Chí Tôn Chiến Thần

Chương 328: Chương 328: Đánh mất sự tự tin




Trong văn phòng chủ tịch tòa nhà Doanh nghiệp Thiên Đỉnh ở trung tâm thành phố Giang Nam.

Tôn Vĩnh Trinh và Tôn Tại Ngôn đang bàn bạc về kế hoạch đối phó với Giải trí Ức Mạch, toàn bộ kế hoạch đã được bàn bạc xong xuôi hết rồi, bây giờ chỉ cần đợi quyết định chi tiết cuối cùng nữa thôi.

Trên mặt Tôn Vĩnh Trinh tràn đầy nụ cười gian xảo và bỉ ổi.

“Chú em, chú được lắm, chiêu này của chú thật cay độc!”

“Lần này coi như Giải trí Ức Mạch hoàn toàn phá sản rồi.”

“Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sụp đổ trước, rồi Giải trí Ức Mạch cũng nối gót theo sau. Để tôi xem sau này Giang Sách sẽ nhảy nhót như thế nào, ha ha ha…”

Trong lúc hắn ta đang vui mừng thì cửa văn phòng bỗng mở ra.

Thư ký vội vàng đi vào, vẻ mặt hơi khác thường nói: “Chủ tịch, đã xảy ra chuyện rồi.”

“Hả?” Tôn Vĩnh Trinh cảm thấy hơi khó chịu. Hôm nay đều là chuyện tốt, tâm trạng hắn ta đang vui sướng, bỗng nghe thấy câu 'đã xảy ra chuyện rồi', tất nhiên sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn ta dò hỏi: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt nên cô đừng có làm tôi cụt hứng.”

Thư ký toát mồ hôi lạnh: “Quả thật đã xảy ra chuyện rồi ạ.”

“Mẹ kiếp, có phải cô muốn...”

Tôn Tại Ngôn đang ngồi ở bên cạnh vội đẩy Tôn Vĩnh Trinh sang một bên, rồi nghiêm túc nhìn thư ký hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư ký vội vàng kể lại chuyện vừa mới xảy ra ở Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.

Từ khi Viên Gia Tường bị dẫn đi, cho đến Hứa Quân Mỹ bị cảnh sát khống chế giam giữ, toàn bộ quá trình đều có người theo dõi kiểm tra nên không thể nào sai được.

Nghe xong, sắc mặt hai anh em họ Tôn đều trở nên hơi cứng ngắc.

“Được rồi, tôi biết rồi, cô cứ lui xuống đi.”

“Vâng.”

Thư ký vội vàng rời khỏi văn phòng rồi đóng cửa lại, nhưng vừa đóng cửa xong đã nghe thấy tiếng ghế ngã nặng nề phát ra từ bên trong, không cần nghĩ cũng biết, là Tôn Vĩnh Trinh đang phát điên.

Đúng như dự đoán.

Tôn Vĩnh Trinh đã xô ngã ba bốn chiếc ghế liên tiếp xuống sàn, rồi đạp đổ cốc và thùng rác ở khắp nơi, đang nổi trận lôi đình.

Tất nhiên Tôn Tại Ngôn cũng rất tức giận.

Nhưng anh ta lý trí hơn, dù tức giận đến đâu đi chăng nữa, anh ta cũng có thể phân tích vấn đề một cách khách quan, rồi mở máy tính lên, theo dõi tin tức mới nhất.

“Xem xem xem, xem cái con khỉ!”

Tôn Vĩnh Trinh gầm lên: “Chú luôn miệng nói kế hoạch không có một chút sơ hở, còn bảo gì mà 'đội thứ nhất', 'đội thứ hai' giống y như thật, nhưng kết quả thì sao? Vẫn bị Giang Sách giải quyết một cách dễ dàng.”

“Chú, chú đúng là thằng em tốt!!!”

“Có phải mấy năm nay chú luôn trốn trong biệt thự nên chỉ số IQ bị giảm sút đúng không?”

Tôn Tại Ngôn cũng là con người, nên cũng nổi nóng.

Cộng thêm việc anh ta vốn không hòa thuận với Tôn Vĩnh Trinh, nên nhất thời nổi nóng, đập bàn giận dữ quát: “Anh hét cái gì? Nếu anh chê kế hoạch của tôi không được thì tự anh nghĩ ra đi.”

Hai anh em nhìn chằm chằm lẫn nhau, trong phòng nhất thời chìm trong sự yên tĩnh chết chóc.

Mặc dù Tôn Vĩnh Trinh rất tức giận, nhưng hắn ta không hề ngốc.

Hắn ta cũng nhìn ra kế hoạch của Tôn Tại Ngôn thật sự rất lợi hại, vô cùng nham hiểm. Nếu hắn ta là người bị hại, chắc chắn sẽ không bao giờ thoát khỏi đòn tấn công của Tôn Tại Ngôn.

Vấn đề ở đây là Giang Sách có thể trốn thoát bằng cách nào?

Sau khi đọc xong tin tức, Tôn Tại Ngôn liên tục cau mày, khó hiểu nói: “Viên Gia Tường đã bị Viên Đông - chú ba của anh ta dẫn đi. Đây không phải là vấn đề, mà vấn đề mấu chốt ở đây là - Tại sao Viên Đông lại đến Khoa học công nghệ Tẩm Mộng?”

Theo lý mà nói, người có thân phận như Viên Đông không thể nào đi tới nơi đó được.

Hơn nữa, dù sao thì Viên Đông cũng là chú ba của Viên Gia Tường, ông ta cực kỳ thương yêu đứa cháu này của mình, nên không có lý do gì lại vì đại nghĩa mà mặc kệ người thân được.

Chỉ có một cách giải thích duy nhất là Khoa học công nghệ Tẩm Mộng được người của chính phủ che chở.

Nhưng Tôn Tại Ngôn đã điều tra rồi, sau lưng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng không có bất kỳ thành viên chính phủ nào cả, mà chỉ là công ty do Giang Mạch để lại năm đó, rồi được Giang Sách hồi sinh.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Tạm thời gạt chuyện này sang một bên, rồi lại nhìn chuyện của Hứa Quân Mỹ.

Về chuyện này, anh ta không thể không khâm phục lòng dũng cảm và trí tuệ của Giang Sách, không chỉ nhìn thoáng qua là biết Uông Cường đang giả vờ bại liệt, mà còn quyết đoán ép Uông Cường hiện nguyên hình.

Người bình thường làm sao có khí phách như vậy?

Hơn nữa, cho dù người bình thường có nhìn ra cũng có thể ép Uông Cường hiện nguyên hình hay sao?

Về trình độ phương diện y thuật này, Tôn Tại Ngôn không thể làm được.

Nhưng Giang Sách lại làm được.

Điều này chứng tỏ Giang Sách đã nghiên cứu rất sâu về y thuật, đạt đến trình độ mà Tôn Tại Ngôn không thể đuổi kịp.

“Khá lắm Giang Sách, anh không chỉ có bản lĩnh, can đảm hơn người, trí tuệ siêu phàm, mà ngay cả y thuật cũng đạt đến trình độ dày công tôi luyện.”

“Thật sự quá mạnh mẽ!”

Tôn Tại Ngôn đã mắc sai lầm ở chỗ anh ta không thể ngờ rằng y thuật của Giang Sách lại cao siêu phàm đến thế.

Lần này anh ta đã thất bại.

Đây là lần thứ hai rồi.

Tôn Tại Ngôn vốn tưởng rằng kế hoạch của mình quá chu toàn, có thể đánh bại Giang Sách, ai dè núi cao còn có núi còn cao hơn, anh ta tiếp tục bị Giang Sách đánh bại lần thứ hai.

Tôn Tại Ngôn chưa bao giờ thua trước bất kỳ ai, nhưng lại thua hai lần liên tiếp trong tay Giang Sách, nên trong lòng không khỏi cảm thán: Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng?

Trong lòng anh ta bỗng có cảm giác bơ vơ bất lực, không thể làm gì được.

Tôn Vĩnh Trinh nói: “Mẹ kiếp, Khoa học công nghệ Tẩm Mộng không những không đóng cửa, mà bây giờ còn nhận được sự ủng hộ rộng rãi hơn.”

“Sau khi bản tin được tung ra, mọi người sẽ càng ủng hộ Khoa học công nghệ Tẩm Mộng hơn, dù nói gì cũng sẽ kiên quyết không tin vào những lời nói xấu bôi nhọ Khoa học công nghệ Tẩm Mộng của người khác.”

“Dù sau này chúng ta muốn tiếp tục bôi nhọ cũng không thể làm gì được.”

Đây là lẽ đương nhiên.

Sau khi bạn bôi nhọ một người thất bại, sẽ gây ra hiệu quả hoàn toàn ngược lại, người đó sẽ càng trở nên cao lớn hơn, rồi đi sâu vào lòng người hơn.

Hành động lần này, không những không giải quyết được Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, mà còn giúp nó gây dựng danh tiếng không thể sụp đổ.

Thật nực cười, nhưng cũng đáng tiếc và đáng thương.

Bọn họ đã thất bại một cách thảm hại.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Tôn Vĩnh Trinh hỏi.

Tôn Tại Ngôn nhìn kế hoạch trên bàn, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.

Hai kế hoạch tỉ mỉ lần trước đều bị thất bại, liệu kế hoạch nhắm vào Giải trí Ức Mạch lần này còn có thể thành công hay không?

Lần đầu tiên anh ta nảy sinh lòng nghi ngờ về kế hoạch của mình.

“Anh nói thử xem, kế hoạch lần này của tôi có thể thành công hay không?”

Tôn Tại Ngôn hỏi Tôn Vĩnh Trinh. Anh ta là người kiêu ngạo, chắc chắn trước đây anh ta sẽ không bao giờ làm như thế. Điều này đủ để chứng tỏ anh ta gần như đã đánh mất sự tự tin của mình rồi.

Tôn Vĩnh Trinh đâu thể nghĩ nhiều như vậy.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta đã mất mấy ngày để vạch ra kế hoạch này, để tâm đến mọi ngóc ngách, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Vì thế chúng ta cứ tiến hành đi, không thể trừ khử Khoa học công nghệ Tẩm Mộng thì ít nhất cũng phải trừ khử Giải trí Ức Mạch.”

“Như vậy tôi cũng có thể chấp nhận được.”

Nói thì dễ, nhưng lúc bắt tay vào làm có thật sự dễ dàng như vậy không?

Tôn Tại Ngôn thở dài. Bây giờ ngoài việc tin tưởng vào bản thân thì anh ta còn có thể làm gì được?

Hơn nữa anh ta cũng đã đứng trên góc độ của Giang Sách tiếp đãi kế hoạch lần này. Nếu anh ta đổi thành Giang Sách thì anh ta hoàn toàn không có cách nào để ứng phó với kế hoạch lần này.

Nếu ngay cả kế hoạch lần này cũng thất bại thì Tôn Tại Ngôn sẽ không còn lời gì để nói, mà sẽ rút lui vĩnh viễn, không bao giờ xuống núi nữa.

Anh ta tự tin chắc nịch nói: “Tôi vẫn không tin lần này Giang Sách có thể là Đại La Kim Tiên? Tôi phải chiến đấu trận cuối cùng với anh ta.”

Tôn Tại Ngôn nhìn Tôn Vĩnh Trinh nói: “Bây giờ anh mau đi gọi toàn bộ người phụ trách rạp chiếu phim ở khu vực Giang Nam tới đây để thực hiện kế hoạch. Đúng rồi, anh phải tập hợp một cách bí mật, không được để lộ sơ hở.”

“Tôi biết rồi!”

Dứt lời, Tôn Vĩnh Trinh xuất phát ngay lập tức.

Đây là trận chiến cuối cùng giữa anh ta và Giang Sách, không thành công cũng thành nhân, là trận chiến cuối cùng đặt cược toàn bộ tài sản của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.