Hoàng Diệu Lương nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, mọi chuyện hoàn toàn khác xa so với những gì anh ta nghĩ.
Dựa vào đâu chứ?
Hoàng Diệu Lương cảm thấy bất mãn trong lòng: “Món ăn tôi làm sao lại không bằng một đầu bếp không chuyên được, không, thậm chí cô ta còn không phải đầu bếp. Tôi không phục.”
Nhiếp Tranh đã sớm đoán được Hoàng Diệu Lương sẽ nói như vậy, ông ta cũng không lo lắng mà nói với giọng điệu thản nhiên: “Thật ra nếu chỉ nói về tay nghề nấu nướng thì Ngải Hà căn bản không bằng cậu.”
“Thế thì tại sao...”
“Bởi vì tôi cần tuyển trợ lý chứ không phải đầu bếp, thứ khiến tôi vừa ý cũng không phải tay nghề nấu nướng.”
“Vậy thì là gì?”
Nhiếp Tranh chỉ chỉ vào phòng bếp ở phía sau: “Cậu vào xem sẽ hiểu ngay thôi.”
Hoàng Diệu Lương đi vào phòng bếp ở phía sau với vẻ mặt đầy nghi hoặc, vừa đẩy cửa ra đã sững sờ tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy toàn bộ phòng bếp đều được dọn dẹp, tuy vừa nấu ăn xong nhưng vẫn giữ được sự gọn gàng sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng có dấu vết đã được lau dọn.
Tất cả những vật dụng trong nhà bếp đã qua sử dụng đều được sắp xếp một cách ngăn nắp khiến người khác cảm thấy rất hài lòng.
Còn nhìn lại mình, vừa nấu ăn xong đã quăng dao, nồi, chén, đũa lộn xộn hết cả lên, sàn nhà cũng bị giẫm đến bẩn, thậm chí còn đổ dầu thừa vào trong bồn rửa chén.
Nếu so với Ngải Hà thì thật sự có thể dùng từ “lôi thôi lếch thếch” để hình dung Hoàng Diệu Lương, từ giây phút đó, anh ta đã biết mình thua ở đâu rồi.
Hoàng Diệu Lương từ từ đi tới, cúi đầu không nói lời nào.
Nhiếp Tranh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có biết mình thua ở điểm nào không?”
Hoàng Diệu Lương gật đầu, dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Nhiếp Tranh an ủi: “Cậu còn trẻ mà đã có tay nghề nấu nướng tốt như vậy, chỉ cần sau này cậu có đủ kiên định, chịu yên phận và đừng nóng nảy bốc đồng, chắc chắn cậu sẽ trở thành một đầu bếp xuất sắc trong tương lai. Nhưng hôm nay thì cậu thua rồi.”
Không nói thêm gì nữa, thắng thua đã rõ.
Cô gái câm Ngải Hà vô cùng “bất ngờ” đã trở thành trợ lý của Nhiếp Tranh, còn Hoàng Diệu Lương thì nuối tiếc vì thất bại rời đi trong suy sụp.
Nhiếp Tranh động viên Ngải Hà: “Tôi cảm thấy cháu rất thiếu tự tin về bản thân, điểm này khiến cháu rất khó cải thiện khả năng nấu nướng của mình, sau này cháu phải học cách thả lỏng và tin tưởng vào bản thân nhiều hơn. Một người khuyết tật thiếu mất một tay như tôi còn có thể nấu ăn được, người đầy đủ hai tay như cháu thì càng dễ thành công.”
Ngải Hà gật đầu lia lịa, cô ấy nhìn thấy trong mắt Nhiếp Tranh lóe lên một tia chân thành.
Giang Sách mỉm cười, cầm đũa đứng lên gắp cá vược hấp và thịt kho tàu vừa ăn vừa nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi ăn trước đây, sắp đói chết rồi.”
Trong lúc ăn cơm, Giang Sách vờ như vô tình nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Vân, anh hỏi: “Năm nay Tiểu Vân bao nhiêu tuổi rồi, có đi học chưa?”
Nhiếp Tranh thở dài: “Thật ra nó đã tới tuổi đến trường rồi, nhưng tôi chưa tìm được nhà trẻ nào thích hợp cả, hơn nữa gần đây tôi bận quá nên việc đến trường cũng tạm thời bị hoãn lại.”
“Làm vậy sao mà được? Cho con cái đi học là chuyện lớn, thế mà ông lại không để trong lòng.”
Giang Sách suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi biết một nhà trẻ ở gần đây, đi, bây giờ chúng ta đi đăng ký cho cô bé thôi.”
“Đi luôn bây giờ hả?”
“Nếu không thì sao? Người làm ba như ông cũng vô trách nhiệm quá rồi đấy.”
Giang Sách bế Nhiếp Tiểu Vân ra ngoài, Nhiếp Tranh bất đắc dĩ đành giao việc ở cửa hàng cho Ngải Hà lo liệu, còn ông ta thì theo Giang Sách đến nhà trẻ.
Nhà trẻ mà Giang Sách đang nói đến chính là nhà trẻ mà con trai của Cốt Lang đang theo học.
Nhà trẻ Húc Huy.
Hiệu trưởng Cam Đức Dương vừa nhìn thấy Giang Sách đến đã vội mỉm cười niềm nở bước đến chào hỏi: “Ồ, anh Giang, sao hôm nay lại đến đây thế?”
“Tôi đến để báo danh cho đứa nhỏ.”
“Được, không thành vấn đề.”
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần báo danh này không hề gặp trở ngại gì, Cam Đức Dương lập tức hoàn thành thủ tục nhập học cho Nhiếp Tiểu Vân, sau đó dẫn cô bé đến lớp.
Cam Đức Dương giới thiệu Nhiếp Tiểu Vân với các bạn nhỏ khác trong lớp, tiếp đó sắp xếp chỗ ngồi cho cô bé.
Lúc này, Giang Sách vẫy tay với Cố Vĩnh Lượng - con trai của Cốt Lang, gọi thằng bé đến bên cạnh mình.
“Chú?”
“Ừm.” Giang Sách ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Vĩnh Lượng rồi nói: “Em gái vừa tới lúc nãy là con gái của một người anh em tốt của chú, chú sắp xếp cho cô bé học ở đây nên con chăm sóc cho em ấy một chút. Em ấy có gì không hiểu thì con giải thích cho em ấy, đừng để em ấy bị các bạn khác bắt nạt, biết chưa?”
Cố Vĩnh Lượng gật đầu lia lịa: “Con biết rồi chú, con không để cho bất cứ ai bắt nạt em ấy đâu.”
“Ừ, ngoan lắm.”
Giang Sách xoa xoa cái đầu nhỏ của Cố Vĩnh Lượng, sau khi bảo thằng bé trở về lớp thì rời khỏi trường học với Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh đã lo lắng suốt dọc đường, tuy Nhiếp Tiểu Vân đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tách khỏi ba mình, chuyện này khiến ông ta có chút không yên lòng.
Giang Sách cười nói: “Dù sao đứa trẻ cũng phải lớn lên, ông cũng không thể bảo vệ cô bé cả đời được đúng không? Học cách buông tay, để cô bé tự bay đi.”
“Aiz... tôi cũng biết vậy, nhưng lại khó mà làm được.”
Mấy ngày tiếp theo, Nhiếp Tiểu Vân vẫn đến nhà trẻ học một cách suôn sẻ, nhờ có sự xuất hiện của Ngải Hà mà tiệm cơm Uyên Ương đã trật tự ngăn nắp hơn hẳn, mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhưng ông trời lại không chiều theo lòng người.
Hôm nay Giang Sách và Cốt Lang cùng đến thăm tiệm cơm của Nhiếp Tranh, gọi một vài món ăn và mấy chai rượu để vừa ăn vừa uống, đang ăn uống thì đột nhiên có một bác gái vội chạy đến với vẻ mặt đầy hoảng hốt.
“Cốt Lang, cậu vẫn còn ngồi đây ăn uống được à? Cố Vĩnh Lượng nhà cậu xảy ra chuyện rồi.”
Cốt Lang sợ tới mức mất hồn mất vía, sốt ruột hỏi: “Bác gái, bác nói rõ một chút đi, con trai tôi bi làm sao?”
“Con trai cậu đánh bạn trong trường, bây giờ hiệu trưởng và giáo viên đang phạt con trai nhà cậu đấy, còn nói sẽ đuổi học thằng bé nữa. Ai da, cậu mau chạy đi xem thử đi.”
“Hừ, cái thằng nhóc chết tiệt này, ông đây vất vả lắm mới gửi nó đi học được, bây giờ nó lại tìm thêm rắc rối cho ông đây nữa, dù thế nào tôi cũng phải đánh chết nó mới thôi.”
Cốt Lang đứng dậy chạy đi, Giang Sách hơi híp mắt nhìn thoáng qua Nhiếp Tranh, cũng đồng thời chạy theo.
Lúc ba người đến nhà trẻ đã thấy Cố Vĩnh Lượng đang chịu phạt ở trước cửa lớp học, chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng Cam Đức Dương đang đứng một bên lớn tiếng trách mắng.
Thấy Cốt Lang đến, Cam Đức Dương tức giận nói: “Cốt Lang, anh dạy con trai mình kiểu gì vậy? Cậu xem thằng bé đã đánh con nhà người ta ra nông nổi thế nào rồi?”
Cốt Lang nhìn theo hướng ngón tay của Cam Đức Dương, trông thấy một cậu bé mặt mày xanh tím, tóc bị cắt ngắn hơn phân nửa, trên cánh tay vẫn còn in hằn một dấu răng nhỏ đang đứng cách đó không xa, dáng vẻ bị đánh thê thảm đến mức phải khóc thét lên.
“Thằng nhóc chết tiệt này.”
“Mày làm tao tức muốn chết rồi.”
Cốt Lang chưa kịp ra tay dạy dỗ con trai mình thì một chiếc ô tô màu đen đã dừng ở trước cổng trường, cửa vừa mở ra, một người đàn ông mặc tây trang vội bước tới.
Anh ta chính là ba của đứa trẻ bị đánh kia, cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Ngưỡng Vấn - Hồng Triết có giá trị lên đến hàng trăm triệu và là người giàu nhất trong số các bậc phụ huynh.
Vừa mới bước đến, Hồng Triết đã lớn tiếng chất vấn: “Là đứa chết tiệt nào đã đánh con tôi? Mau lăn ra đây cho ông.”