Giang Sách trực tiếp ngồi xuống và gọi hai mươi xiên gà và một ly Coca.
Điền Kê ngồi bên cạnh Giang Sách gọi rất nhiều xiên que chiên, vừa ăn vừa tức giận nói: “Dương Tuấn Thiên đúng là một tên khốn nạn, để em xem làm sao anh ta có thể thắng được đêm nay? Kỹ thuật thối nát của anh ta nhất định sẽ bị đội Lamborghini dạy dỗ một trận.”
Giang Sách không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ăn xiên chiên.
Anh đang suy nghĩ.
Điền Kê tò mò hỏi: “Đại ca, anh định làm gì thế?”
Giang Sách không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có biết địa điểm của trận đấu tối nay không?”
“Biết.”
“Đưa tôi đi.”
“A? Đại ca, anh còn muốn giúp đội Ferrari sao?”
Giang Sách gật đầu: “Ông Lâm có ơn với tôi, tôi không thể ăn cháo đá bát được.”
“Nhưng Dương Tuấn Thiên, anh ta...”
“Đừng lo lắng, tôi biết phải làm gì.”
Đáy mắt Giang Sách không có một chút mê mang nào, thoải mái ăn xiên chiên, như thể mọi thứ đều đã trong tầm kiểm soát.
Trời sắp tối.
Tối nay mười đội tập trung ở núi Bàn Vân, đây là con đường núi hiểm trở, nhiều khúc cua nhất ở khu Giang Nam, lái xe đến đây thường phải rất vất vả, cứ một phút lại có xác suất xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhiều người lái xe đến đây không dễ dàng, và họ đều biết rằng đường ở đây không dễ đi.
Có nhiều khúc cua và đường dốc còn chưa nói, một số đoạn đường nhìn từ xa thì thấy thẳng nhưng khi lái xe đến gần lại phát hiện nó cong, như thế rất dễ gây hiểu lầm.
Vì vậy, lái xe ở đây phải cẩn thận và chậm rãi.
Lựa chọn đua ở núi Bàn Vân có yêu cầu rất cao về chất lượng đối với các tay đua.
Hôm nay, tất cả các tay đua hàng đầu thế giới đã tập trung tại đây, và các đội trưởng của mười đội hàng đầu sẽ trực tiếp thi đấu.
Nhiều khán giả đã chờ đợi từ lâu, vẫy cờ, cổ vũ cho đội mình thích.
Đoàn xe Ferrari đến.
Gây chú ý nhất dĩ nhiên là đội trưởng Dương Tuấn Thiên.
Hôm nay anh ta mặc áo khoác da, trông như một chàng trai sành điệu, lại vô cùng đẹp trai khiến các cô gái có mặt phải ồ lên liên tục.
Nhưng ngay sau đó ánh đèn sân khấu của anh ta đã bị đội Lamborghini lấy mất.
Một vài chiếc Lamborghini dừng lại và vài người đàn ông lần lượt bước xuống. Người đẹp trai nhất dĩ nhiên là chỉ huy thứ hai của đội - Chúc Minh.
Chúc Minh khinh thường nói với Dương Tuấn Thiên: “Sao thế, chẳng lẽ tên bại tướng như mày đến thi đấu sao? Giang Sách đâu?”
Sắc mặt Dương Tuấn Thiên trầm xuống, rất không vui nói: “Đừng tưởng rằng mày thắng tao một lần là giỏi lắm. Lần trước phong độ không tốt, hôm nay tao sẽ cho mày biết thực lực của tao.”
“Vẫn là thực lực, đừng làm mất mặt.” Chúc Minh giang hai tay: “Hơn nữa hôm nay không phải tao thi đấu, mà là đội trưởng của bọn tao - Chim Ruồi.”
Chim Ruồi, loài chim bay nhanh nhất trên thế giới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông gầy gò bước xuống, sắc mặt tái nhợt vàng vọt như ăn không đủ no nhiều năm.
Một người đàn ông như vậy có thể làm đội trưởng sao?
Dương Tuấn Thiên vui mừng: “Này, Chúc Minh, đội trưởng của mày có vẻ hơi... ngốc nhỉ, để một người ngốc làm đội trưởng, đội Lamborghini của mày không còn ai sao?”
Chúc Minh cũng không bị khiêu khích.
“Cứ thi đấu thì mày sẽ biết, sợ tên ngốc chính là mày đấy.”
Chúc Minh từ đầu đến cuối đều không để Dương Tuấn Thiên vào mắt, dù sao thì anh ta cũng đã thắng Dương Tuấn Thiên.
Khi ngày càng có nhiều đội đến hiện trường, bầu không khí bùng cháy ngay lập tức, và mọi người đều rất háo hức bắt đầu cuộc đua càng sớm càng tốt.
Cuối cùng, sau khi đồng hồ điểm 20 lần, Giải đua xe kết hợp núi Bàn Vân chính thức bắt đầu!
Mười chiếc ô tô, xếp thành hai hàng.
Chim Ruồi không thèm giành lấy một chỗ ở hàng đầu tiên, mà trực tiếp đậu xe ở hàng cuối cùng, khá tự tin rằng dù xuất phát ở hàng cuối cùng thì cũng có thể giành chức vô địch.
Dương Tuấn Thiên cũng lên xe.
Có tiếng còi của trọng tài, trận đấu chính thức bắt đầu!
Mười chiếc xe giống như ngựa hoang thoát cương, trong nháy mắt lao ra, tốc độ kinh người.
Dương Tuấn Thiên nhấn ga chạy lên.
Đường núi ở đây hiểm trở, nhiều khúc cua, tầm nhìn vào ban đêm không tốt nên việc lái xe vô cùng khó khăn.
Nhưng dù chịu bao nhiêu hạn chế, mười chiếc xe vẫn có thể cắn xé không gian mà đi, không ai bị bỏ lại phía sau, điều này đủ thấy thực lực của mười đội trưởng là ngang ngửa nhau.
Ít nhất, mỗi người đều là một tuyển thủ đẳng cấp thế giới.
Hết khúc cua này đến khúc cua khác, khoảng cách vẫn không thể bị nới rộng.
Lúc này, Dương Tuấn Thiên cuối cùng không thể không sử dụng tuyệt kỹ bí mật của mình.
Bùm!
Xe của Dương Tuấn Thiên bất ngờ va chạm với xe bên cạnh, sau khi tách ra, xe bên kia có vết xước rất lớn, cả xe mất thăng bằng buộc phải dừng lại.
Một đối thủ, GameOver.
Hầu hết mọi người đều không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đương nhiên tốc độ xe rất nhanh, trời đã về đêm, khán giả vẫn đang xem qua màn hình lớn thì làm sao có thể nhìn rõ được tình hình thực tế?
Cái gọi là bí mật của Dương Tuấn Thiên thực chất là phá xe, quanh thân lắp một lưỡi dao sắc bén, khi va chạm với xe khác, lưỡi dao có thể lộ ra để cắt lốp và xe của đối phương, khiến đối thủ lập tức mất đi sức mạnh chiến đấu.
Nếu đâm tàn nhẫn hơn thì có thể cắt đôi chiếc xe của đối thủ.
Kỹ thuật thua người khác thì sao chứ?
Dựa vào kỹ thuật phá xe kinh tởm này, Dương Tuấn Thiên nhất định giành được vị trí đầu tiên trong ngày hôm nay!
Bang!
Chiếc xe thứ hai bị phá hỏng.
Sau hai khúc cua ngắn, chỉ còn lại bốn trong số mười chiếc xe.
Đến lúc này, cơ bản mọi người đều nhận thấy có điều gì đó không ổn, dù không biết thao tác cụ thể, nhưng họ đều biết không thể tông mạnh vào xe của Dương Tuấn Thiên, và họ đều tránh anh ta ra.
Khi đua xe, tâm trí cứ muốn trốn tránh người khác, vậy sao có thể chiến thắng chứ?
Ba chiếc xe khác cứ thế ẩn nấp như vậy, để Dương Tuấn Thiên nắm chắc vị trí đầu tiên.
Dương Tuấn Thiên khá hài lòng.
Quán quân của đêm nay không ai khác chính là anh ta!
Những khán giả ở vạch đích nhìn cảnh tượng trên màn hình lớn và nghiến răng tức giận.
Chúc Minh giậm chân mắng trên đường: “Mẹ kiếp, Dương Tuấn Thiên này không biết xấu hổ à? Cải trang chiếc xe như vậy không phải là phạm pháp sao? Không có kỹ năng nên làm mấy thủ đoạn bỉ nổi này, đúng là quá vô liêm sỉ.”
Những người khác cũng chỉ trích hành vi của Dương Tuấn Thiên.
Nhưng cũng không có kết quả.
Trận đấu tối nay không có yêu cầu quá khắt khe về việc sửa đổi xe, dù sao đây cũng không phải là một sự kiện F1 chính quy, mà là một cuộc thi dân gian, và không có đủ giới hạn đối với việc sửa đổi xe.
Vì vậy, nếu Dương Tuấn Thiên thực sự thắng trò chơi bằng những chiêu trò quỷ quyệt như vậy, người khác khó có thể nói được điều gì.
Tuy vô liêm sỉ, nhưng không phạm pháp.
Chúc Minh nghiến răng mắng: “Đội Ferrari đã đến trình độ này rồi à? Không cần nhân phẩm của tay đua nữa sao? Quá mất mặt, cút khỏi giới đua xe đi!!!”