Trên sân khấu, Hà Diệu Long ngẩng đầu nhìn Giang Sách bằng ánh mắt miệt thị. Ông ta rất thích cảm giác sỉ nhục người khác như thế. Thế nhưng, sắc mặt Giang Sách lại không hề thay đổi chút nào.
Hà Diệu Long hiểu lầm Giang Sách bị dọa tới mức không dám nói lời nào nên khiêu khích: “Xin lỗi, con người tôi vốn thẳng thắn. Nếu tôi có lỡ làm tổn thương đến lòng tự trọng yếu ớt của anh thì ngại quá. Thật ra tôi hiểu rõ hôm nay anh đến đây làm gì. Chẳng phải anh muốn lợi dụng người em trai đã chết để đòi tiền tôi sao? Hạng người như anh tôi thấy nhiều rồi.”
Hà Diệu Long nhún vai rồi nói tiếp: “Cũng không phải tôi không thể đưa tiền cho anh. Chỉ cần anh chịu đứng trước mặt mọi người và nói bốn tiếng Giang Mạch đáng chết, tôi lập tức đưa anh năm nghìn tệ, được chưa?”
Sỉ nhục! Sỉ nhục một cách trần trụi!
Những người dưới sân khấu bật cười, thậm chí còn cười tới mức phun rượu ra ngoài. Nhưng cho dù đối mặt với sự sỉ nhục như thế, Giang Sách vẫn không hề có biểu cảm phẫn nộ gì. Hà Diệu Long cảm thấy có hơi khó chịu, bởi vì ông ta cảm thấy bản thân không nhìn thấu được Giang Sách.
Sau khi mọi người cười xong, Giang Sách bước tới trước micro.
“Bây giờ, tới lượt tôi nói.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, âm thanh trầm thấp mang lại cảm giác không giận tự uy, khiến những người đang cười cợt kia lập tức ngậm miệng lại, không tự chủ được mà nhìn về phía anh.
Giang Sách nói tiếp: “Hôm nay tôi tới đây là để nói cho các người một chuyện. Trong bảy ngày tới, mỗi người ở đây đều phải tới quỳ trước mộ phần của em trai tôi năm tiếng để chuộc tội.”
Hả?
Sau khi hết khiếp sợ, những người dưới sân khấu bắt đầu bàn tán.
“Tên này điên rồi à? Nói mấy cái ngu xuẩn gì vậy.”
“Muốn chúng ta quỳ trước mặt thứ bỏ đi kia? Thằng đó xứng sao?”
“Không được, cười chết tôi mất. Tên tâm thần này chui đâu ra vậy, không có ai bắt lại à?”
Giang Sách không để ý đến lời bàn tán dưới sân khấu, anh tiếp tục nói: “Bảy ngày sau, chỉ cần là người không làm theo lời tôi nói...”
Anh lôi một cuốn sổ nhỏ màu lam ra: “Đều sẽ bị ghi vào sổ đen của tôi.”
Phụt.
Dưới sân khấu lập tức cười phá lên.
“Sổ đen? Ôi chao, người ta sợ quá cơ.”
“Sao không bảo là cho chúng tôi vào danh sách đen trong Whatsapp luôn đi? Ha ha ha.”
“Đúng là não tàn, quả thật em nào anh đấy.”
Chẳng ai để ý đến lời đe dọa của Giang Sách, tất cả đều đang coi anh là trò cười.
Nhưng nếu có ai biết đến quá khứ của Giang Sách, hiểu rõ ý nghĩa Tu La chiến thần của Giang Sách thì chẳng dám xem thường như thế nữa. Bởi vì lúc tên một người bị ghi vào sổ đen của Giang Sách, người đó có thể chuẩn bị sẵn quan tài rồi.
Giang Sách cất cuốn sổ màu xanh lam đi.
“Nhớ kỹ, các người chỉ có bảy ngày.”
Nói xong anh bước xuống sân khẩu rồi đi về phía cửa đại sảnh.
“Đứng lại, tôi cho phép anh đi rồi sao?”
Hà Diệu Long nhẹ nhàng nói một câu, mấy tên bảo vệ lập tức chặn cửa lại, không cho Giang Sách cơ hội rời đi.
Hà Diệu Long lạnh lùng nói: “Anh nghĩ chỗ này của tôi là gì, muốn đến là đến, nói đi là đi sao?”
“Giang Sách, tôi cho anh một cơ hội. Hôm nay chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi, tôi sẽ cho phép anh bước qua khỏi cánh cửa này.”
Hà Gia Minh xông đến cùng một đám bảo vệ, ai ai cũng móc dùi cui điện ra.
Vừa mới gặp Giang Sách anh ta đã cảm thấy khó chịu, bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại chỉnh anh.
“Quỳ xuống.”
“Xin lỗi.”
“Bò ra như chó ngay đi!”
Nhân viên của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng nhao nhao gào rú, ai ai cũng hy vọng thấy Giang Sách thực hiện.
Hà Gia Minh dùi cui chỉ về phía Giang Sách: “Nhanh lên, có nghe thấy không?”
Giang Sách vẫn giữ bình tĩnh, trước sau như một.
Sự nhao nhao hỗn loạn bên ngoài căn bản không hề quấy rầy anh một chút nào. Tâm trạng của anh dường như vĩnh viễn không thể bị làm phiền.
Hà Diệu Long không nhịn được mà nói: “Xem ra có vài người không hiểu được cái gọi là mạnh được yếu thua. Nó không làm thì bắt nó làm!”
“Vâng!”
Hà Gia Minh dẫn đám bảo vệ đi về phía Giang Sách.
Ba mét.
Hai mét.
Một mét!
Vào lúc chỉ còn cách Giang Sách một mét, bọn họ chưa kịp thấy Giang Sách có hành động gì thì đã nghe một tiếng nổ thật vang, hai tên bảo vệ bay ra ngoài trong nháy mắt.
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Không biết, chớp mắt một cái thì hai người họ đã văng ra ngoài rồi hôn mê.”
“Làm ảo thuật sao?”
Hà Gia Minh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác sợ hãi lóe lên trong đầu.
“Tên này là quái vật sao?”
“Mọi người đâu, cùng tiến lên hết!”
Mấy tên bảo vệ liếc nhìn nhau rồi xông lên, giơ gậy điện quất về phía đầu của Giang Sách.
Giang Sách vung tay lên, một trận cuồng phong cuốn họ bay lên.
Sau đó anh đột nhiên nhấc chân, tàn ảnh hiện lên. Mỗi tên bảo vệ đều trúng một cước ngay bụng, tiếng “Phanh phanh phanh” liên tục vang lên. Trong nháy mắt, tất cả bảo vệ đều nằm dưới mặt đất, miệng phun máu tươi.
Không còn ai dám cười ra tiếng.
Bọn họ bắt đầu hiểu hậu quả khi bị người này ghi vào sổ đen nghiêm trọng đến nhường nào.
Giang Sách đến bên cạnh Hà Gia Minh, khoác tay lên vai anh ta. Hà Gia Minh sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất.
“Đại ca, em biết sai rồi, anh đừng đánh em.”
“Em với Giang Mạch chơi với nhau rất thân, chúng em còn thường xuyên uống rượu chung.”
“Anh Sách, anh tha cho em đi, tha cho em với.”
Giang Sách khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai Hà Gia Minh mấy cái, cái nào cũng khiến Hà Gia Minh giật nảy mình.
“Cố mà quý mạng mình.”
Giang Sách xoay người đi về phía cửa lớn. Tất cả mọi người đều tự giác tránh đường, không ai dám đi lên ngăn cản.
Nhìn thấy Giang Sách rời đi, Hà Gia Minh thở dài một hơi.
Anh ta lập tức đứng dậy rồi cười nói một cách âm hiểm: “Giang Sách, hôm nay không giết tao là sai lầm lớn nhất đời mày. Mày sẽ không có cơ hội lần sau đâu.”
Giang Sách bước ra khỏi cổng, Trình Hải lập tức bước đến nghênh đón.
“Đại thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Giang Sách mỉm cười đáp lời: “Đương nhiên không sao, chẳng phải tôi không có việc gì sao?”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Chú Trình, chúng ta không nên ở đây lâu. Chú về trước đi, có rảnh thì tôi sẽ đến thăm chú.”
“Được, vậy tôi đi trước. Đại thiếu gia, cậu phải cẩn thận.”
Sau khi Trình Hải rời đi, Giang Sách một thân một mình bước trên đường lớn, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt anh.
Anh mở cửa và bước lên xe.
Mộc Dương Nhất liếc nhìn Giang Sách ở ghế sau xe, tò mò hỏi: “Lão đại, vì sao lại cho bọn họ thời hạn bảy ngày? Với năng lực của anh, chỉ cần đêm nay là đủ diệt sạch không chừa một tên rồi mà.”
Giang Sách không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em biết vì sao mèo bắt chuột không?”
“Để ăn?”
“Không.”
“Mèo không ăn chuột. Sở dĩ bắt chuột cũng nhằm hưởng thụ quá trình chơi đùa chuột. Trong khoảng thời gian này chuột biết mình chắc chắn sẽ chết lại không thể chạy thoát khỏi móng vuốt của mèo, muốn sống không được, muốn chết không xong mà chỉ có thể đau khổ giãy giụa.”
“Con người chỉ có lúc biết mình chắc chắn chết, sau khi nghĩ hết mọi cách để giữ mạng rồi cuối cùng lại phát hiện không có con đường sống, lúc đó họ mới thật sự tuyệt vọng và đau khổ.”
“Nếu dễ dàng giết chết bọn họ thì căn bản không được tính là trừng phạt.”
“Anh muốn bọn họ phải tuyệt vọng.”