Trải qua một phen “đau khổ”, cuối cùng hai người cũng thuận lợi trở về tiểu khu Liễu Danh Uyển số 33.
Chuyến đi tới Milan lần này khiến mối quan hệ của bọn họ gần gũi hơn và cũng trở nên phức tạp hơn.
Trước khi xuống xe, Tô Nhàn tháo sợi dây chuyền phỉ thúy mà Giang Sách đã chọn cho cô ấy cất vào hộp, cất giữ bên người.
Đây có thể là món quà quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy.
Người đàn ông đó, cô ấy đã định là không có được.
Ít nhất, còn có thể giữ lại món quà của anh.
Đó cũng là một phần ý niệm.
Hai người lần lượt bước vào phòng. Giờ phút này, trong phòng hương thơm nức mũi, trên bàn bày đầy những món ăn tinh xảo, chỉ cần nhìn thôi là đã thèm chảy nước miếng rồi.
Cả nhà Đinh Mộng Nghiên bước lên đón.
“Không phải đã xuống máy bay từ sớm rồi sao? Sao về nhà muộn thế?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
“Haiz, đừng nói nữa, tụi em...”
Tô Nhàn vừa định ăn ngay nói thật, đã bị Giang Sách cắt ngang: “Bọn anh gặp một tài xế không biết đường, chở bọn anh đi lòng vòng một vòng lớn nên mới muộn.”
“Ồ, là vậy à. Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào ngồi xuống đi, cùng nhau ăn tối.”
Đinh Mộng Nghiên dẫn Tô Nhàn, Giang Sách ngồi xuống.
Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cũng ngồi xuống. Cả nhà ăn uống vô cùng sôi nổi, mồm năm miệng mười, nói chuyện trời nam biển bắc.
Bữa cơm này hòa thuận vui vẻ.
Sau bữa tối, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng đi xem TV.
Đinh Mộng Nghiên thuận miệng hỏi một câu: “Tiểu Nhàn, Giang Sách ở Milan không động tay động chân với em đó chứ?”
Vẻ mặt của Giang Sách lập tức trở nên rất căng thẳng.
Tô Nhàn cười nói: “Đương nhiên không có, anh rể rất thành thật, không những không động tay động chân với em mà còn bảo vệ em vô cùng tốt. Bọn em ngủ chung một phòng mà anh rể cũng nhất định không chịu ngủ trên giường.”
Hả???
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên lập tức thay đổi: “Các người ngủ chung một phòng ư?”
“Đúng ạ, quần áo tắm rửa của em vẫn là anh rể tự mình giúp em mang vào phòng tắm.”
Ầm, cái bát trong tay Đinh Mộng Nghiên rơi xuống đất.
Giang Sách muốn khóc không ra nước mắt, tuy rằng tình huống hình như là như vậy, nhưng không thể nói thẳng vậy chứ! Nói như vậy sẽ gây ra hiểu lầm!
Tô Nhàn vỗ bụng: “Em no rồi, chị, anh rể, em đi ngủ trước nha, ngủ ngon.”
Đợi Tô Nhàn rời đi, Đinh Mộng Nghiên trừng mắt hung tợn với Giang Sách.
“Anh có thể giải thích cho em tình huống là gì không?”
Giang Sách xấu hổ và sợ hãi nuốt nước bọt: “E hèm, Mộng Nghiên, em khoan hãy kích động, em nghe anh giải thích.”
Còn giải thích?
Đinh Mộng Nghiên véo cánh tay Giang Sách, sau đó, tiếng hét thê thảm của Giang Sách vang vọng trong toàn bộ phòng khách.
Quanh quẩn ba ngày, bên tai không dứt.
Tô Nhàn tránh trong phòng ngủ cười trộm, lại lấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy ra, vuốt ve hết lần này đến lần khác.
Vui mừng.
Lại có một chút đau lòng.
...
Nửa đêm, Giải trí Bá Khổng, văn phòng tổng giám đốc.
Bách Tín Hoành bắt chéo chân, châm thuốc rồi ung dung ngồi trên ghế, nhìn danh sách biểu diễn trong tay, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Đây là danh sách cuối cùng của đêm nhạc giao thừa vào tối mai.
Các tiểu thịt tươi có lưu lượng cao nhất trên thị trường về cơ bản đều đã bị Giải trí Bá Khổng lôi kéo về đây.
Dù mấy lần trước thua lỗ khá thảm hại nhưng nền tảng của Giải trí Bá Khổng vẫn còn đó, hầu hết các ngôi sao lưu lượng đều đã ký hợp đồng với Bá Khổng nên bọn họ hoàn toàn không gặp vấn đề gì về phương diện lưu lượng trong các buổi biểu diễn đêm giao thừa.
“Giải trí Ức Mạch, mày lấy cái gì để đấu với tao?”
Lúc này, Hoa Tưởng Dung ngồi trên ghế sô pha nói: “Tổng giám đốc Bách, mặc dù bên chúng ta đã mời được rất nhiều “gà quay da giòn” tới đây, nhưng Giải trí Ức Mạch vì sự tồn tại của La Thịnh, có rất nhiều ca sĩ thành danh nhiều năm, khá có danh vọng trong nghề đều đã hiến ca bên bọn họ, chỉ sợ lưu lượng sẽ rất lớn.”
Nói hợp lý.
Mặc dù Giải trí Ức Mạch không có tiểu thịt tươi, nhưng bọn họ đã mời một số lượng lớn các ca sĩ thực lực.
Đặc biệt là người dẫn chương trình, Phương Tân Minh, là người đi đầu trong ngành.
Với một đội hình như vậy, chỉ sợ rằng cả hai phương diện lưu lượng và danh tiếng đều sẽ “bùng nổ“.
Bách Tín Hoành cau mày, không hài lòng dập tàn thuốc, tức giận nói: “Nếu không tại lão già La Thịnh kia thì lúc trước Giải trí Ức Mạch không thể vực dậy được.”
“Đã một đống tuổi rồi, sao không chết đi chứ?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây giết chết lão già đó, hừ!”
Nói xong, anh ta chuyển từ lo lắng sang vui mừng, nhìn bức thư hứa hẹn trên màn hình máy tính, vui tươi hớn hở nói: “Tuy nhiên các người cũng không cần lo lắng, buổi biểu diễn đêm giao thừa này tôi đã sắp xếp đầy đủ rồi, đảm bảo sẽ đè ép Giải trí Ức Mạch đến suy sụp.”
Sắp xếp của Bách Tín Hoành không chỉ có riêng bên Giải trí Bá Khổng.
Ngay cả Giải trí Ức Mạch, anh ta cũng động tay động chân.
Hoa Tưởng Dung tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Bách, đến tột cùng anh đã động tay động chân gì đấy?”
Bách Tín Hoành đặt ngón tay lên trước miệng: “Suỵt! Có một số việc, nói quá sớm sẽ không hay lắm. Ngày mai cô cứ chờ xem đi, Giải trí Ức Mạch tuyệt đối sẽ sụp đổ!”
...
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Giang Sách đến Giải trí Ức Mạch từ sớm, thảo luận với đám người Trình Đan Đình về các vấn đề buổi biểu diễn đêm giao thừa.
Theo mô tả kế hoạch của Trình Đan Đình, mọi thứ đang diễn ra một cách trật tự, không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lần này, tất cả các khách mời đã đến hiện trường trước thời hạn, sẽ không xảy ra tình trạng như lễ khai mạc lần trước.
Trình Đan Đình bàn giao lịch trình biểu diễn cho Giang Sách.
“Tổng giám đốc Giang, anh xem qua một chút.”
Giang Sách lướt từ trên xuống dưới một lần. Tất cả các tên tuổi lớn lần lượt lên sân khấu. Phong cách bài hát đa dạng và hiệu ứng sân khấu tuyệt vời. Cuối cùng là diễn viên đang hot nhất, Lăng Dao, xuất hiện cuối cùng và biểu diễn bài hát mới nhất của thầy La Thịnh.
Có thể nói là không chê vào đâu được.
Nếu quá trình như vậy diễn ra suôn sẻ, hiệu quả tiết mục, tỷ lệ người xem truyền hình và danh tiếng đều có thể được đảm bảo.
Không thể không nói, tài hoa của Trình Đan Đình trong lĩnh vực này thực sự rất tốt.
Chỉ tiếc là có quá ít sao lưu lượng.
Trình Đan Đình cho biết: “Hiện tại, “gà quay da giòn” trên thị trường về cơ bản đã được ký hợp đồng với Giải trí Bá Khổng, chúng ta không thể lấy bất kỳ ai trong số họ. Cũng may vẫn còn có Lăng Dao giữ mã bề ngoài. Nếu ngay cả Lăng Dao cũng không có thì buổi biểu diễn năm nay của chúng ta cũng có thể gọi là “Buổi biểu diễn người cao tuổi” luôn rồi.”
Giang Sách mỉm cười: “Từ từ sẽ được, chẳng thể nào ăn một miếng là béo lên được.”
Không giống như Trình Đan Đình, mối quan tâm của Giang Sách không phải là không có “gà quay da giòn” ra sân, mà là lo lắng về một chuyện khác - Bách Tín Hoành sẽ giở trò gì?
Xét về những hành động xấu trong quá khứ, Bách Tín Hoành nhất định sẽ trăm phương nghìn kế để bẫy chết Giải trí Ức Mạch.
Nhưng tại sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?
Bách Tín Hoành sẽ thành thật như vậy à?
Không thể nào.
Đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão, Bách Tín Hoành nhất định sẽ cho anh một nhát dao, chuyện này không cần nghĩ cũng biết.
Giang Sách hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Đan Đình, điều quan trọng nhất bây giờ là công tác an ninh, làm mọi thứ có thể để đảm bảo an toàn cho các nghệ sĩ, đảm bảo an toàn cho sân bãi, và đảm bảo rằng sẽ không có trường hợp khẩn cấp nào, biết không?”
Trình Đan Đình gật đầu: “Nhất định!”