Chí Tôn Chiến Thần

Chương 386: Chương 386: Bỏ bài




Khu giải trí Ngu Nhạc nằm ở phía tây nam thành phố Giang Nam, mở cửa 24/24, càng về đêm thì lượng người càng đông.

Có rất nhiều nơi đặc thù mà người bình thường không thể nào đặt chân vào, cần phải có vé chuyên biệt mới ra vào được.

Đèn neon lập lè, một khung cảnh đầy xa hoa trụy lạc.

Khó khăn lắm Đinh Phong Thành mới tìm được một chỗ thích hợp để dừng xe.

“Tới rồi.”

Hai mắt Đinh Phong Thành sáng lên, nhìn lối ra vào rộng rãi của khu giải trí, nhìn nam nữ tuấn tú ra ra vào vào khiến toàn thân anh ta đều trở nên hưng phấn.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta đến đây, ngày thường mỗi khi có tiền Đinh Phong Thành rất thích đến đây tiêu xài.

Nào là ca hát, nhảy múa, uống rượu, cá cược, đánh bài, tán gái, ở đây nam nữ có thể thỏa sức tận hưởng.

“Đi theo anh, anh rất rành nơi này.”

Đinh Phong Thành hào hứng dẫn đường ở phía trước, Đinh Tử Ngọc và những người khác đi theo phía sau.

Dọc đường đi, Đinh Mộng Nghiên vẫn luôn nắm chặt tay Giang Sách, cô là một cô gái khá nội tâm và điềm đạm, ghét nhất loại xa hoa trụy lạ như nơi này.

Nhưng cũng không còn cách nào, muốn hóa giải mâu thuẫn giữa những người thân trong gia đình thì hôm nay phải cố nhẫn nhịn một chút, may là có Giang Sách bên cạnh.

Lúc đi dọc theo đường phố, đủ loại âm thanh ồn ào truyền vào trong tai.

Cuối cùng bọn họ cũng đến trước cửa một quán bar, tuy nói là quán bar nhưng thực ra lớn hơn quán bar rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều bảo vệ canh cửa, nên người bình thường căn bản không thể lọt vào được.

“Chính là nơi này.”

Đinh Phong Thành dẫn đầu bước vào, thoáng cái đã bị bảo vệ chặn lại.

“Muốn làm gì?”

“Đã đến đây thì đương nhiên là muốn chơi rồi.”

“Muốn chơi sao? Có vé không?”

“Hừ hừ.”

Đinh Phong Thành chìa tay lấy ra bốn vé giao cho bọn họ, sau khi bảo vệ kiểm tra xong, quả nhiên tránh qua một bên cho bốn người Đinh Phong Thành đi vào.

Đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt là một hội trường to lớn rộng rãi với nhiều loại đồ uống được bày trí ở giữa, có không ít kẻ lắm tiền đang ngồi thưởng thức cao lương mỹ vị và các loại rượu ngon trên sô pha cao cấp.

Đinh Phong Thành tiến lên hai bước, bưng một ly rượu lên uống cạn.

“Tuyệt vời, thật là tuyệt vời. Em gái, Giang Sách, đây là lần đầu tiên hai người đến đây, hãy nhâm nhi thử rượu nơi này đi.”

“Tôi dám đảm bảo ở đây có loại rượu ngon nhất trong cả khu Giang Nam này.”

Giang Sách bước tới bưng một ly rượu lên, đúng là rất ngon, anh mới nhâm nhi mấy ngụm đã cảm nhận được hương vị không tồi.

Đinh Tử Ngọc cũng bưng một ly lên uống không chút do dự, chỉ có Đinh Mộng Nghiên là câu nệ không nhúc nhích, sợ rượu ở đây không sạch nên không hề động vào.

Lúc mọi người đang uống thì một người đàn ông mặc trang phục màu trắng bước đến.

“Cậu Đinh, cậu đến rồi.”

Người này là chủ quán bar, già trẻ lớn bé ai cũng gọi anh ta là “anh Hải“.

“Ây dô, anh Hải, ban nhạc tối nay chuẩn bị thế nào rồi?”

“Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu cậu thôi.”

“Vậy thì còn chờ gì nữa? Đi thôi!”

Anh Hải dẫn Đinh Phong Thành lên tầng hai, Đinh Mộng Nghiên nắm tay Giang Sách bối rối đi theo anh ta lên lầu.

Khi lên đến tầng hai mới phát hiện trong đó có chút bí ẩn, vốn dĩ nơi này không đơn giản chỉ là một quán bar, mà trên tầng hai còn có một phòng bài bạc sang trọng, là nơi có thể tìm thấy tất cả các thể loại cờ bạc.

Khó trách Đinh Phong Thành lúc nào cũng đến đây chơi, đây chính là sở thích lớn nhất của anh ta.

“Em gái, Giang Sách, để anh giới thiệu sơ lược về cách bài trí ở đây cho hai người.”

Đinh Phong Thành đã chơi từ trước đến nay nên rất quen thuộc, giới thiệu khái quát về từng trò chơi, có thể thấy mỗi một trò chơi anh ta đều nắm trong lòng bàn tay, ngày thường đúng là chơi không ít.

Đinh Mộng Nghiên hơi gượng gạo, thứ nhất cô không thích uống rượu, thứ hai cô không thích chơi, nên cô luôn cảm thấy khó chịu khi ở đây.

Đinh Phong Thành lại nói: “Em gái, em có biết bình thường anh thích chơi nhất là trò gì không?”

Đinh Mộng Nghiên lắc đầu.

“Ba từ - Trác kim hoa. Vừa đơn giản lại kích thích.” Anh ta vừa nói vừa kéo Đinh Mộng Nghiên ngồi xuống, bàn này đã có bốn người, tính cả hai người Đinh Phong Thành và Đinh Mộng Nghiên thì tổng cộng có sáu người.

“Muốn chơi không?” Người chia bài hỏi.

“Chơi.” Đinh Phong Thành ném ra một tấm thẻ: “Mật khẩu thì cậu biết rồi đó, đổi tất cả số tiền trong đó thành thẻ bài đi.”

Lời vừa dứt đã có người nhanh chóng cầm lấy thẻ, đổi sang thẻ bài đem qua, có thẻ 10, 50,100.

Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi: “Cái này tính thế nào?”

“Đơn giản, 10 có nghĩa là 10 vạn tệ, 100 là 100 vạn, đơn giản lắm phải không?”

“100 vạn?”

Đinh Mộng Nghiên nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm, số thẻ trong tay Đinh Phong Thành chắc chắn không ít hơn 3000 vạn, số tiền lớn như vậy mà anh ta cũng dám lấy ra chơi.

Đinh Phong Thành tùy ý lấy 2 thẻ 100 đưa cho Đinh Mộng Nghiên.

“Em gái, hai thẻ này coi như cho em mượn vốn, nếu thắng nhớ trả lại cho anh đó.”

“Hả? Em không...”

“Này, em út, không phải em làm hòa với anh sao? Nếu em không chơi anh sẽ rất không vui đó.”

“Chuyện này...”

Đinh Mộng Nghiên khá khó xử, cô nào ngờ Đinh Phong Thành rủ cô đến đây để đánh bài chứ?

Nếu biết sớm cô đã không đến rồi, bây giờ đâm lao phải theo lao thôi.

Cô mà không chơi thì mâu thuẫn sẽ càng trở nên gay gắt, nhưng nếu chơi thì một tay mơ như cô làm sao chơi lại nhiều tay lão luyện như vậy?

Trò chơi này cược rất lớn, thua một ván cũng đủ tiếc thật lâu rồi, nhưng nếu cô không chơi, nó sẽ chỉ làm mâu thuẫn thêm sâu sắc.

Lúc này Giang Sách cũng nhìn ra cửa.

Ha ha, nói cái gì mà hàn gắn tình cảm chứ, chẳng qua chỉ là lấy cớ, không chừng mục đích của Đinh Phong Thành hôm nay là muốn cho Đinh Mộng Nghiên thua hết tiền, cuối cùng thua đến mức phải dùng mười phần trăm cổ phần công ty để đi gán nợ.

Nếu là người bình thường đã sớm đi rồi, nhưng Giang Sách lại đưa tay đặt lên vai Đinh Mộng Nghiên, sau đó ấm áp nói: “Yên tâm chơi đi, anh chỉ em.”

“Được.”

Đinh Phong Thành ở bên cạnh cười thầm trong lòng.

Để cậu chỉ dẫn sao? Ha ha, nếu xét về mưu trí, về đánh nhau thì Đinh Phong Thành cũng không phải đối thủ của Giang Sách, nhưng nói đến bài bạc thì Giang Sách không đủ trình để so bì.

Đinh Phong Thành là một con bạc có tiếng, ở đây chưa đến mức dùng thủ đoạn cũ rich, nhưng kỹ xảo đánh bài lại rất phổ biến, Đinh Phong Thành muốn làm gì đó cũng dễ như trở bàn tay, có rất ít người có thể thắng khi chơi bài với anh ta.

“Chia bài đi.” Đinh Phong Thành tràn đầy tự tin nói.

Để đảm bảo tính công bằng của Trác kim hoa nên ở đây sẽ xáo trộn bài mới rồi chia theo vòng để đảm bảo mỗi người chơi đều nhận được bài mới ở mỗi vòng, tránh gặp tình trạng đổ mồ hôi công sức soi mánh cũ.

Chỉ thấy người chia bài lấy ra một bộ bài mới, xào bài rất nhanh, sau đó chia bài cho từng người một, sáu người, mỗi người ba lá.

Đinh Mộng Nghiên cẩn thận cầm ba lá bài lên rồi dè dặt xem bài trước mặt mọi người.

5 cơ, 6 bích, 7 rô.

Thuận tử 567.

Mới ván đầu tiên đã rút được bài tốt như vậy, ván này thắng chắc rồi.

Mặt Đinh Mộng Nghiên đầy vẻ vui mừng, vừa mới định lật bài ra phía trước đã nghe Giang Sách ở bên cạnh thản nhiên nói: “Bỏ bài đi.”

Hả?

Bỏ bài?

Đinh Mộng Nghiên quay đầu nhìn Giang Sách với ánh mắt không dám tin,

Thuận tử 567, bài tốt như vậy mà vẫn bỏ hả?

Giang Sách gật đầu.

Đinh Mộng Nghiên cắn cắn môi, xoay người ném ba lá bài vào đống bài tẩy bỏ đi không chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.