Chí Tôn Chiến Thần

Chương 411: Chương 411: Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe




Mọi người ngồi xuống theo thứ tự ưu tiên, Kỳ Chấn và Giang Sách ngồi cạnh nhau giống như một đôi không thể tách rời, điều này cho thấy Kỳ Chấn rất coi trọng Giang Sách.

Nhìn thấy cảnh này, Viên Nhai Vĩ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Một lúc sau, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, một cô phục vụ trẻ đẹp tiến lên rót rượu.

Sau khi rót đủ cho mọi người, Kỳ Chấn dẫn đầu nâng ly chúc mừng với mọi người.

Sau khi đặt ly rượu xuống, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Kỳ Chấn vui mừng nói: “Châu báu Hằng Tinh chúng ta ngày càng lớn mạnh. Bước tiếp theo là chuẩn bị nhằm vào khu vực Giang Nam, cố gắng hết sức để mở rộng khu vực này.”

Kỳ Chấn quay đầu lại nhìn Giang Sách, vừa định hỏi anh có ý kiến gì không thì đột nhiên, một con chó cưng không biết của ai chạy qua chạy lại ở ngoài cửa.

Càng buồn cười hơn là chú chó này mặc một chiếc áo khoác trắng giống như đang đóng vai bác sĩ, trông rất kỳ lạ.

Mọi người lập tức bị chú chó mặc áo khoác trắng này thu hút.

Đặc biệt là Viên Nhai Vĩ.

Anh ta đặt ly rượu xuống, cười ha ha, nói với vẻ châm chọc: “Ồ, ngày nay hiếm thấy, chó cũng học người làm bác sĩ à?”

Hả?

Nụ cười trên khuôn mặt của mọi người đông cứng lại.

Câu này nghe thì không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy không đúng.

Phải biết rằng, vừa nãy Kỳ Chấn liên tục gọi Giang Sách là “Giang thần y”, nhưng bây giờ Viên Nhai Vĩ lại nói “Chó cũng học người làm bác sĩ”, đây rõ ràng nói Giang Sách là chó sao?

Loại hành vi bề ngoài thì khách sáo nhưng thực tế lại nói lời ngông cuồng, ở đây không có kẻ ngu, ai cũng có thể nghe hiểu.

Kỳ Chấn đặt ly rượu trong tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.

Ông ta khách sáo với Giang Sách như vậy mà lại có người làm nhục Giang Sách trước mặt ông ta. Đây là không cho chủ nhà như ông ta thể diện!

Kỳ Chấn suýt thì nổi giận.

Lúc này, Giang Sách, người bị sỉ nhục lại cười ha hả, không để trong lòng.

Giang Sách quay người lại chỉ vào con chó nói: “Con chó này thật đáng yêu, đến đây ăn miếng thịt kho tàu nào.”

Vừa nói anh vừa gắp một miếng thịt kho tàu ném tới trước mặt con chó.

Chó cưng ngửi thấy mùi thơm lập tức cắn một miếng, rồi nuốt vào bụng, ăn một cách ngon lành.

Giang Sách vừa cười vừa nói: “Haha, con chó này rất thích thịt kho tàu.”

Một câu nghe có vẻ như không có vấn đề, nhưng thực ra lại rất có một vấn đề.

Những người có mặt nhìn nhau rồi lại nhìn vào trong bát của mình, hiện tại chỉ có Viên Nhai Vĩ đang gắp thịt kho tàu ăn, còn những người khác chưa ăn thịt kho tàu.

Giang Sách nói con chó này thích ăn thịt kho tàu, cũng là chỉ cây dâu để mắng cây hòe nói Viên Nhai Vĩ là một con chó.

Như vậy, Giang Sách mắng lại một cách bình tĩnh, rất khéo léo.

Mặt Viên Nhai Vĩ tái mét như tờ giấy, tức giận đập đũa xuống bàn, ném miếng thịt kho tàu đang ăn dở sang một bên.

Người khác muốn cười cũng không dám cười.

Điều chắc chắn duy nhất là không ai đụng đến bát thịt kho tàu trong bữa tiệc này nữa.

Đồng thời, mọi người đã có ấn tượng cơ bản về Giang Sách, biết rằng đây là một người không dễ chọc, nhất định không được tùy tiện trêu chọc anh.

Lúc này Kỳ Chấn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bây giờ Giang Sách đã lấy lại thể diện, không cần tiếp tục giằng co nữa.

Ông ta cười lớn một tiếng sau đó nhắc đến câu hỏi lúc trước, hỏi Giang Sách: “Tôi muốn có chỗ đứng ở khu vực Giang Nam. Giang thần y, cậu nghĩ nên sắp xếp như thế nào thì được?”

Giang Sách cắn một miếng thức ăn rồi nhẹ nói: “Nếu là hai tháng trước, tôi đề nghị mở chi nhánh với quy mô lớn, nhưng bây giờ thì khác một chút.”

“Khác như nào?”

“Có một cửa hàng đã làm xong việc ông muốn làm, chiếm thị trường trước một bước, cho nên lần này ông tới khu vực Giang Nam không phải để sắp xếp mà là giành lại thị trường, giành lấy thị trường từ trong tay người khác.”

Kỳ Chấn hỏi: “Nhà nào đã vào trước vậy?”

“Châu báu Thiệu Anh.”

Giang Sách nhớ rõ, trong đám tang lần trước, ông chủ của Châu báu Thiệu Anh đã công khai khiêu khích và bố trí người chặn đường.

Giang Sách không thể quên món nợ này.

Sau đó, Giang Sách cũng sắp xếp người điều tra ông chủ hiện tại của Châu báu Thiệu Anh, là thương nhân tên là “Reeves”. Người này có thân phận rất đặc biệt, đi khắp nơi trên thế giới, gần đây mới đột nhiên tới khu vực Giang Nam.

Giang Sách không biết mình đã xúc phạm người đàn ông tên Reeves này như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn là Reeves có thù với anh!

Nói đến đây, Viên Nhai Vĩ cũng chủ động nói để thể hiện sự lợi hại của mình: “Chủ tịch Kỳ, thật ra tôi đã điều tra rồi. Tên Reeves này không có gì đặc biệt, đồ nhà họ là đồ rẻ tiền, hoàn toàn không có đồ cao cấp như chúng ta. Không cần lo lắng, muốn làm gì thì cứ làm thôi.”

Kỳ Chấn cau mày nói: “Nhai Vĩ, sao cậu có thể coi thường đối thủ như vậy? Giang Sách đã nói thì chắc chắn có lý.”

Trong lòng Viên Nhai Vĩ cực kỳ không vui.

Tại sao những gì Giang Sách nói là đúng, còn anh ta nói thì sai?

Tại sao Kỳ Chấn lại coi trọng Giang Sách như vậy?

Hừ hừ.

Viên Nhai Vĩ bằng mặt không bằng lòng, cố ý xin lỗi, sau đó giả bộ hỏi Giang Sách: “Giang thần y, không biết cậu định làm gì tiếp?”

Giang sách thành thật trả lời: “Tin tức mới nhất đó là một trung tâm mua sắm sang trọng sẽ được xây dựng trên khu đất bỏ hoang ở phía Bắc thành phố, đó sẽ trở thành một nơi đặc sắc ở khu vực Giang Nam trong tương lai. Điều chúng ta cần làm là trao đổi với nhà xây dựng trước để có được vị trí địa lý thuận lợi, có một vị trí trong thành phố xa hoa!”

Kỳ Chấn sửng sốt.

“Ồ, có chuyện này hả?”

“Vậy thì tốt quá, chỉ cần chúng ta có được vị trí tốt thì nhất định phải đứng vững bước chân.”

Viên Nhai Vĩ cũng rất ngạc nhiên, thực ra tin tức này mới được tung ra cách đây không lâu nên không có nhiều người biết về nó.

Anh ta cũng phải mất một thời gian mới biết.

Không ngờ Giang Sách lại biết điều đó, xem ra không thể coi thường Giang Sách, tên này vẫn có thực lực.

Tuy nhiên, biết thì biết, có thể lấy được vị trí tương ứng với mức giá thích hợp hay không lại là một chuyện khác.

Viên Nhai Vĩ cười ha ha một tiếng rồi nói: “Chủ tịch Kỳ, nói thật với ông, tôi đã sắp xếp người liên hệ với người đấu giá thành công này. Nếu có thể, tôi muốn mời anh ta đến chỗ chúng ta cùng nhau ăn cơm. Mọi người trực tiếp trao đổi, như thế nào?”

Kỳ Chấn vô cùng vui mừng.

Nếu mời được người đứng đầu xây dựng đến, đó là một tin tức vô cùng tốt.

“Mời, lập tức mời.”

“Tuân lệnh!”

Viên Nhai Vĩ lập tức gọi điện thoại mời người đứng đầu đấu thầu thành công đến.

Cúp điện thoại, anh ta ngẩng nhìn Giang Sách với vẻ đắc ý.

Anh nắm bắt tin tức nhanh thì có ích gì?

Thương trường cần phải chú ý mạng lưới, Viên Nhai Vĩ tôi có thể mời người đứng đầu, Giang Sách anh làm được không?

Lúc này, Viên Nhai Vĩ vô cùng đắc ý, cảm thấy cuối cùng mình đã có cơ hội thể hiện trước mặt Kỳ Chấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.