Chí Tôn Chiến Thần

Chương 119: Chương 119: Đại minh tinh




Trong lòng Giang Sách rơi lộp bộp, không phải rất vui mừng.

Công ty giải trí Bá Khổng.

Kia là công ty mà Giang Sách luôn muốn đối phó, là công ty mà Giang Sách muốn thay thế, tại sao lần nào cũng là nó?

Trong lòng Giang Sách khổ sở, anh khẽ cười một tiếng: “Dì Lan, sao dì lại đến Bá Khổng?”

“Nói thật với con, bởi vì Bá Khổng cho chồng dì một phần hợp đồng rất hậu đã, bảo ông ấy về nước quay chụp. Dì cũng theo về, thuận tiện làm giáo viên ở Bá Khổng.”

“Chồng dì là đạo diễn?”

“Ừ.”

Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn như thế, nói không chừng sau này phải đối đầu trực diện với hai vợ chồng Nhậm Chỉ Lan.

Đây là chuyện anh vô cùng không muốn nhìn thấy.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có vài người đàn ông nói với Giang Sách và Nhậm Chỉ Lan: “Đi ra, đi ra, chúng tôi muốn dùng nơi này.”

Giang Sách sửng sốt một chút: “Nơi này là khu vực công cộng, tại sao tôi phải đi?”

“Tại sao à? Công ty giải trí Ức Mạch muốn quay phim ở đây, đại minh tinh Lâu Hân Duyệt tự mình đến phim trường, những kẻ nghèo kiết xác các người còn không mau đi nhanh đi?”

“Là muốn tôi đuổi đi à?”

Nhậm Chỉ Lan nhíu mày: “Người của công ty giải trí Ức Mạch sao lại làm việc bá đạo như thế?”

Giang Sách cảm thấy trên mặt đau rát: “Chuyện này… thật ra hông phải ai trong công ty giải trí Ức Mạch cũng đều bá đạo như thế.”

“Này, hai người lầm bầm nói gì đấy? Là đang sỉ nhục công ty giải trí Ức Mạch của chúng ta đúng không? Muốn ăn đấm có phải không?”

Giang Sách thực sự bất đắc dĩ.

Bị chó mình nuôi cắn, loại tâm tình này thật sự rất phức tạp.

Anh không nói gì, đứng dậy phủi mông, cùng Nhậm Chỉ Lan đi sang một bên; Anh rất muốn nhìn một chút rốt cuộc là đang quay phim gì.

Rất nhanh, toàn bộ sân bãi đều bị dọn trống.

Diễn viên quần chúng toàn bộ vào chỗ, camera, nhân viên ánh sáng, nhân viên thu âm toàn bộ đều đã sẵn sàng.

Máy móc lắp đặt xong, chuẩn bị khai mạc.

Hiện trường mấy chục người, chỉ đang chờ nữ chính Lâu Hân Duyệt.

Lâu Hân Duyệt là một diễn viên hạng hai mà công ty giải trí Ức Duyệt vừa mới kí, cũng có chút danh tiếng trong giới, rất được các trạch nam yêu thích.

Mặc dù không có diễn xuất gì, nhưng lưu lượng của người ta rất cao.

Cho nên rất nhiều công ty đều muốn kí với cô ta.

Cuối cùng, công ty giải trí Ức Mạch hao tổn một số tiền lớn để ký với cô ta, cũng dự định nâng lên thành nghệ sĩ tuyến một.

Lâu Hân Duyệt, trước mắt cũng chỉ có chút danh tiếng, thế nhưng lại rất có bệnh ngôi sao, để tất cả các nhân viên công tác chờ gần nửa tiếng mới chậm rãi đi đến.

Đồng thời không có chút áy náy nào.

Lâu Hân Duyệt ngáp một cái, vừa đi vào trung tâm vừa nói: “Xin lỗi, tối qua ngủ không được, buổi sáng không dậy nổi, đến chậm rồi, mọi người chắc chưa chờ lâu nhỉ?”

Còn chưa chờ lâu?

Dựa theo quy tắc, trước khi khai máy thì toàn bộ diễn viên phải đến sớm, trang điểm sớm, tập dượt.

Kết quả cô ta thì ngược lại, đã khai máy rồi mà người còn chưa đến, chậm rãi từ từ đến trường quay, lại phải để mọi người chờ cô ta trang điểm.

Rốt cuộc, sau khi kiên nhẫn chờ thêm một tiếng, Lâu Hân Duyệt mới bắt đầu quay phim.

Nhậm Chỉ Lan đứng một bên liên tục lắc đầu: “Tố chất của diễn viên này quá thấp rồi, cũng là bởi vì có dạng diễn viên như thế này tồn tại, mới bôi đen ngành nghề này. Công ty giải trí Ức Mạch thế mà lại dùng kiểu nghệ sĩ như thế này, bộ phim này không cần coi, nhất định là phim rác không còn gì nghi ngờ.”

Giang Sách rất xấu hổ, muốn giải thích một chút, cũng không biết phải giải thích từ đâu.

Hai người tiếp tục xem.

Tính tình của Lâu Hân Duyệt đúng là xấu, tất cả mọi người ở trường quay phối hợp với một mình cô ta, chỉ mới làm được hai ba động tác, đã có một đám người đi lên bợ đít, bưng trà rót nước nói “vất vả rồi”, cô ta có gì mà vất vả?

Đáng giận nhất là cô ta lại không nhớ thoại!

Toàn bộ quá trình đều chỉ đang nói nhảm, nam diễn viên diễn cảnh đôi với cô ta chỉ hơi thất thần một tí đã bị cô ta làm ảnh hưởng.

Ban đầu chỉ là một cảnh quay rất đơn giản, nhưng lại quay đi quay lại hơn mười lần, quay đến nỗi mọi người đều bó tay.

Trong lòng Giang Sách đang rỉ máu.

Có loại diễn viên này, tiền vốn thời gian, chi phí, nhân lực lại chẳng cao quá?

Cảnh quay tiếp theo, là cảnh diễn đôi của nữ chính với tiểu tam, diễn viên đóng thế ra sân.

Cảnh quay này, vai tiểu tam do Lâu Hân Duyệt diễn bị nữ chính phát hiện, phải bị tát một cái thật mạnh. Đương nhiên, Lâu Hân Duyệt không muốn bị đánh, cho nên tạm thời sắp xếp đóng thế để bị đánh thay cô ta.

Người diễn thay cô ta là một nữ nghệ sĩ tên Lăng Dao, là nghệ sĩ được lớp đào tạo của công ty giải trí Ức Mạch đào tạo ra.

“Action!!!”

Bởi vì là đóng thế diễn, Lâu Hân Duyệt ngồi ở dưới, vừa vắt chân vừa uống trà, bên cạnh còn có trợ lí quạt cho, bộ dạng ông chủ lớn.

Không thể không nói, mặc dù là đóng thế, mặc dù là nghệ sĩ mới đi ra từ lớp huấn luyện, nhưng kỹ năng diễn xuất của Lăng Dao vượt xa Lâu Hân Duyệt.

Nữ diễn viên diễn tay đôi với cô ấy vô cùng dễ chịu, dù là thoại hay là tiết tấu, hoặc là động tác và thần thái, đều gần như hoàn hảo.

Diễn xuất chính là như thế.

Khi diễn viên diễn đôi với bạn đủ ưu tú, chính bạn cũng sẽ không tự chủ mà diễn tốt hơn.

Dưới diễn xuất tinh xảo của Lăng Dao, nữ diễn viên đóng cùng cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái, một cảnh này chỉ quay một lần đã thuận lợi qua cảnh.

Đặc biệt là ống kính cuối cùng, vai tiểu tam của Lăng Dao sau khi bị nữ chính tát một cái nằm rạp lên đất.

Từ bị đánh cho đến nằm rạp trên đất, cho đến uất ức, thút thít.

Toàn bộ quá trình thuận lợi một mạch, có thể xưng là diễn xuất tiêu biểu trong sách giáo khoa!

“Cut!!!”

Theo tiếng hô cut của đạo diễn, hiện trường bộc phát ra tiếng vô tay vang dội, đã là sự khẳng định với diễn xuất của Lăng Dao, cũng là tình cảm đã bị kiềm chế lâu ngày bộc phát.

Thậm chí có người khẽ bàn luận.

“Lăng Dao là đóng thế, thế nhưng kỹ năng diễn xuất lại tuyệt vời như thế, dứt khoát để cô ấy làm diễn viên chính cho rồi.”

“Đúng thế, hợp tác với cô ấy dễ dàng hơn nhiều. Tôi là nhân viên ánh sáng, đều không cần phải thao tác nhiều, tự cô ấy lúc diễn biết cách phải bắt sáng như thế nào, quá lợi hại.”

“Đây mới là chuyên nghiệp chứ!”

“Nhìn lại cái gọi là Lâu Hân Duyệt kia, ha ha, chẳng phải chỉ dựa vào gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ kia, lại thêm cặp ngực bò sữa, khiến một đám trạch nam bám đít thôi sao? Làm gì có bản lĩnh thật sự.”

Giọng nghị luận của mọi người không lớn, nhưng vẫn truyền vào tai Lâu Hân Duyệt.

Cô ta ngay cả trà cũng nuốt không trôi, tức run người.

Một diễn viên đóng thế không có danh tiếng gì mà thôi, lại dám áp đảo chính chủ? Làm sao có thể như thế?

Lâu Hân Duyệt hừ lạnh một tiếng, kì quái mà nói với đạo diễn: “Đạo diễn, cảnh khi nãy hình như không ổn lắm, quay lại lần nữa đi?”

“Hả?”

Đạo diễn ngơ người, cảnh kia vừa rồi rất tuyệt mà, chỗ nào không ổn?

Anh ta vừa tính hỏi thêm một câu, kết quả nhìn thấy ánh mắt thâm độc của Lâu Hân Duyệt, lập tức bị dọa đến ngậm miệng ngay lập tức.

“Ừ… vừa rồi có một ống kính để lọt, quay lại lần nữa.”

“Action!!!”

Để lọt?

Để lọt cái quái gì!

Chính là Lâu Hân Duyệt khó chịu với Lăng Dao, cố ý tìm cớ, để cô ấy lại bị “đánh” thêm lần nữa.

Mọi người giận mà không dám nói gì, đành phải nhịn xuống mà quay lại lần nữa.

Lần này, Lăng Dao diễn càng thêm nhập tâm, hiệu quả tốt hơn nữa, thợ quay phim cũng quay rất chan thành, không để lọt bất kì ống kính nào.

Kết quả…

Lâu Hân Duyệt đổi một chân vắt qua, uể ỏa nói: “Lúc nãy khi ngã xuống đất có chút giả, quay lại lần nữa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.