Chí Tôn Chiến Thần

Chương 356: Chương 356: Đèn cạn dầu




Kevin Diêm từ Bất động sản Vinh Quang?

Trình Hải cau mày, ông ấy hoàn toàn không nhớ ra mình có bất kỳ quan hệ nào với Bất động sản Vinh Quang nhìn dáng vẻ của đối phương, có vẻ như anh ta ở đây không phải là để nói chuyện tốt.

E rằng có ẩn tình.

Rất có thể là khó tìm được Giang Sách!

Nghĩ đến đây, Trình Hải cảnh giác, khàn khàn hỏi: “Giang Sách? Tôi không biết người này. Anh có tìm nhầm người không?”

“Không biết?”

Kevin Diêm đúng là một người thông minh, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra rằng Trình Hải đang nói dối.

Xét cho cùng, Trình Hải là một người chân thật và không phải là loại người có thể nói dối, bất cứ khi nào nói dối, ông ấy sẽ vô thức bộc lộ khuyết điểm của mình, muốn không bị phát hiện cũng khó.

Kevin Diêm mỉm cười.

“Sếp Trình, Giang Sách chỉ là nhân viên của công ty ông, vậy tại sao ông phải bảo vệ anh ta chứ?”

“Hãy nói cho tôi biết thông tin của anh ta, và phần còn lại không liên quan gì đến ông cả.”

“Bất động sản Vinh Quang cũng không muốn đối đầu với khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đâu.”

Trình Hải tức giận: “Tôi nói không biết là không biết, các người mau tránh ra!”

Nhìn thấy Trình Hải chuẩn bị rời đi, Kevin Diêm vẫy tay, bốn năm tên đàn ông vạm vỡ vây quanh, không cho ông ấy có cơ hội chạy thoát.

“Các người…”

Trình Hải lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, nhưng bị một người đàn ông mạnh mẽ đẩy ra.

“Các người muốn giết người sao?”

Kevin Diêm nhún vai: “Sếp Trình, tôi chỉ muốn ông tiết lộ một số thông tin về Giang Sách. Có gì khó đâu? Chỉ cần nói ra, chúng tôi hứa sẽ không làm khó ông nữa đâu.”

Càng như vậy, Trình Hải càng không thể nói.

“Mơ mộng hão huyền!”

Bản thân Trình Hải đang mắc bệnh, giờ lại đang tức giận, ông ấy cảm thấy chóng mặt và ho dữ dội ngay lập tức.

Ông ấy ho dữ dội đến nỗi máu đỏ tươi trào ra từ cổ họng.

Một vài tên đàn ông vạm vỡ chỉ đứng nhìn, không có biểu hiện muốn giúp đỡ.

Kevin Diêm bước tới và nói:“Sếp Trình, ông có vẻ bị ốm rất nặng nhỉ? Đừng có mà kiềm chế. Nói cho chúng tôi biết về Giang Sách, chúng tôi vẫn có thể đưa ông đến bệnh viện, sao nào?”

“Mơ, mơ mộng hão huyền!”

Trình Hải ho càng ngày càng nặng, tay run run lấy ra một lọ thuốc, vừa định uống thì bị Kevin Diêm đẩy đi.

Thuốc rơi rải khắp nơi.

Trình Hải nóng nảy, đó chính là liều thuốc cứu mạng của ông ấy!

Vừa ho ra máu, ông ấy vừa ngồi xổm xuống nhặt thuốc, kết quả không chú ý mà ngã xuống đất, chật vật bò về phía có thuốc.

“Chậc chậc chậc, lão già, ông thật là cứng đầu.”

Kevin Diêm bước đến hai bước và đá chai thuốc đi, anh ta không để Trình Hải với tới.

“Mạng ông còn khó giữ, vậy tại sao còn quan tâm đến Giang Sách làm gì?”

“Nói cho tôi biết thông tin của Giang Sách, tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện.”

“Nếu không, tôi không nghĩ ông có thể không sống sót qua đêm nay đâu.”

Trình Hải ho khan một tiếng, vừa vặn thốt ra mấy chữ: “Dù tôi có chết cũng không phản bội cậu chủ lớn!”

Cậu chủ lớn?

Kevin Diêm nắm bắt một phần thông tin có thể hữu ích.

Anh ta cùng mấy tên vạm vỡ vây quanh Trình Hải, nhìn ông ấy chậm rãi bò về phía lọ thuốc.

Có người còn rút điện thoại ra để quay video.

Họ đang xem cuộc đấu tranh cuối cùng của Trình Hải, giống như xem một vở kịch.

Gió đêm, thổi lạnh.

Giằng co bốn năm phút, thân thể Trình Hải không nhúc nhích, trong miệng đều là máu, bê bết mặt đất.

“Này, lão già, đừng giả chết.”

Kevin Diêm dùng chân đá vào người của Trình Hải: “Ông chết cũng vô dụng. Chúng tôi từ đầu đến cuối đều không đụng vào ông. Cho dù ông có chết cũng không phải do chúng tôi hạ thủ, cũng không liên quan gì đến chúng tôi.”

Thấy Trình Hải vẫn bất động, Kevin Diêm đưa mắt nhìn mấy người xung quanh.

Ngay lập tức, một người đàn ông đưa tay ra dò xét hơi thở và cảm nhận nhịp tim.

“Chết rồi.”

Hai từ đơn giản, nhưng đã cho thấy sự kết thúc của một sinh mạng.

Người đàn ông chăm chỉ làm việc cho nhà họ Giang không thể chịu được cái lạnh của gió đêm.

Kevin Diêm cau mày: “Lão già này và Giang Sách có quan hệ gì? Còn thà chết chứ không tiết lộ bất cứ thông tin gì về Giang Sách. Chỉ là một nhân viên bình thường, có cần thiết phải như thế này không?”

Quay đầu lại, anh ta nhìn thấy di động của Trình Hải cách đó không xa.

Hai mắt Kevin Diêm sáng lên, anh ta đi tới cầm điện thoại, mở ra thì phát hiện không có khóa mật khẩu, khóa vân tay hay bất cứ thứ gì khác, chắc là lão già này không cài đặt vì quá rắc rối.

Anh ta trực tiếp lục danh bạ.

Mặc dù không có tên 'Giang Sách' trong danh bạ, nhưng có một người được ghi là: Cậu chủ lớn.

“Cậu chủ lớn?”

“Haha, Giang Sách, có thể coi là tao đã tìm được mày rồi!”

Kevin Diêm mỉm cười, ghi lại thông tin của Giang Sách, sau đó nói với cấp dưới của mình: “Để mắt đến thi thể của Trình Hải.”

“A? Người đã chết, còn có ích lợi gì chứ?”

“Nếu tôi đoán không lầm, Giang Sách và Trình Hải nhất định phải có quan hệ thân thiết. Nếu Trình Hải chết, chắc chắn Giang Sách sẽ xuất hiện. Cứ ôm cây đợi thỏ, tôi tin rằng có thể tìm được Giang Sách.”

“Có người động vào thi thể thì phải làm sao?”

“Không có vấn đề gì, mày chỉ cần đi theo thi thể suốt đoạn đường. Bất luận kẻ nào động thủ, mày chỉ có trách nhiệm quan sát, đừng bứt giây động rừng.”

“Được.”

Sau khi dặn dò xong, Kevin Diêm ném điện thoại xuống đất, hớn hở nói: “Giang Sách, Giang Sách, nếu mày dám đánh gãy mũi của tao, tao sẽ cho mày đau đớn!”

“Cái chết của Trình Hải chỉ là bắt đầu thôi.”

“Tương lai, La Phong và Dương Quân Như cũng sẽ sống không bằng chết, còn cô vợ xinh đẹp của mày, tao sẽ cho cả vạn người ngủ với nó!”

“Giang Sách, tao muốn mày biết rằng đắc tội Kevin Diêm tao sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

...

Gió lạnh như dao cứa vào mặt.

Giang Sách về đến nhà đã là một giờ sáng, tuy rằng đã thắng trong cuộc đua kết hợp, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh luôn cảm thấy bức bối, khó chịu.

Đặc biệt là vừa rồi, đột nhiên anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cứ như thể có chuyện lớn đã xảy ra.

Loại cảm giác này thật tồi tệ.

Nhớ lúc em trai Giang Mạch qua đời, Giang Sách cũng gặp phải tình huống bất an như thế này.

Cốc cốc cốc, anh gõ cửa nhà.

Đinh Mộng Nghiên mở cửa và cho anh vào: “Hôm nay trận đấu diễn ra tốt chứ?”

“Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, anh đã giành được chiến thắng. Hợp đồng cũng được gia hạn vì điều này. Sau này anh có thể không cần đến đội, nhưng cũng có thể tiếp tục nhận lương.”

“Tốt quá, vậy thu nhập sau này của anh còn cao hơn em đấy.”

Cả hai đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động của Giang Sách đổ chuông.

Tôn Tại Ngôn gọi tới.

“Alo?”

Muộn như vậy, sao Tôn Tại Ngôn lại gọi?

Giang Sách nghe điện thoại, thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Sao khuya thế này còn gọi tôi.”

“Ông chủ, đã xảy ra chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu nhưng không nói, một người sắc sảo và quyết đoán như Tôn Tại Ngôn, thế mà lại ấp a ấp úng.

Giang Sách nhạy cảm nên cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Tôn Tại Ngôn đã không phản ứng như thế này.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Giang Sách hỏi lại.

“Sếp, anh phải chuẩn bị tâm lý.”

“Ừm.”

“Trình Hải, tổng giám đốc Trình, ông ấy... đã qua đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.