Chí Tôn Chiến Thần

Chương 150: Chương 150: Để ông cụ tới đây một chuyến!




Rắn Hổ Mang nói: “Những gì cần nói thì đã nói rồi, giờ tôi đi trước đây, tôi chờ điện thoại của anh đấy, nhớ nhắn cho tôi biết thời gian và địa điểm.”

Dứt lời, anh ta lập tức xoay người rời đi.

Đinh Phong Thành sững sờ đứng một chỗ, giờ phút này bản thân anh ta cũng không biết nên nói gì cho phải.

Làm sao mà một người kỹ thuật lái xe dở tệ như anh ta lại có thể so được với các tay đua chuyên nghiệp khác cơ chứ? Đã vậy giờ anh ta cũng chẳng thể làm “kẻ đào ngũ” nữa rồi, giấy sinh tử cũng đã ký, nếu thua sẽ bị tước bỏ bảng hiệu.

Vậy bây giờ phải làm sao mới được đây?

Mà Đinh Trọng có vẻ vẫn rất tín nhiệm anh ta.

Ông ta đi tới vỗ vỗ bả vai Phong Thành: “Phong Thành, nhớ phải cố lên, đừng để ông nội phải thất vọng đấy. Nếu cháu có thể thắng bọn họ một lần, vậy thì đương nhiên sẽ thắng bọn họ lần thứ hai!”

“Dám đứng trên đầu nhà họ Đinh chúng ta ra oai, ha ha, cháu hãy cho chúng biết nhà họ Đinh chúng ta lợi hại thế nào đi!”

“Phong Thành à, cháu nhất định phải cố lên đấy. Ông nội đã lớn tuổi rồi, vị trí người đứng đầu gia tộc sau này đã định sẵn là sẽ truyền lại cho cháu rồi. Trong số những người thuộc thế hệ sau này, ông thấy chỉ có Đường Mạt là có vẻ hơn cháu. Nhưng nó gì thì nói Đường Mạt cũng chỉ là người ngoài, nên ông nội vẫn coi trọng cháu hơn.”

“Cháu tuyệt đối đừng có giống đồ ăn hại Giang Sách cả ngày chỉ biết chọc ông nội tức điên kia đó, nhớ chưa hả?”

Đinh Phong Thành miễn cưỡng trưng ra một nụ cười tươi.

Có điều, nụ cười lúc này của anh ta trông còn khó coi hơn khóc.

Trong lòng anh ta lúc này như thể có một vạn con ngựa đang cố chấp chạy trên bãi cỏ vậy, anh ta rất muốn nói là anh ta chẳng có kỹ năng lái xe chó má nào cả, nhưng Đinh Trọng đã coi trọng anh ta đến mức này rồi, nếu giờ anh ta mở miệng thừa nhận sự thật rằng mình không có khả năng, vậy chẳng phải là đã tát thẳng một cái vào mặt Đinh Trọng hay sao?

Không thể nói.

Đinh Phong Thành chỉ biết bất lực cắn răng nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ không phụ lòng hy vọng của ông!”

“Tốt, đây mới đúng là cháu trai ngoan của ông.”

Đinh Trọng cười lớn rồi rời đi, những người khác cũng lần lượt rời đi, tiếp tục cuộc họp đang dang dở trước đó.

Đinh Mộng Nghiên cũng đang chuẩn bị rời đi, kết quả lại bị Đinh Phong Thành chạy vội tới nắm lấy cánh tay cô, kéo cô sang một bên.

“Anh hai, anh làm gì vậy?”

Đinh Phong Thành nhìn ngó bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn là không có ai mới dám mở miệng nói: “Mộng Nghiên, lần này dù có thể nào cô cũng phải giúp anh hai đấy!”

Đinh Mộng Nghiên cười, cố ý hỏi: “Anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu.”

“Hừ, cô đứng đây giả bộ với anh làm gì hả? Chẳng phải lần trước là cô mượn xe anh đi đấu với đội xe Tật Tốc à, là cô chứ không phải anh nha! Trình độ lái xe hay kỹ thuật lái xe của anh hai cô thế nào cô cũng hiểu rõ còn gì, anh làm gì đủ thực lực mà đấu với Rắn Hổ Mang chứ?”

Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: “Sao hả, giờ đã biết sai rồi à? Mấy ngày nay em thấy lúc anh nhận hoa tươi lẫn những tràng vỗ tay của mọi người, làm gì có chút hối hận nào đâu?”

Đinh Phong Thành lẩm bẩm nói: “Lúc hưởng thụ thì ai mà nghĩ được nhiều vậy đâu chứ? Aida, Mộng Nghiên à, em đừng đùa giỡn anh hai nữa, giúp anh đi mà. Nếu giờ anh thua, bảng hiệu nhà chúng ta sẽ bị lấy mất đó! Mộng Nghiên, dù gì thì em cũng không hy vọng nhà họ Đinh chúng ta bị mất mặt xấu hổ đâu đúng không?”

Chuyện này thật sự khiến Đinh Mộng Nghiên có phần hơi khó xử.

Nói thật, việc Đinh Phong Thành có thua thắng hay mất thể diện đối với cô cũng chẳng vấn đề gì, thậm chí cô còn vui khi nhìn thấy Đinh Phong Thành phải xấu mặt, nhưng cô tuyệt đối không muốn thấy bảng hiệu nhà họ Đinh bị lấy mất, cô không muốn nhìn nhà họ Đinh bị người đời giẫm đạp.

Đinh Mộng Nghiên thở dài: “Vấn đề là, em cũng không giúp gì được anh.”

“Hả?”

“Anh hai, em không gạt anh, người lái xe đêm đó không phải em.”

“Hả? Vậy đó là ai?”

“Giang Sách.”

“Giang… Sách?”

Đinh Phong Thành đau đầu đến chết mất thôi, anh ta ghét nhất là phải nghe cái tên này, trước đây anh ta đã bị Giang Sách làm nhục không biết bao nhiêu lần, đến mức mà giờ chỉ cần nhìn thấy Giang Sách thôi là anh ta đã thấy sợ hãi rồi.

Nhưng mà, lần này không thể không tìm Giang Sách.

Anh ta hỏi: “Mộng Nghiên, cô có chắc là Giang Sách có kỹ thuật lái xe như vậy không?”

“Đương nhiên, lúc ấy em ngồi trên xe với anh ấy mà, Giang Sách đánh bại Liệt Diễm Hổ cực kỳ dễ dàng. Anh hai, những gì anh hưởng thụ trong mấy ngày nay đều là thành quả của Giang Sách cả đấy.”

Đinh Phong Thành gật gật đầu: “Được, vậy đi, giờ anh sẽ đến nhà em một chuyến để nói chuyện với Giang Sách.”

“Ơ, giờ em còn phải về họp nữa...”

“Này, họp cái gì mãi chứ? Dù gì thì đến cuối cùng chẳng phải đều do ông cụ quyết định hết sao? Mấy cái ý kiến các cô nêu ra còn lâu mới được dùng đến, việc trước mắt là cô phải giúp anh hai giải quyết vấn đề quan trọng này đi đã!”

Trước sự lôi kéo của Đinh Phong Thành, Đinh Mộng Nghiên đành bất lực lên xe anh ta.

Tiểu khu Danh Uyển, số 33.

Xe dừng lại.

Đinh Mộng Nghiên và Đinh Phong Thành đi vào trong nhà, bị Tô Cầm liếc mắt nhìn thấy.

“Mộng Nghiên, sao hôm nay con về sớm vậy? A... Phong Thành, cháu cũng tới à?”

Đinh Phong Thành sốt ruột hỏi: “Thím, Giang Sách có ở nhà không?”

“Có, còn chưa nhấc mình dậy nổi kìa.”

“Mặt trời chiếu đến mông rồi còn chưa dậy sao?” Đinh Phong Thành đẩy đẩy Đinh Mộng Nghiên: “Mau mau mau, cô đi gọi cậu ta dậy đi.”

Đinh Mộng Nghiên bất lực lắc đầu, cô đi đến cửa phòng ngủ, ngồi trên đầu giường.

Cô đẩy đẩy người Giang Sách: “Đừng giả vờ nữa, chẳng phải sáng nay anh đã ra khỏi giường rồi sao? Nhìn thấy Đinh Phong Thành tới là lại giả bộ ngủ?”

Giang Sách nhếch môi cười.

“Ai giả vờ chứ?”

“Anh thấy hơi mệt, nên muốn ngủ nướng một chút thôi mà.”

Đinh Mộng Nghiên hỏi: “Vậy giờ Đinh Phong Thành đang đứng đợi anh bên ngoài kìa, rốt cuộc anh có dậy nổi hay không?”

Giang Sách hờ hững trả lời: “Không dậy nổi, không gặp.”

“Hả?”

“Em ra nói với anh ta, anh biết anh ta tới tìm anh vì mục đích gì, nhưng có câu nói là “một người làm một người hưởng”, chính anh ta đã gây ra những chuyện này, anh ta tự đi mà giải quyết, anh sẽ không đi chùi mông giúp anh ta đâu.”

Đinh Mộng Nghiên thở dài, cô đi ra cửa phòng, nói nguyên văn những gì Giang Sách nói cho Đinh Phong Thành nghe.

Lửa giận trong lòng Đinh Phong Thành bỗng chốc cháy lên, anh ta cũng bất chấp, trực tiếp vọt tới cửa phòng quát lớn: “Giang Sách, tôi khuyên cậu làm người đừng nên quá phận!”

Giang Sách ngáp một cái, nhắm mắt lại hỏi: “Mộng Nghiên, sao lại thế này? Mới sáng sớm tinh mơ sao lại có tiếng chó sủa thế nhỉ?”

Đinh Phong Thành suýt chết vì tức.

Anh ta rất muốn nhào lên cho Giang Sách một cái đấm, nhưng nghĩ lại anh ta đang có chuyện cần nhờ đến anh, nên không thể không cố nhịn mà nuốt cục tức này xuống.

Anh ta kìm nén cơn giận, nói: “Giang Sách, tôi biết cậu đang khó chịu mấy hành vi gần đây của tôi, tôi đã chiếm mất công lao của cậu, tôi biết tôi sai rồi. Nhưng cậu cũng không thể đứng không nhìn tôi đi vào chỗ chết được đúng không, mà tôi bị sỉ nhục cũng chẳng sao, cái mấu chốt là đối phương muốn gỡ bảng hiệu nhà họ Đinh chúng ta! Mà đó lại là thứ tổ tiên để lại, là cái “mặt” của nhà họ Đinh chúng ta, nếu bảng hiệu bị gỡ đi thì người mất mặt không phải chỉ có mỗi tôi, mà là cả nhà họ Đinh! Ngay cả Mộng Nghiên cũng không dám ngẩng đầu khi đứng trước mặt người khác đâu!”

Đinh Mộng Nghiên cũng gật đầu: “Đúng vậy, Giang Sách, hãy nghĩ đến danh dự của cả nhà họ Đinh, anh có thể ra tay giúp Đinh Phong Thành lần này không?”

Đinh Phong Thành lập tức bổ sung thêm: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu hỗ trợ suông đâu. Chẳng phải trên giấy sinh tử có ghi đối phương sẽ trả phí mời là một ngàn vạn sao? Tôi sẽ không lấy một xu nào hết, tất cả đều cho cậu hết, được không?”

Với một người có lòng tham không đáy như Đinh Phong Thành mà nói thì lời hứa này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi.

Nhưng mà...

Giang Sách trở mình, lười nhác hỏi: “Như vậy nghĩa là, hiện giờ anh không dùng danh nghĩa cá nhân tới mời tôi hỗ trợ, mà là dùng sự vinh quang và nhục nhã của nhà họ Đinh tới để xin tôi đúng không?”

‘Đúng vậy!”

“Ồ, nếu là danh dự vinh hay nhục của nhà họ Đinh thì có lẽ anh vẫn chưa đủ tư cách đâu nhỉ?”

Đinh Phong Thành sửng sốt: “Giang Sách, ý cậu là sao?”

Giang Sách ho khan một tiếng, hạ tông giọng xuống thấp nhất, nói ra chuyện khiến người nghe phải khiếp sợ.

“Ý của tôi là, nếu là danh dự vinh quang hay nhục nhã của nhà họ Đinh thì nên để người đứng đầu nhà họ Đinh tới tìm tôi.”

“Anh, để ông cụ tới đây một chuyến đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.