“Tỷ muội cùng cưới, ngươi có bằng lòng hay không?” Ngày đám cưới, giá y vốn thuộc về nàng, giờ phút này lại khoác lên người của nữ nhân khác, người đó còn tình tứ dựa vào người hôn phu trước mặt nàng, bảo nàng đi làm thiếp.
Nàng vốn là đích nữ tài năng xinh đẹp của Tướng phủ, nhưng bởi vì một cuộc phóng hỏa có chủ ý: chẳng những phá hủy dung nhan của nàng, mà còn đốt cháy hôn ước của nàng, huống hồ khiến nàng là con vợ cả, trở thành con thứ, nhiều lần nhục nhã.
Nàng dứt khoát quỳ xuống xin gả, lại gả cho Vương gia Tiêu Phượng Minh, bán thân bất toại (liệt nửa người), tướng mạo lại xấu xí.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh hãi, ai lại không biết họ Vương kia không những tướng mạo xấu xí, bán thân bất toại, mà còn là người bất lực, gả cho hắn, cũng giống như làm quả phụ, cho nên đến nay, tuy đã 20 nhưng hắn vẫn chưa lập thê tử.
***
Đêm tân hôn, người khoác hồng bào ngồi trên xe lăn tiến tới, ho khan từng tiếng: “Vì sao lại gả cho ta?”
Nàng cười khẽ: “Xấu nữ xứng với phế nam, chẳng lẽ Vương gia không cho đây là thiên hạ tuyệt phối sao?”
Đôi mắt đen như ngọc của nam tử xuất hiện một gợn sóng, khóe môi ẩn chứa ý cười không rõ, nhìn nàng: “Vậy sao.”
***
Nhưng mà, rõ ràng Vương gia là phế nhân bị bất lực, vì sao ban đêm, bên trong phòng lại có tiếng rên rỉ của nữ tử?
Hay là giả vờ?
Không được, nàng muốn hủy hôn, nhất định nàng phải lấy một nam nhân bất lực, nhưng hưu thư còn chưa viết xong, lại bị người khác siết chặt trong tay, trong mắt có hàng nghìn tia vụn vỡ.
”Nương tử, nàng muốn hưu phu sao?” Sắc mặt nam tử đen lại.
”Không, không, đây là cách cuối cùng...” Nữ tử vội vàng giải thích: “Ngươi xem, trong ba tội bất hiếu, tội không có con là nặng nhất...”
”À, thì ra nương tử trách vi phu không động phòng cùng nàng...” Lời nói còn chưa dứt đã bị cắt đứt, Vương gia cười mập mờ, vươn tay ra, nhanh chóng kéo nữ tử vào phòng