay giải huyệt đạo của nàng.

“Hiện tại, Nhiếp cô nương, chúng ta muốn đến nơi nào đây?” Hắn nhỏ giọng hỏi, cũng lấy ra một bộ quần áo đen mới từ một bọc hành lý khác mặc vào.

Muốn đi đến nơi nào ư?

Hai tay kéo chặt quần áo trên người, Nhiếp Đông Nhạn kinh hãi, không dám tin nhìn vào mắt hắn, nhất thời vẫn nói không ra lời.

“Nhiếp cô nương làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?” Lý Mộ Bạch lẳng lặng nhìn xuống nàng, hoang mang hỏi.

Có cái gì không đúng?

Hắn dám hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn không…

Ngươi, tâm trí nàng linh quang chợt lóe, bất giác bật thốt lên hỏi: “Nói cho ta biết, kẻ súc sinh mà ngươi hại chết cả nhà hắn, tên gọi là gì?”

Lý Mộ Bạch chăm chú nhìn nàng thật sâu, một hồi sau, mới chậm rãi trả lời nàng, “Tư Không Hiền.”

Quả nhiên là hắn!

Nhiếp Đông Nhạn bỗng nhiên hiểu ra, trừ bỏ thủ đoạn giết người tàn khốc không lưu tình ở bên ngoài, Ác Diêm La ghét cay ghét đắng người trong giang hồ làm loại chuyện này, nhưng điều này không thể trách hắn!

Hắn muốn báo thù a!

“Tại sao ngươi muốn giết Phàm Nguyệt đại sư ở chùa Thiếu Lâm?”

“Đại hòa thượng có thói quen cưỡng gian rồi giết chết nữ nhân.”

Người trong võ lâm lại nói là lúc Ác Diêm La cưỡng gian rồi giết chết nữ nhân bị Phàm Nguyệt đại sư gặp được, người ra mặt ngăn cản mà bị giết.

“Vì sao muốn giết đạo trưởng Thanh Hư phái Thanh Thành?”

“Hắn giết đồ đệ của chính mình, ý đồ chiếm đoạt gia sản của đồ đệ.”

Trên giang hồ lại đồn đãi là Thanh Hư đạo trưởng vì cứu đồ đệ mà cả hai đều bị giết.

“Bang chủ Cái Bang?”

“Chết ở trong tay ta không phải là bang chủ Cái Bang thực sự, mà là Thiên Huyễn Tú dịch dung giả trang hắn, bang chủ Cái Bang thật bị hắn giết từ trước đó.”

Ông trời, sự thật lại chênh lệch lớn như vậy!

Trong ánh mắt của Nhiếp Đông Nhạn đầy kinh ngạc.”Vì cái gì ngươi không giải thích?”

“Vì sao lại phải làm như vậy?” Vẻ mặt Lý Mộ Bạch lạnh nhạt, cúi đầu dịu dàng hỏi lại.

Cái này cũng phải hỏi sao?

“Bởi vì…” Nhiếp Đông Nhạn đột nhiên dừng lại, có điều ngộ ra ánh mắt nhìn lại đôi mắt trong suốt nhu hòa của hắn, thật lâu, thật lâu chăm chú nhìn hắn, Lý Mộ Bạch cũng rất nhẫn nại chờ đợi.

Thật lâu sau, thật lâu sau…

Đột nhiên, Nhiếp Đông Nhạn quay lưng lại đi.”Vì sao ngươi xuống tay tàn nhẫn như thế?”

Ở sau lưng nàng, Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng nỉ non, “Người không có lương tâm, giữ lại trái tim làm gì?”

Người không có lương tâm, giữ lại trái tim làm gì??

Đúng vậy, hắn không nói sai, người không có lương tâm giữ trái tim làm gì? Càng gian kế ti tiện ác độc, càng mất hết lương tâm?

Hắn không có sai, sai là người không có lương tâm.

Không biết vì sao, đột nhiên tâm Nhiếp Đông Nhạn đau đớn kịch liệt, đau đến nàng thiếu chút nữa thốt ra tiếng rên rỉ.

Hắn rõ ràng là người tốt a! Vì cái gì tất cả mọi người muốn nói hắn là người xấu?

“Ta nghĩ…”

“Cô nương?”

“Chúng ta nên xuất phát đi tìm ông ngoại ta.”

Trong một ngày đó, dường như Nhiếp Đông Nhạn đột nhiên trưởng thành, thành thục, hiểu biết.

Nàng không hề ham chơi, không hề tùy hứng, ngoan ngoãn để mặc Lý Mộ Bạch dẫn nàng đi theo hướng quan ngoại, thậm chí ít khi nói chuyện, luôn đăm chiêu nhìn Lý Mộ Bạch, thỉnh thoảng hỏi một vấn đề khó hiểu.

“Lý công tử, ngươi đã từng thương nhớ một cô nương nào chưa?”

“Chưa từng có.”

“A!”

Hoặc là ──

“Lý công tử, nếu có người dùng lý do giảo hoạt bức ngươi làm chuyện không vui, đương nhiên, không phải chuyện xấu… Ách, như vậy thì không tính đi… Tóm lại, nếu là như vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Chuyện ta nên làm, cho dù không vui ta cũng phải làm; chuyện ta không nên làm, cho dù bất luận kẻ nào bức ta ta cũng không làm.”

“À!”

Trả lời chỉ mang tính hình thức như vậy không đủ cho Nhiếp Đông Nhạn vừa lòng, nhưng vào một ngày xuất quan, nàng vẫn hạ quyết tâm.

Mặc kệ có thể thành công hay không, nàng muốn thử xem!

Cho dù hắn không thích nàng, thậm chí có khả năng rất chán ghét nàng, hoặc là dưới tình huống bị bức bách, hắn có thể sẽ càng chán ghét nàng, nàng thế nào cũng phải thử xem, bởi vì…

Nàng không muốn hối hận cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.