Tôn Tại Ngôn và Giang Sách đều là những người cực kỳ thông minh, không cần giao tiếp quá nhiều thì giữa họ cũng có thể hiểu được cần làm gì chỉ trong một hai câu.
Nhưng Trình Đan Đình thì khác.
Cô ấy nhìn Tôn Tại Ngôn và Giang Sách với vẻ mặt bối rối, không biết họ đang cố gắng làm gì.
“Các anh định làm gì? Có thể giải thích thêm một chút không?” Trình Đan Đình khá cạn lời.
Giang Sách và Tôn Tại Ngôn nhìn nhau, mỉm cười không nói gì.
Ngay lập tức, Giang Sách dặn dò Trình Đan Đình: “Đan Đình, cô cũng đừng nhàn rỗi quá, nhanh chóng trở lạ Ức Mạch, triệu tập các phương tiện truyền thông có ảnh hưởng, đến gần bất động sản Vinh Quang chờ sẵn.”
“Sao cơ?”
“Cứ đi chờ thì sẽ biết, sẽ có tin tức lớn đấy.”
“Anh nói rõ một chút đi.”
“Nói quá rõ ràng thì không thú vị. Mau đi đi, mấy ngày nay tin tức này nhất định sẽ nổ tung.”
Trình Đan Đình bối rối rời khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối cô ấy không hiểu Giang Sách và Tôn Tại Ngôn tính làm gì.
Sau khi cô ấy rời đi, Giang Sách lạnh nhạt nói: “Tại Ngôn, anh đi chuẩn bị sẵn lực lượng cứu hộ, đừng để Chu Doãn Cường và Kevin Diêm chết. Cái chết của họ sẽ do chính tay tôi thi hành, bây giờ đủ để làm họ sợ thôi, không thể nào để chúng ra đi dễ dàng như thế.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôn Tại Ngôn quay người rời văn phòng để giải quyết chuyện Giang Sách giao.
Giang Sách đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đằng xa rồi tự nhủ: “Chú Trình, nhìn xem, con sẽ khiến hai tên khốn nạn Chu Doãn Cường và Kevin Diêm phải nhận hình phạt mà chúng đáng phải chịu.”
...
Một ngã tư dân cư thưa thớt trong thành phố.
Năm chiếc xe tải lần lượt vượt lên nhưng bị rào chắn chặn lại, cảnh sát giao thông có nhiệm vụ kiểm tra.
Những người trên xe thoạt đầu tưởng là kiểm tra bình thường, nhưng vừa bước xuống xe đã bị cảnh sát tạm giữ, sau đó, một nhóm đối tượng xông lên, cởi quần áo, mặc tất cả vào người, điện thoại di động của họ, máy bộ đàm, v.v... rồi lấy tất cả.
Tất cả năm tài xế đã bị cảnh sát bắt đi, đổi thành năm người khác lái xe ô tô rời đi.
Năm người lái xe này là những người đến từ Phúc Xà, họ có nhiệm vụ vận chuyển rắn độc đến Tẩm Mộng, họ muốn dùng những con rắn độc này để đầu độc tất cả những người trong công ty.
Tuy nhiên, Giang Sách đã đoán ra trước kế hoạch, sắp xếp người thay thế.
Kết quả là tất cả tài xế trên xe đều trở thành người của Giang Sách, những con rắn độc này trở thành vũ khí của Giang Sách.
Tất cả những điều này được thực hiện mà người ngoài không hề hay biết, tốc độ thay thế khá nhanh, không ai để ý đến cả.
Tất nhiên Khổng Quang Triết càng không biết gì hết.
Vào lúc này, Khổng Quang Triết đang ngồi trong văn phòng của Vinh Quang, ngồi với Chu Doãn Cường và Kevin Diêm.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho cấp dưới: Đến đâu rồi?
Ngay lập tức nhận được hồi âm: Tôi đã đến Tẩm Mộng và có thể thực hiện nhiệm vụ bất cứ lúc nào.
Khóe miệng Khổng Quang Triết không khép lại được, cười to: “Giang Sách ơi Giang Sách, hôm nay tao sẽ cho mày biết Khổng Quang Triết mạnh đến mức nào. Dám đắc tội với tao, mày sẽ không còn cách nào sống sót đâu!”
Nói rồi, anh ta ngay lập tức gửi một tin nhắn: hành động ngay.
Khổng Quang Triết đặt điện thoại lên bàn cà phê, vui vẻ nói: “Tôi đã sắp xếp người làm rồi, đừng lo lắng, sẽ có kết quả sớm thôi.”
Sau khi kiên nhẫn chờ hai mươi phút, điện thoại rung lên.
Anh ta cầm lên xem thử, cấp dưới đáp một chữ: Xong.
“Tuyệt lắm!”
Khổng Quang Triết đứng dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Tất cả rắn độc đã được thả ra, tôi muốn xem Giang Sách sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.”
“Tẩm Mộng giờ toi rồi, đừng hòng sống sót.”
“Ngay cả khi Giang Sách sống sót, công ty của anh ta cũng sẽ bị diệt vong!”
Chu Doãn Cường và Kevin Diêm hài lòng nhìn nhau.
Phải nói rằng Khổng Quang Triết thực sự xứng đáng với mấy chữ “ra tay thâm độc”, ý đồ xấu xa này không phải người bình thường có thể nghĩ ra được.
Ngay cả khi nghĩ về nó, cũng không có năng lực làm được.
Dù sao thì không phải ai cũng biến thái như Khổng Quang Triết, người thường chẳng ai rảnh mà nuôi hổ mang.
Chu Doãn Cường châm một điếu thuốc, bắt đầu hút, vui vẻ nói: “Vậy thì chúng ta có thể yên tâm chờ đợi, có một điều không vui chính là không được nhìn thấy rắn độc cắn người, không vui gì cả.”
Vừa nói xong thì đã nghe thấy bên ngoài náo động.
Từ từ, âm thanh càng lúc càng lớn, lần lượt la hét, như thể đã xảy ra chuyện lớn.
“Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có động đất à?” Chu Doãn Cường hỏi.
“Hình như đã xảy ra chuyện.”
Khổng Quang Triết đứng dậy mở cửa và là người đầu tiên đi ra ngoài, Chu Doãn Cường và Kevin Diêm cũng tò mò đi theo.
Vừa đi ra ngoài, ba người đồng thời nghe thấy một tiếng thét chói tai: “Rắn, rắn!!!”
Rắn?
Cả ba đều bối rối, làm sao lại kêu 'rắn' được? Không phải lúc nào cũng gọi 'cầu cứu' khi gặp nguy hiểm à?
Kỳ lạ thật.
Ngay khi họ đang bối rối, đột nhiên, họ thấy một cánh cửa bị đóng sầm lại.
Một nam nhân viên trực tiếp nằm ra trên mặt đất, bảy tám con rắn quấn quanh thân thể của hắn, cựa nguậy trên người hắn, há mồm đầy máu cắn xé!
Dáng vẻ ghê tởm đó khiến cả ba người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Chu Doãn Cường run rẩy hỏi: “Khổng Quang Triết, tình hình rốt cuộc là thế nào? Không phải anh đã đưa những con rắn vào Tẩm Mộng sao? Tại sao lại có nhiều rắn xuất hiện trong Bất động sản Vinh Quang của tôi hả?”
Khổng Quang Triết cũng khó hiểu: “Tôi không biết, chuyện gì thế này?”
Lúc này, càng ngày càng nhiều rắn chui ra, một trận chiến giữa người và rắn đang diễn ra tại hiện trường khiến sắc mặt ba người tái nhợt.
Họ nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, Kevin Diêm giở trò, đẩy Khổng Quang Triết ra, dùng Khổng Quang Triết để “câu” thời gian cho anh ta, sau đó anh ta chạy vào văn phòng chủ tịch theo sau Chu Doãn Cường, hai người trực tiếp khóa cửa lại.
Khổng Quang Triết sợ hãi, đập cửa trong tuyệt vọng.
“Mở cửa, các người mở cửa ra!”
“Rắn bò tới rồi, mở cửa cho tôi đi.”
Lúc này, làm sao Chu Doãn Cường và Kevin Diêm có thể quan tâm tới cho anh ta chứ?
Chu Doãn Cường không những không mở cửa mà còn cùng với Kevin Diêm di chuyển ghế sô pha qua, giữ chặt cửa vì sợ cửa sẽ bị bật ra.
Khổng Quang Triết ở ngoài cửa sợ tới mức liều mạng dùng chân đá vào cửa, nhưng chất lượng cửa thực sự rất vững chắc, bên trong còn có ghế sô pha, làm sao có thể đá mở được?
Nhìn thấy rắn đã bò tới, anh ta hoảng sợ đến mức chạy sang phía bên kia.
Khi đến chỗ ngoặt, vừa quay sang liền thấy hơn một chục con rắn bò lúc nhúc lên, toàn bộ mặt đất bị bao vây bởi những con rắn.