Đây là thái độ nhờ người ta làm việc sao?
Trong lòng Giang Sách chế giễu, đã là khi nào rồi mà còn cuồng vọng như vậy?
Anh đứng dậy nắm lấy tay Đinh Mộng Nghiên định đi ra ngoài, động tác này khiến ba người Đinh Trọng sợ hãi. Đùa gì vậy? Bị phạt đứng ba tiếng đồng hồ chờ cô tỉnh lại mà kết quả muốn rời đi ngay?
“Giang Sách, cậu muốn làm gì vậy?” Đinh Trọng nôn nóng hét lên.
Giang Sách thản nhiên nói: “Không biết vì sao, trong phòng luôn có mùi hôi, cũng không biết là ai mà không có tố chất như vậy.”
Đây là lời mắng xéo.
Nói những lời của Đinh Trọng tương đương đánh rắm?
Trong lòng Đinh Trọng thầm hận, ông ta hận không thể chém Giang Sách thành tám khúc, nhưng lúc này có việc cần xin người ta, không thể không cúi đầu nhịn.
Nhịn chuyện này trước, chuyện khác về sau hãy nói.
Đinh Trọng thở dài, nói: “Được rồi, Giang Sách, cậu cũng đừng làm ầm ĩ nữa. Chỉ cần Mộng Nghiên sẵn sàng gọi điện thoại và giải thích tình hình cho ba mươi chủ hộ, kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi, bảo bọn họ dời đi đúng hạn là được.”
Đinh Mộng Nghiên vẫn trong trạng thái bàng hoàng.
“Không phải mọi chuyện đã làm xong rồi sao? Tại sao phải gọi điện thoại lại?”
Giang Sách phì cười vui vẻ: “Bởi vì có người vẽ rắn thêm chân, rõ ràng chữ cũng ký xong rồi, dựa theo thời gian đi khởi công là ổn. Thế mà lại cứ gọi điện thoại bảo nhà người ta phải thay đổi kế hoạch, phỏng chừng là đã chọc giận người khác. Thậm chí có người không ủng hộ kiến nghị đã ký rồi phải không?”
Đúng là như thế!
Đinh Trọng lạnh mặt: “Mộng Nghiên, đối phương nói chỉ nhận điện thoại của cháu. Cháu cứ gọi điện thoại nói hai câu là tốt rồi, cũng không phải chuyện lớn.”
Đến tận đây, Đinh Mộng Nghiên mới nghe rõ chân tướng.
Dám chừng là Đinh Trọng muốn bẫy mình, nhưng cuối cùng lại tiền mất tật mang, không những không lừa được mình mà còn chọc giận đám người kia, đến cả chữ ký cũng không nhận.
Ha ha, bây giờ còn mặt mũi nào mà đến xin mình làm việc thế?
Không đúng, không phải là “xin”, mà là “ra lệnh” mình làm việc.
Đinh Mộng Nghiên cũng không phải là loại phụ nữ không có cá tính gì, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là một người phụ nữ có chút cá tính?
Sau khi hiểu rõ tình hình, Đinh Mộng Nghiên mỉm cười, chủ động nắm tay Giang Sách.
“Xin lỗi, điện thoại của cháu bị hết pin rồi, tạm thời không gọi được.”
“Cô!!!”
Đinh Trọng suýt nữa tức chết, thật sự lấy lông gà làm mũi tên à?
Đinh Mộng Nghiên cuối cùng nói: “Trùng hợp là, cháu để quên cáp sạc của điện thoại di động ở nhà rồi, cho nên hiện tại cháu chuẩn bị về nhà để sạc. Khi nào sạc đầy điện thì lúc đó cháu sẽ gọi điện thoại cho bọn họ.”
Này rõ ràng là muốn chọc giận Đinh Trọng.
Đinh Mộng Nghiên, người luôn nhẫn nhục chịu đựng, cũng bị hành vi ác liệt lặp đi lặp lại nhiều lần của Đinh Trọng chọc giận. Đây xem như “sự khiển trách” nho nhỏ đi.
Đinh Mộng Nghiên nắm tay Giang Sách và rời khỏi văn phòng.
Cho đến khi họ rời đi, Đinh Trọng tức giận đá thùng rác ra xa bốn năm mét, Đinh Phong Thành sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
“Đồ vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ!”
“Đinh Mộng Nghiên, đúng là càng ngày càng không biết lớn nhỏ.”
“Lại dám giở chút tâm tư này trước mặt tao hả? Giỏi, cánh cứng rồi, tao không trị được mày nữa đúng không?!”
Đinh Tử Ngọc bỏ đá xuống giếng: “Người ta hay nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Mộng Nghiên và thằng khốn Giang Sách ở bên nhau suốt cả ngày, há có thể không nhiễm tính xấu sao? Ông nội, ông phải nghĩ cách xử lý tốt bọn họ đi, nếu không bọn họ thật sự sẽ hếch mũi lên trời, không để ông vào mắt nữa đâu.”
Đinh Trọng gật đầu: “Ông biết rồi, đi thôi.”
Ông ta dẫn đầu rời khỏi văn phòng, vừa đi vừa suy nghĩ xem nên đối phó với Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên như thế nào.
Hôm nay cục tức này thật sự là quá khó nuốt!
Dưới hoàng hôn, bên sông.
Đinh Mộng Nghiên cũng không về nhà, điện thoại cũng không thật sự hết pin, chỉ là cô không muốn nhìn thấy những sắc mặt xấu xí đó nữa thôi.
Cô và Giang Sách đi dạo trên bờ sông nhỏ, nhìn ánh mặt trời rải rác trên mặt sông, bộ dạng sóng nước lấp lánh quả thật rất đẹp.
“Giang Sách, anh có thấy dáng vẻ vừa rồi của ông nội không? Tức giận đến nỗi cổ đỏ bừng, giống như một cái ấm đun nước nóng đỏ vậy.”
Giang Sách nở nụ cười: “Em trở nên xấu như vậy từ khi nào thế? Không phải trước kia còn bảo anh phải “khách khí” với ông cụ một chút sao?”
Đinh Mộng Nghiên thở dài: “Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, ông ta vẫn là ông nội, là người thân của em. Nhưng sự việc hôm nay khiến em bực mình lắm, nếu không nhờ đến sự “giúp đỡ” của ba mươi chủ hộ đó thì em thực sự không biết phải làm sao nữa.”
Nói đến đây, Đinh Mộng Nghiên càng khó hiểu hơn.
“Thực ra em không biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Giang Sách, anh nói xem tại sao người khác đi thuyết phục thì đều bị đuổi ra ngoài, mà em vừa đi thì không cần nói gì cả, bọn họ đã bằng lòng ký tên vậy?”
Giang Sách đảo mắt nói: “Bởi vì... em trời sinh xinh đẹp, vừa xuất hiện đã rạng rỡ, khiến bọn họ đều kinh sợ chăng? Tiên tử gặt hái, cứ thế đã bị thuyết phục rồi.”
Đinh Mộng Nghiên duỗi ngón trỏ chọc vào đầu Giang Sách: “Anh đó, cả ngày chỉ biết nói hươu nói vượn dỗ dành em vui.”
Cô nhìn Giang Sách, nhìn lại nhìn, cười ngọt ngào.
“Em cười cái gì vậy?” Giang Sách hỏi.
“Em đang cười anh đó.”
“Anh?”
“Ừm.” Đinh Mộng Nghiên chắp hai tay sau lưng nhìn dòng sông xa xa: “Còn nhớ rõ lúc anh mới trở về từ biên giới phía Tây, lầm lầm lì lì, kiệm lời. Lúc đó, kỳ thật em còn rất sợ anh, luôn cảm thấy anh có xu hướng bạo lực.”
“Nhưng gần đây em phát hiện ra...”
“Sách, anh càng ngày càng thích nói chuyện rồi, cũng càng ngày càng thích cười, thậm chí còn có thể nói hưu nói vượn giống như vừa rồi.”
“Những thứ này đặt vào mấy tháng trước đều là những điều không dám tưởng tượng.”
Đúng vậy, ai có thể nghĩ rằng Tu La Chiến Thần giết người không chớp mắt, lại có một mặt ấm áp như vậy chứ?
Kỳ thật những thay đổi này của Giang Sách cũng chỉ vì Đinh Mộng Nghiên.
Có một người vợ như thế này, đàn ông ngày nào cũng bị nhét đầy mật vào lọ, lâu ngày sẽ tự nhiên “cởi mở” thôi.
Nhiều khi chính Giang Sách cũng không nhận ra sự thay đổi của chính mình.
Nhưng điều có thể chắc chắn là sự dịu dàng của anh sẽ chỉ bộc lộ trước mặt Đinh Mộng Nghiên. Khi chạm trán với kẻ thù, anh vẫn là Tu La Chiến Thần khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật kia.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Giang Sách đột nhiên đổ chuông.
Đó là Tân Uẩn.
“Tân Uẩn? Được lắm, Giang Sách, có phải anh hát hoa ngắt cỏ ở bên ngoài không?” Đinh Mộng Nghiên chống tay, tức giận nói.
Giang Sách lập tức hoảng sợ, cứng họng không biết nên giải thích như thế nào.
Đinh Mộng Nghiên bật cười: “Ha ha, dáng vẻ của anh buồn cười thật đó.”
Bấy giờ Giang Sách mới phản ứng được Đinh Mộng Nghiên đang cố tình đùa anh, vừa rồi thật sự khiến anh sợ hãi.
Anh lắc đầu, nhấc máy.
“Alo, Tân Uẩn, tìm tôi có việc gì không?”
“Bây giờ anh có rảnh không? Qua phòng khám một chuyến đi.”
“Có bệnh nhân à?”
“Không phải. Là ông Lâm Gia Vinh được anh chữa khỏi lần trước, tổng đại lý của Ferrari trong nước.”
“Ông ta tìm tôi à?”
“Đúng, không phải lần trước khi ông ta rời đi nói có cơ hội sẽ tặng cho anh một món quà quý giá hơn sao? Ông ta lại không biết anh đang ở đâu, vì vậy đã mang quà đến chỗ tôi rồi. Giang Sách, anh mau tới ký nhận quà đi.”
Giang Sách nở nụ cười: “Cô nhận giúp tôi một chút là được rồi, hoặc là cứ cho cô luôn đi.”
Tân Uẩn nói: “Không, tôi không nhận nổi đâu. Món quà này rất quý giá, anh mau chóng đến một chuyến đi.”
Nói xong, cô ấy cúp điện thoại.
Giang Sách khẽ cau mày, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, món quà mà Lâm Gia Vinh đặc biệt tặng sẽ là gì đây?