Chí Tôn Chiến Thần

Chương 240: Chương 240: Bác sĩ và tay đua xe




Lâm Gia Vinh chấn động, quả nhiên ông ta đã đoán đúng, kỳ thật ngay từ đầu Giang Sách hoàn toàn có thực lực xử lý Khương Chi Sơn.

Chỉ là anh không muốn gây ra tai nạn chết người, cho nên vẫn luôn chờ đợi.

Khi bên góc cua là vách núi, anh mới tiến hành vượt xe, điều này không chỉ kéo vãn tôn nghiêm, mà còn đảm bảo rằng đám Khương Chi Sơn sẽ không chết.

Người đàn ông này vẫn có thể duy trì lý trí trong lúc phẫn nộ, đúng là đáng sợ!

Tất nhiên, điều khiến Lâm Gia Vinh cảm thấy ngạc nhiên nhất vẫn là kỹ năng lái xe của Giang Sách.

Một bác sĩ, sao lại có được kỹ năng lái xe tuyệt diệu như vậy? . Kiếm Hiệp Hay

Phải biết rằng, người mà anh vừa mới thắng là tay đua F1 chuyên nghiệp! Là một đối thủ đáng gờm mà một người bình thường sẽ không bao giờ có thể đánh bại được trong đời, nhưng Giang Sách đã chiến thắng.

Lại còn thắng một cách dứt khoát như vậy.

Khương Chi Sơn làm bẩn xe của anh, anh ăn miếng trả miếng, trực tiếp phá hủy chiếc xe của Khương Chi Sơn!

Cá tính mạnh mẽ.

Năng lực xuất sắc.

Bấy giờ Lâm Gia Vinh mới nhìn Giang Sách với cặp mắt khác xưa. Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt không chỉ đơn thuần là một bác sĩ.

Nhìn một lát, Lâm Gia Vinh ho khan một tiếng, nói: “Thần y Giang, tôi thấy kỹ năng lái xe của cậu rất tốt, có thể đồng ý một yêu cầu nho nhỏ với tôi được không?”

“Ông Lâm, mời nói.”

“Thần y Giang, có lẽ cậu cũng biết, chủ tướng Ferrari F1 của chúng tôi đã bị thương nặng cách đây vài năm, không thể thi đấu được nữa. Bây giờ, đội xe rất cần một linh hồn để dẫn dắt mọi người thoát khỏi vũng lầy.”

Lâm Gia Vinh kiên định nhìn Giang Sách: “Tôi cảm thấy, cậu có thể!”

Giang Sách có chút bất ngờ, yêu cầu này thì anh chưa từng nghĩ tới.

Trở thành một tay đua chuyên nghiệp?

“Chuyện này…”

Anh hơi ngập ngừng nói: “Ông Lâm, mặc dù tôi cũng rất thích đua xe, nhưng tôi còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như nghiên cứu sâu về y thuật,... e là không thể coi đua xe trở thành nghề nghiệp.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Gia Vinh nói: “Cậu chỉ cần ký hợp đồng tạm thời với đội là được, có thể đến và rời đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa, tôi sẽ trả lương cho cậu theo hợp đồng dài hạn!”

Cũng tức là, làm nhân viên tạm thời và hưởng lương của nhân viên chính thức.

Nếu đổi lại là bất cứ ai cũng đồng ý nhỉ?

Giang Sách không vội trả lời, ngược lại tò mò hỏi: “Ông Lâm, sao ông lại nóng lòng muốn tôi vào đoàn xe như vậy?”

Lâm Gia Vinh thở dài: “Nói thật với cậu, không đầy một tháng nữa sẽ diễn ra giải đua xe địa hình ở trong nước. Tuy không phải là giải đua F1 chính thức nhưng các đội F1 lớn sẽ cử những tay đua mạnh nhất của họ tham gia.”

“Ai có thể giành chiến thắng trong cuộc đua này có thể nhận được khoản phí tài trợ rất lớn. Quan trọng hơn, có thể có nhiều tiếng nói hơn trong F1.”

“Ferrari của chúng tôi hiện đang thiếu những tuyển thủ nòng cốt, ban đầu tình hình đã không ổn. Nếu chúng tôi lại mất quyền phát ngôn nữa, về sau e rằng sẽ rơi xuống đội hạng hai.”

“Đây là điều tôi không thể chấp nhận được.”

Hóa ra Lâm Gia Vinh muốn Giang Sách có thể giúp ông ta giành chiến thắng trong cuộc đua xe địa hình.

Và đây cũng lại là điều Giang Sách am hiểu.

Nếu thực sự tham gia lái xe F1, Giang Sách đều không quen thuộc với các mô hình và địa điểm. Nhưng đua xe địa hình là môn am hiểu nhất của Giang Sách.

Anh mỉm cười và gật đầu đồng ý.

“Ông Lâm, ông tặng tôi một chiếc siêu xe sang trọng như vậy.”

“Chút việc nhỏ ấy, tôi ắt phải giúp.”

Lâm Gia Vinh nở nụ cười rạng rỡ. Có thể có được sự giúp đỡ của Giang Sách, cuộc đua xe địa hình có lẽ có thể ăn chắc!

Sau đó, Giang Sách lái xe, dưới sự hướng dẫn của Lâm Gia Vinh, đến trại tập trung của đội Ferrari.

Tại đây, Giang Sách gặp được tất cả các thành viên F1 chính thức của Ferrari.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi tay lái ở đây đều là những cao thủ đẳng cấp nhất, và kỹ năng lái xe là thứ mà những người bình thường còn lâu mới có thể sánh được.

Lâm Gia Vinh giới thiệu: “Nào nào nào, để tôi giới thiệu với mọi người một chút. Cậu Giang Sách này chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Ngoài ra, cậu ấy cũng là một tay đua xe rất cừ. Tôi quyết định ký hợp đồng với cậu Giang để cậu ấy trở thành một phần của đội xe Hỏa Nha! “

Mọi người đều sững sờ.

Vẻ mặt của họ đều rất kỳ lạ, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó là tức giận.

Đội trưởng đội xe - Dương Tuấn Thiên nói: “Ông Lâm, ông đang đùa chúng tôi sao? Để bác sĩ làm tay đua? Đúng, y thuật của anh ta rất lợi hại, có thể chữa khỏi cho ông Lâm, tôi cũng bội phục sâu sắc.”

“Nhưng như người ta nói, khác nghề như cách núi. Suy cho cùng thì Giang Sách cũng chỉ là một bác sĩ. Ông để anh ta gia nhập đội xe, đây không phải là sự sỉ nhục đối với chúng tôi là những tay đua chuyên nghiệp đã tập luyện chăm chỉ mỗi ngày hay sao?”

Lâm Gia Vinh cau mày.

“Tuấn Thiên, cậu cũng đừng coi thường Giang Sách.”

“Trên đường tới đây, cậu ấy đã đánh bại Khương Chi Sơn của đội Lamborghini!”

Dương Tuấn Thiên cười khẩy. Khương Chi Sơn?

Đúng, anh ta là một tay đua chuyên nghiệp, nhưng chỉ là một nhân vật nhỏ không phải chính quy, kỹ năng của anh ta còn kém Dương Tuấn Thiên không biết bao nhiêu hạng.

Đánh bại một nhân vật nhỏ bé như vậy có ích gì?

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Gia Vinh vang lên.

Sau khi nhấc máy mới biết được có một cuộc họp quan trọng đang chờ ông ta tham dự.

Lâm Gia Vinh cúp điện thoại và nói với Dương Tuấn Thiên: “Tôi có việc gấp phải đi trước. Tuấn Thiên, cậu giúp tôi để ý cậu Giang Sách một chút. Sau này cậu ấy chính là một phần tử của đội xe, cậu cần phải đối xử với người ta cho tốt, có nghe thấy chưa?”

Dương Tuấn Thiên khinh thường xoay mặt đi.

Bảo anh ta đối xử tốt với Giang Sách? Ha ha, nếu thân phận của Giang Sách là bác sĩ thì có thể, nhưng thân phận hiện tại của Giang Sách là tay lái thì không được!

Lâm Gia Vinh giải thích thêm vài lời với Giang Sách, sau đó rời khỏi hiện trường.

Đợi cho Lâm Gia Vinh rời đi, bầu không khí tại hiện trường có chút kỳ quái.

Mỗi một tay lái đều nhìn Giang Sách với ánh mắt khinh bỉ. Một bác sĩ, dựa vào đâu mà gia nhập đội xe làm tay lái? Đây quả thực là sự khinh bỉ cho những tay lái khác.

Khuyết thiếu tay lái nòng cốt là có thể xằng bậy như thế sao?

“Ông Lâm thật là bệnh gấp nên bốc thuốc lung tung à? Mặt hàng gì cũng dám dẫn vào đội xe.”

“Đừng nói nữa, người so sánh với người thì có thể tức chết người. Người ta ký hợp đồng tạm thời, lại nhận lương chính thức. Số tiền không chỉ gấp đôi của chúng ta!”

“Mẹ kiếp! Đúng là không có thiên lý.”

Vốn dĩ mọi người đều rất phản cảm với Giang Sách, sau khi biết được bản hợp đồng tiền lương của anh thì họ lại càng không vui.

Dương Tuấn Thiên nắm chặt tay, bước đến trước mặt Giang Sách.

Anh ta nhìn lướt qua chiếc xe mới của Giang Sách, trong lòng lại càng cảm thấy không thoải mái!

Anh ta biết đó là chiếc siêu xe mới do Lâm Gia Vinh cố ý chế tạo gấp gáp ra. Ngay cả anh ta còn không có tư cách lái, vậy mà nó lại được đưa cho Giang Sách một cách dễ dàng như vậy.

Dương Tuấn Thiên rất khó chịu.

Anh ta hạ giọng nói: “Giang Sách, tôi không quan tâm mối quan hệ của anh và ông Lâm tốt như thế nào. Tôi là đội trưởng, anh đã gia nhập đội xe thì phải nghe lời tôi!”

Giang Sách: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”

Dương Tuấn Thiên quay đầu nhìn chiếc Ferrari màu đỏ rượu, không vui nói: “Việc đầu tiên tôi muốn anh làm là từ nay về sau đừng bao giờ lái chiếc xe này nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.