CHƯƠNG 9 – CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
Tình yêu giữa sói và chuột túi ~
1.
“Ngày xửa ngày xưa, hình dáng nhân loại cũng không giống như bây giờ. . . . . .”
Kiệt nói leo: “Giống khỉ?”
“Không phải, khi đó cơ thể con người to hơn, tròn hơn, có bốn tay bốn chân, hai khuôn mặt. . . . .”
“Giống quái vật?”
“Đừng ồn, nghe tôi kể này. . . . . Loài người khi đó có hai khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đều có đầy đủ các bộ phận, cứ như dán hai người vào thành một vậy. Thế nên họ được chia ra làm ba loại giới tính: nam, nữ, và kết hợp nam nữ. Họ rất mạnh, lại hừng hực dã tâm, ngay cả thần cũng phải kiêng dè, vì họ không chỉ ưu việt mà còn kiêu ngạo, thậm chí muốn lên trời tiêu diệt hết các vị thần, để bản thân được trở thành thần.”
“Zeus nổi giận, các vị thần khác cũng nổi giận, mọi người vội vàng tổ chức hội nghị khẩn cấp; sau khi trải qua quá trình thảo luận gay gắt, Zeus nghĩ ra một diệu kế làm suy yếu năng lực của nhân loại, đó là phân đôi họ ra.”
“Thế nên vào một ngày nọ, lúc nhân loại còn đang chìm trong giấc ngủ say, họ bị các vị thần chém thành hai nửa. Sau khi Zeus tách cơ thể con người ra, ông ta dùng xương sườn và da bao bọc lấy nội tạng dễ tổn thương của họ, buộc lại bằng một nút thắt trên bụng, đó chính là rốn, cuối cùng ông xoay đầu họ qua một trăm tám mươi độ, để họ lúc nào cũng có thể nhìn thấy vết thương của mình, tự biết kiểm điểm lại bản thân.”
“Sau khi bị chia thành hai nửa, con người không thông minh, linh hoạt và cường tráng như thuở ban đầu. Hơn nửa vì không nguyên vẹn nên họ trở nên vô cùng yếu ớt, cả đời luôn đi tìm kiếm một nửa đã đánh mất của mình. Nếu nguyên bản là nam thì tìm kiếm một nửa cũng là nam, nếu là nữ thì tìm kiếm một nửa cũng là nữ, còn nếu là loại giới tính thứ ba, họ sẽ đi tìm nửa nam hoặc nửa nữ. Nếu tìm được, họ liền suy nghĩ trăm phương nghìn kế để được ở cạnh đối phương, mãi mãi không muốn bị chia lìa.”
“Ớ?”
“Câu chuyện này gợi cho em điều gì?” Tôi nhìn Kiệt hỏi đầy thâm tình.
“Thần là đồ khốn.”
“Không phải.” Tôi lắc đầu: “Câu chuyện này muốn nói, mỗi người chúng ta đều đang tìm kiếm một nửa còn lại của mình, một nửa đó rất quan trọng, cần thiết giống như không khí và nước vậy.”
“Được rồi, cứ cho là vậy đi.” Kiệt nghiêng người, lấy tay chống đầu: “Tôi cũng muốn kể chuyện xưa.”
2.
“Ngày xửa ngày xưa, có một góc bị thất lạc. . . . .”
“Cái gì thất lạc cơ?” Tôi hỏi.
“Một góc.” Kiệt dùng hai ngón trỏ chạm vào nhau, tạo thành một đỉnh nhọn của hình tam giác, “Nó bị thất lạc.”
“Tại sao bị thất lạc?” Tôi lại hỏi.
“Không biết, anh đừng ngắt lời tôi!”
Tôi lật mình nằm nghiêng, cũng lấy tay chống đầu, đối diện với cậu.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cái góc bị thất lạc, nó rất cô đơn, luôn nằm lẻ loi trên mặt đất hy vọng có người đi ngang qua sẽ nhặt mình lên.”
“Nó gặp gỡ nhiều người, cũng có vài người xem như thích hợp. . . .” Kiệt vừa nói, vừa dùng ba ngón tay trái minh họa cho cái góc thất lạc, tay phải cong lại thành hình vòng tròn bị khuyết một góc, sau đó dùng tay phải ôm lấy ba ngón tay trái.
Đột nhiên tưởng tượng đến hình ảnh *** dật nào đó, tôi nhịn không được bật cười hinh hích, ngay lập tức bị Kiệt trừng tóe lửa, tôi bèn giả vờ đằng hắng hai tiếng.
“. . . . . . Có vài cái xem như thích hợp, nhưng kẹp chặt đến nỗi nó không sao nhúc nhích được, có cái quá lớn hoặc quá nhỏ, căn bản không thể kết hợp với nó, có cái khớp được với nó một thời gian rồi cũng yên lặng mà đi mất.”
“Nó suy nghĩ rất nhiều phương pháp hấp dẫn chú ý của người khác, cố gắng tô điểm bản thân sao cho thật xinh xắn, thế mà kết quả luôn dọa đối phương chạy mất. Cuối cùng đến một ngày kia, có một cái đặc biệt nhất xuất hiện, nó tròn vo, là một hình tròn hoàn hảo.”
Tôi rốt cuộc nhịn không nổi mà bật cười ha hả.
Kiệt không để ý tới tôi, cậu cao giọng nói tiếp tục kể: “Góc bị thất lạc vừa nhìn thấy đã đem lòng yêu mến đối phương, nó nói với hình tròn hoàn hảo kia: tớ nghĩ bạn chính là cái tớ đang đợi, chắc tớ cũng là góc bị thất lạc của bạn phải không?”
“Hình tròn hoàn hảo vừa nghe xong phải chăng lập tức ấy ấy nó. . . . . .” Tôi khum hai bàn tay lại đan xen vào nhau, làm động tác có chứa tính ám chỉ.
“Không có đâu. Đầu heo.” Kiệt dùng khóe mắt liếc tôi, vươn ngón trỏ vẽ một vòng tròn: “Hình tròn hoàn hảo nói: tớ không mất một góc nào cả, cũng không có chỗ trống cho bạn ở chung.”
“Ặc.” Tôi bẽ mặt thu tay về.
“Góc bị thất lạc thất vọng hỏi: bạn không thể mang tớ theo sao? Hình tròn nói: e là không có khả năng, nhưng sao bạn không thử tự đứng lên xem? Góc bị thất lạc trả lời: tớ không đứng được, trời sinh tớ là dáng vẻ nhọn thế này mà. Hình tròn lại đáp: Sao bạn không thử một lần xem? Tớ chờ bạn.”
“Thế là góc bị thất lạc cố gắng hết mình, nó cẩn thận xê dịch thân thể, sau đó ‘bịch’ một tiếng ngã trên mặt đất, đau lắm, nhưng nó không nản lòng. Cứ ngã hết lần này đến lần khác, ngã rồi đứng lên, đứng lên rồi ngã, rốt cuộc đỉnh nhọn của nó dần dần được mài nhẵn.”
“Nó chậm rãi lăn lộn khắp nơi, từ từ cũng tròn hệt như hình tròn hoàn hảo kia, cuối cùng chúng nó một trước một sau cùng nhau vui vẻ lăn đi.”
“. . . . . Hết rồi?”
“Ừ, chuyện này gợi cho anh điều gì?”
“Béo ú lăn nhanh hơn.” Tôi cáu kỉnh đáp.
“Xì.” Kiệt trợn mắt cho tôi một cái nhìn siêu khinh bỉ, cậu xoay người nằm xuống, “Câu chuyện này muốn nói, thay vì mơ mộng hão huyền mong có thể ở chung với người khác, chẳng bằng trước tiên nên cố gắng tự hoàn thiện bản thân.”
3.
Ngày xửa ngày xưa có một chú sói nhỏ, nó là một chú sói rất mạnh mẽ. Sinh ra trong một gia đình sói quyền thế, cha nó mở bệnh viện tư nhân, chuyên môn khám bệnh cho những con sói giàu có, mẹ nó là một minh tinh rất đẹp, từng diễn nhiều bộ phim truyền hình nổi tiếng, họ đứng cạnh nhau quả thật xứng danh ‘trai tài gái sắc’. Thế mà khi chú sói nhỏ chỉ vừa cai sữa, họ lại ly hôn.
Sói cha nhanh chóng tái hôn với một con sói cái rất đẹp, không lâu sau lại sinh ra một chú sói con. Sói con rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với người anh cùng cha khác mẹ của nó. Thế nên từ bé sói nhỏ đã phải đối mặt với áp lực tranh đua gay gắt, tính cách vốn không thích thua cũng trở nên ngày càng quật cường.
Sói nhỏ rất sợ thua, nhưng ở nhà nó luôn bị ức chế. Sói mẹ đã sớm chuyển ra nước ngoài sinh sống, sói cha và mẹ kế lại không thích nó, nó nỗ lực rèn luyện thân thể, dốc sức học hành chăm ngoan, nhưng oái oăm thay em trai lại luôn đánh bại nó dễ dàng. Sói nhỏ lúc nào cũng phải ganh đua rất mệt mỏi, nhưng nó chưa bao giờ dám lơi lỏng một giây.
Càng xui xẻo hơn là khi sói nhỏ bước vào tuổi dậy thì, nó phát hiện mình không bình thường. Nó không thể *** với sói cái mà chỉ thích các bé cừu nhỏ, vì thế vô phương sinh ra thế hệ con cháu. Nhưng gia đình nó cực kì bảo thủ, sói nhỏ cũng chỉ biết cố gắng giấu kín bí mật này, bất quá tính một đằng lại ra một nẻo, trong một lần cãi nhau ngoài ý muốn, nó rống to với sói cha, bất cẩn khai ra hết toàn bộ.
Sói cha tức giận thiếu điều muốn hộc máu, ép sói nhỏ hoặc là phải thay đổi hoặc là cút đi cho khuất mắt. Sói nhỏ đã thử, nhưng cấm nó thích cừu còn khó hơn việc bắt nó ăn chay, thế nên nó khăn gói ra đi.
Nó vất vả cố liên lạc với sói mẹ để xin một ít phí sinh hoạt, sau đó tự thân vận động tìm một chỗ tồi tàn để ở. Nó nuốt không trôi nỗi uất nghẹn này, nó muốn sau này nhất định phải lợi hại hơn cả sói cha, cho nên nó cố gắng học y để trở thành bác sĩ.
Sói nhỏ là một kẻ không chịu nổi cô đơn, dù sao hiện tại sói cha cũng chẳng quản lý nó được, nó bèn nhân lúc rỗi rãi đi vào rừng rậm, săn mấy bé cừu.
Một ngày nọ, khi sói nhỏ đang săn cừu trong rừng, nó gặp gỡ một con chuột túi. Con chuột túi ấy rất xinh đẹp, rất đặc biệt, nhưng cũng cực kì xấu xa, trình độ hư hỏng áng chừng tương đương nó. Sói nhỏ rất thích chuột túi, thường xuyên tìm nhóc ta chơi đùa, kết quả chơi đùa một thời gian thì nó như phát nghiện, rốt cuộc cả cừu nó cũng thấy chướng mắt. Hiện tại sói nhỏ rơi vào tình cảnh thật thê thảm và hoảng loạn, nó không biết vì lẽ gì mình lại yêu chuột túi, cũng chẳng biết chuột túi có yêu nó không, nhưng nó không dám hỏi, vì sợ bị chuột túi cười nhạo, vì nó sợ thua chuột túi. Nếu sói mà thua cả chuột túi thì sau này còn làm được gì nữa?
5.
Ngày xửa ngày xưa có một chú chuột túi nhỏ, nó là chú chuột túi rất yêu bản thân. Nó luôn cho rằng mình là chú chuột túi đáng yêu nhất trên đời, đáng tiếc cha mẹ nó lại không nghĩ như vậy.
Thực ra cũng không hẳn là thế, chuột túi cha căn bản không hề biết đến sự tồn tại của chuột túi nhỏ. Ông ta là một thủy thủ rất phong lưu, mấy lần cập bến nghỉ ngơi đã quan hệ *** với chuột túi mẹ, sau khi thỏa mãn, ông ta cứ thế leo lên thuyền phóng khoáng bỏ đi, lưu lại con chuột túi cái với chiếc bụng càng ngày càng lớn. Chuột túi mẹ từng muốn phá thai, nhưng sợ đau nên cuối cùng vẫn sinh ra nó. Kết quả chẳng phải là đau muốn chết sao, ha ha, đáng đời lắm.
Chuột túi mẹ rất đẹp, bà ta là vũ nữ múa thoát y nổi tiếng nhất ở trấn nhỏ cạnh biển ấy, cho nên chuột túi nhỏ cũng rất xinh xắn. Nhưng dẫu cho dáng vẻ nó khả ái đến mấy cũng không làm mẹ nó vui vẻ, bởi vì từ lúc nó còn là phôi thai, mẹ đã hận nó rồi.
Chuột túi nhỏ dậy thì từ rất sớm, khi nó gặp được con chuột túi đầu tiên thích nó, nó hăng hái chìm đắm trong tình yêu, kết quả là bị chà đạp tàn nhẫn. Nhưng người mẹ múa thoát y lẳng lơ của nó lại không cho là chuyện nghiêm trọng, bà ta bảo, chỉ cần nhớ đem tiền về cho mẹ là được.
Hóa ra tiền lợi hại như vậy, có thể giải quyết rất nhiều việc, ngay cả chuyện bẩn thỉu như chà đạp một chú chuột túi vị thành niên cũng có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi chuột túi nhỏ hiểu ra đạo lý này, nó không bao giờ hy vọng xa vời là mẹ sẽ thương yêu nó nữa, cũng không cần tình cảm, nó chỉ nghĩ cách kiếm tiền. Đúng lúc ở trấn nhỏ ấy cũng có một chú thỏ con bị cha đánh đến chết, sắp không chịu đựng nổi, thế nên hai chú nhóc quyết định cùng nhau chạy trốn tới thành phố lớn làm công kiếm tiền, trải qua những tháng ngày tự do tự tại.
Từ đó về sau, chuột túi nhỏ sống những ngày hạnh phúc và vui vẻ ở chốn đô thị phồn hoa. Tất cả mọi người đều khen nó là con chuột túi đáng yêu nhất thế giới, tất cả mọi người luôn tranh nhau cầm tiền đến tìm nó, sau khi có tiền, nó càng cố gắng ăn mặc quyến rũ hơn, càng ngày càng có nhiều người thích nó.
Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua, ai ngờ vào một ngày xúi quẩy kia, chuột túi gặp một con sói nhỏ. Một con sói ngu ngốc đầu óc ngây ngô tứ chi phát triển, chuột túi không sợ sói, nó chợt nghĩ, hay là đổi khẩu vị chơi đùa với con sói này một chút, cũng đâu có gì hại, thế là chúng nó bắt đầu quen nhau.
Vốn chơi đùa rất vui, nào biết xui rủi làm sao mà con sói ngốc lại phải lòng chuột túi nhỏ, miệng không thừa nhận nhưng luôn dùng những cách cực ngu xuẩn mà cũng rất buồn cười gợi ý cho nó biết, chuột túi cảm thấy phiền chết được, nhưng vì nó thông minh hơn sói ta, nó biết tình yêu phiền toái lại chênh vênh, hơn nữa nó vốn không muốn nói chuyện yêu đương quỷ quái gì, cơ mà –
– Hoàn –
Mình hổng biết câu chuyện của chàng có thiệt hông (vì nghe lạ hoắc) nhưng chuyện của Kiệt là gần giống câu chuyện về cái góc í, các bạn lên google tìm sẽ thấy :”> Cơ mà … *đập bàn* tôi muốn ngoại truyện a a a a a a =((((( Buồn chị tác giả quá ;___;
.
.
.
Chúc tất cả mọi người tháng 7 vui vẻ XD~
P.S: *hôn gió gửi Gil Ngoan Hiền* :”>