Bốp!!!
Giang Sách đập mặt một tên địch thật mạnh vào tường, đè chặt vào tường rồi chà xát hai ba mét, khiến mặt tên đó muốn bẹp hẳn ra, kéo theo một vệt máu ngang dài in hằn.
Giang Sách lúc này đã để lộ răng nanh, khiến người ta thật sự biết được cái gì gọi là Chiến thần Tu La.
Khủng bố!
Mạnh bạo!
Không gì không thể!
Rất nhiều kẻ địch chỉ nhìn thấy Giang Sách thôi đã sợ đến mức không dám đứng dậy, càng đừng nói đến việc chiến đấu với anh, đôi mắt ấy cũng đủ dọa cho chúng chân tay mềm oặt không bước nổi nữa.
Người đàn ông này quá đáng sợ.
Cũng khá khen cho sức chiến đấu của đám người ổ Phúc Xà này, nếu đổi thành đám côn đồ khác thì đã sớm bị sức mạnh khủng khiếp của Giang Sách giải quyết trong vòng vài giây.
Thế mà đám người này lại chịu đựng đủ mười phút rồi.
Ít nhiều tên nào tên nấy đều có tiền án, đám người này hợp lại cùng đánh thì cũng khá mạnh đấy.
Trong đó, Mười ba rắn độc rất có tiếng ở thế giới ngầm, rằng là một đám điên cuồng dại trong chiến đấu.
Nhưng một đám người như vậy cũng không chống đỡ lại nổi sự công kích của Giang Sách, Mười ba rắn độc tử trận toàn tập, không một tên nào có thể đứng dậy.
Khổng Quang Triết đứng trên đỉnh tầng thượng đằng xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng lấy làm kinh ngạc.
“Chỉ với một mình mà giết sạch hơn một trăm anh em của tao ư?”
“Giang Sách, mày là người hay ma vậy?”
Máu trong người Khổng Quang Triết sôi sục, anh ta liếm môi nói: “Tuyệt thật, chỉ có giết những người thế này mới có giá trị, mới khiến cho cuộc sống của mình thăng hoa!”
Không hề do dự chút nào, anh ta gọi một cuộc điện thoại, để toàn bộ lực lượng còn lại của mình đến tham gia chiến đấu.
Chốc lát, trên chiến trường lại xuất hiện năm mươi người.
Năm mươi người này là những người ưu tú được Khổng Quang Triết chọn kĩ, mỗi người đều có sức chiến đấu cực mạnh, bọn họ mà kết hợp lại thì sức chiến đấu còn hơn cả trăm người.
Có sự tồn tại của họ, tin chắc Giang Sách sẽ không thể nào có cơ hội thắng lợi.
Năm mươi người này cho dù không giết được Giang Sách, nhưng để xông vào trong phòng bắt Trình Đan Đình ra thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Không Quang Triết cười vui vẻ: “Chưa ai có thể ép tao làm đến mức này, Gang Sách, mày là người đầu tiên ép tao phải ra tuyệt chiêu đó, có thể chết dưới đội quân tinh nhuệ của tao, mày không uổng phí cái mạng của mình chút nào hết.”
Phía bên kia vấn tiếp tục chiến đấu.
Giang Sách đứng tại chỗ, lại rút ra một điếu thuốc khác, đốt lên rồi từ từ hút.
Nhìn năm mươi người từ đâu xuất hiện thêm, Giang Sách vẫn không hề sợ sệt.
Anh vẫn gồng được.
Mặc cho bây giờ anh đã hơi thở gấp, mặc cho anh bị thương rất nhiều vì bảo vệ cho căn nhà không bị phá hủy, nhưng là Chiến thần Tu La, vẫn chưa đến lúc cho anh từ bỏ.
Hơn năm mươi người vây đến.
Trong đó, một kẻ gào lên: “Giang Sách, sức mày cũng mạnh đấy, nhưng chỉ đến đây thôi, hôm nay mày và đám người trong căn nhà này đừng hòng ai sống sót!”
Giang Sách thổi ra một hơi khói, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Mày tự tin vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, không giấu gì mày, bọn tao đều có tiền án giết người đốt nhà cả đấy, giết mấy người nữa thì cũng vậy thôi.”
“Lúc bọn tao nhận tiền thì Giang Sách à, đó cũng là lúc mày mất mạng rồi đấy.”
“Hôm nay có là ông trời cũng không cứu nổi mày!”
Vừa nói xong, một đoàn xe cảnh sát từ xa chạy tới.
Người của ổ Phúc Xà ngơ ngác hết cả.
Theo lý mà nói thì không thể nào.
Bọn chúng đã chặn hết mọi tuyến đường lân cận rồi cơ mà, cảnh sát mà đến chúng sẽ được thông báo trước, chạy từ sớm rồi mới đúng.
Nhưng chúng nào biết được, đám người canh chừng ngoài kia đã bị Tôn Tại Ngôn phái người diệt khẩu hết rồi.
Nhìn đoàn xe cảnh sát đang tiến đến, Giang Sách thở phào một hơi.
“Tôn Tại Ngôn, cuối cùng anh cũng tới.”
Giang Sách không sao, nhưng người sau lưng cần anh bảo vệ là quá nhiều, nếu Tôn Tại Ngôn không đưa người tới thì nói thật có thể sẽ lọt tròng của Khổng Quang Triết mất.
Trợ thủ mà Chu Doãn Cường tìm tới lần này hơi mạnh.
Giang Sách nhả ra một hơi khói thuốc, bình tĩnh nhìn đám người đối diện.
Người của Phúc Xà ngơ ngác, thấy cảnh sát như thể mèo thấy chuột, chạy loạn bốn phía, khó xử hơn là họ kinh ngạc phát hiện lần này có hơi nhiều cảnh sát tới.
“Cục cảnh sát khu Giang Nam, có mặt!”
“Đội cảnh sát vũ trang khu Giang Nam, có mặt!”
“Đội cảnh sát đặc nhiệm khu Giang Nam, có mặt!”
“Đội cảnh sát hình sự khu Giang Nam, có mặt!”
“Đội cảnh sát cứu hỏa khu Giang Nam, có mặt!”
“Đội cảnh sát giao thông khu Giang Nam, có mặt!”
Khiếp, quá khủng khiếp.
Cảnh sát vũ trang hay đặc nhiệm đến thì cũng dễ hiểu, cảnh sát hình sự cũng được, nhưng cả cứu hỏa và cảnh sát giao thông cũng tới, thế thì hơi quá rồi đấy.
Có thể nói, mọi lực lượng cảnh sát ở khu Giang Nam đều có mặt ở đây.
Lần này, ổ Phúc Xà khó mà trốn thoát.
Ngay khi biết tin đám người này đã đến, Giang Sách thật ra rất vui, đám Phúc Xà này thường ngày trốn quá kĩ, muốn quét sạch bọn chúng một lần là không thể.
Bây giờ thì hay rồi, cả đám chủ động dâng tới tận cửa, tổng cộng hơn 150 người, toàn bộ đủ hết.
Hơn nữa, mỗi người đều có tiền án tiền sự, tội phạm truy nã khắp trời nam đất bắc, giờ tụ hết về đây, có thể xem như một lưới hốt trọn.
Giang Sách nhìn lên trời nói: “Chú Trình, không ngờ chú hiển linh như vậy, đi rồi mà vẫn giúp cháu phá được án lớn, một lần bắt được nhiều tội đồ thế này, cảm ơn chú.”
Người của Phúc Xà giống như một đám rắn độc, chạy tán loạn khắp nơi.
Nhưng vô dụng thôi.
Lực lượng cảnh sát của cả khu Giang Nam đều ở đây, như thế mà còn để chúng mày chạy thoát ư? Hừ, nằm mơ đi!
Người của cả ổ Phúc Xà gần như bị hốt sạch.
Họ còn muốn đối phó Giang Sách, nhưng không hề biết rằng chỉ là tự đưa mình vào rọ.
Trên tầng thượng ở đằng xa.
Khổng Quang Triết vô thức làm rơi kính viễn vọng trên tay, lùi lại vài bước, ngồi thụp xuống ghế, cau mày thật chặt.
“Sao lại thế này?”
“Cảnh sát của cả Giang Nam đều tập trung lại, sao lại đến mức đó?”
Không phải anh ta không nghĩ đến chuyện sẽ có cảnh sát, cũng không phải không có chuẩn bị.
Ở mọi nẻo đường đều bố trí người giám sát, thậm chí còn chuẩn bị chiến luôn với cảnh sát một vố lớn, để cả thiên hạ biết sự xuất sắc của Phúc Xà.
Kết quả lại thành ra như thế này.
Người giám sát thì chết hết.
Quy mô cảnh sát kéo đến lần này lớn đến mức khó mà tưởng tượng, hơn 150 người ở đây còn không đủ cho cảnh sát đánh ấy chứ.
Chỉ là Khổng Quang Triết không hiểu, nhiều cảnh sát cùng hành động như thế, thì cần phải điều động một lượng lớn, không thể nào dễ dàng tập hợp lại như vậy.
Khổng Quang Triết lập kế hoạch rất kĩ, không thể bị cảnh sát biết trước được.
Với cả, từ lúc họ ra tay đến lúc cảnh sát đến với quy mô như vậy cũng chỉ với thời gian chưa tới 15 phút, từ khi nào cảnh sát được điều động nhanh như vậy chứ?
Hợp tác liên bộ phận rất khó.
Nhưng hiển nhiên lần này họ hợp tác rất thuận lợi.
Khổng Quang Triết không hiểu nổi.