Chí Tôn Chiến Thần

Chương 285: Chương 285: Đóng gói mang đi




Nhân viên phục vụ đều bị dọa chết khiếp, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ.

“Đừng, đừng đánh nữa.”

“Tôi từ bỏ một vạn tệ này còn không được sao?”

Giang Sách lắc đầu: “Thế sao được? Chúng tôi không phải người ăn cơm không chịu trả tiền, loại chuyện như ăn cơm không trả tiền này, tôi không làm được.”

Nhân viên phục vụ quả thực không còn gì để nói.

Bọn họ mở nhà hàng lừa đảo sợ nhất là loại khách có thực lực, lại dã man không hiểu chuyện này.

Nhà hàng lớn bắt nạt khách thì khách lớn cũng có thể bắt nạt nhà hàng.

Thực lực của Giang Sách đủ để đè bẹp đám bảo vệ, đã thế lại còn 'dã man không hiểu chuyện', gặp được người như thế, bọn họ chỉ có thể nhận tội.

Nhân viên phục vụ khóc sụt sùi nói: “Chuyện đó, bát tôm kia một bát một suất, một suất 178 tệ, vừa rồi anh đã 'thanh toán' hơn một ngàn tệ, thừa rồi.”

Lời này khiến người bên trong nhà hàng đều phải bật cười.

Thì ra nhân viên lòng dạ hiểm độc, cuối cùng cũng trỗi dậy 'lương tâm', một bát tôm om lớn như vậy chỉ lấy có 178 tệ, quả thực là giá kịch sàn.

Hết cách rồi, nếu anh ta không chủ động hạ giá xuống thấp thì Giang Sách sẽ tiếp tục 'trả tiền', bảo vệ của nhà hàng bọn họ có không muốn cũng phải góp cái mạng nhỏ vào!

Giang Sách được tiện nghi lại còn khoe mẽ.

“Vậy sao?”

“Vậy được rồi, nếu đã như vậy, thế anh trả tiền thừa lại cho tôi đi.”

Nhân viên phục vụ ngẩn tò te: “Tiền thừa gì?”

Tính toán tiền bạc kiểu gì vậy?

Giang Sách nghiêm túc nói: “Không phải anh nói chỉ cần 178 tệ thôi sao? Tôi đã thanh toán hơn một nghìn tệ rồi, theo lý mà nói, không phải anh nên trả tiền thừa lại cho tôi sao?”

Chuyện này...

Từng gặp qua người không phân rõ phải trái rồi, nhưng chưa gặp qua ai không phân rõ phải trái như vậy.

Đại gia ngài tới ăn cơm, chẳng những không trả một tệ nào, đánh cho cả quán từ trên xuống dưới một trận, xong rồi còn muốn người ta trả tiền thừa?

Nhân viên phục vụ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói ra được.

“Được, trả tiền thừa, tôi trả tiền thừa.”

Nhân viên phục vụ lấy ra 1000 tệ tiền mặt đưa cho Giang Sách: “Đây, đây là 1000 tệ trả cho anh, mong anh cất kỹ.”

Giang Sách không chút khách khí nhận lấy tiền.

Xong xuôi, anh còn chỉ vào bát tôm còn chưa ăn xong: “Những thứ này cũng đều gói lại cho tôi mang đi, tôi không phải người lãng phí lương thực.”

Khinh người quá đáng mà!

Nhân viên phục vụ cắn răng, mang hộp tới đóng gói, gắp hết tôm trong bát vào hộp gói lại, đưa cho Giang Sách.

Anh ta lầm việc ở nhà hàng này đã bốn năm năm, không biết từng làm thịt qua biết bao du khách đến từ nơi khác, mỗi một lần đều kiếm một món hời lớn, nhưng chưa từng gặp ai vừa không nói lý lại có thực lực mạnh như Giang Sách.

Khiến anh ta thật sự không có cách nào với anh.

Giang Sách vừa xách hộp, vừa cười nói: “Ừm, thái độ phục vụ của nhà hàng các anh cũng không tệ lắm, chờ tôi làm xong việc, có rảnh sẽ trở lại nhà hàng các anh ăn cơm.”

Còn trở lại?

Nhân viên phục vụ sắp bị dọa chết khiếp rồi, hận không thể nhanh chóng tiễn vị ôn thần này đi, tương lai không còn gặp lại nữa.

Giang Sách ném cho Tân Uẩn một ánh mắt ra hiệu, sau đó hai người rời khỏi khách sạn.

Ra khỏi cửa lớn.

Tân Uẩn thở phào một hơi, vỗ ngực nói: “Giang Sách, lần này lại phải cám ơn anh rồi, nếu không có anh, hôm nay chắc tôi đã bị làm thịt hơn một vạn tệ.”

Nói xong cô ấy lại hỏi: “Đúng rồi, nếu anh trở lại, thế ba tôi đâu?”

Giang Sách chỉ vào một chiếc xe thể thao mui trần đậu ở ven đường.

Tân Uẩn nhìn theo hướng ngón tay anh, chỉ thấy Tân Tử Dân ngồi ở trên ghế sau xe, mặt mày mỉm cười nhìn cô ấy.

“Ba!”

Tân Uẩn chạy bước nhỏ tới, kích động nói: “Ba, ba không sao chứ?”

Tân Tử Dân mỉm cười đáp: “Có gặp chút rắc rối nhưng không nguy hiểm, ít nhiều cũng nhờ có Giang Sách hỗ trợ, bằng không, cái mạng già này của ba phải chết ở Nam Thành rồi, nào, lên xe đi.”

Xe?

Lúc này, Tân Uẩn mới kịp quan sát chiếc xe thể thao mui trần trước mặt, trông cũng phải vài trăm vạn.

“Ba, xe này là?”

“Người ta tặng.”

“Ai?”

“Chính là đám người bắt cóc ba đó.”

Tân Uẩn chẳng hiểu ra làm sao, những tên bắt cóc Tân Tử Dân làm sao có thể tặng x echo ông? Kể chuyện cười quốc tế à?

Giang Sách đi tới nói: “Trong khoảng thời gian ngắn ắt không thể kể rõ ràng được, lên xe trước đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Mấy người lần lượt lên xe, Giang Sách khởi động động cơ, mục tiêu là đến một KTV đã được Thủy Vân Thiên đưa vào hoạt động.

Trên đường, Tân Tử Dân nói ra mục đích ông đến Nam Thành lần này, cùng với chuyện vì sao lại có liên quan đến đám người Sơn Tiêu cho Tân Uẩn nghe, nghe Tân Tử Dân kể lại, Tân Uẩn vẫn còn sợ.

Nếu không có Giang Sách, chỉ sợ không riêng gì Tân Tử Dân, ngay cả chính cô ấy cũng sẽ mất mạng tại Nam Thành.

Chỗ này, trông thì phồn hoa, nhưng trên thực tế nơi nào cũng che giấu những hoạt động, thủ đoạn mà người bình thường không nhận ra, hơi không chú ý sẽ chìm sâu vào vũng bùn, ví dụ như nhà hàng lừa đảo làm thịt khách mới vừa xong.

Đương nhiên, đó chỉ là một góc của núi băng, tội ác dưới cái mã phồn hoa của Nam Thành còn khủng bố hơn nhiều.

Nửa giờ sau, xe dừng lại, ba người lần lượt xuống xe.

KTV Tụ Tinh.

Đây là một KTV được đưa vào hoạt động tại Nam Thành dưới danh nghĩa của Thủy Vân Thiên, là một KTV cao cấp, người đến đây tiêu xài không phú cũng quý.

Người bình thường muốn vào hát một bài, cắn tí hạt dưa cũng không có quyền.

Ba người Giang Sách vừa đến cửa, đã bị bảo vệ ngăn lại.

“Mời đưa ra thẻ VIP.”

“Đây.” Tân Tử Dân lấy ra chiếc thẻ VIP trước đó lấy được từ chỗ Sơn Tiêu.

Sau khi bảo vệ xác nhận, thẻ VIP là thật, hơn nữa còn có thể dẫn theo tối đa năm người vào.

Vì thế, ba người Giang Sách, Tân Tử Dân, Tân Uẩn thoải mái tiến vào KTV Tụ Tinh.

Căn cứ theo tin tức mà Tân Tử Dân có được, tối hôm nay nơi này sẽ tiến hành buổi bán đấu giá ngầm, mỗi vật phẩm được mang lên bán đều là vật vô giá.

Trước khi bắt đầu buổi bán đấu giá, bọn họ chỉ giống như các vị khách bình thường, được sắp xếp vào một gian phòng tiêu chuẩn.

Đồ ăn vặt, đồ uống miễn phí được đưa đến, muốn hát hò gì thì tùy.

Tân Uẩn nhìn hoàn cảnh xung quanh: “Nơi này không có gì khác với những quán KTV bình thường nhỉ, ngoài vẻ xa hoa hơn một chút. Tôi cũng không thấy nó có phòng để đấu giá, đến lúc đó phải tiến hành bán đấu giá như thế nào?”

Về chuyện này, Tân Tử Dân cũng không hiểu lắm.

“Thủy Vân Thiên là thế lực ngầm lớn nhất Nam Thành, thế lực này bao phủ khắp Nam Thành, không thể khinh thường.”

“Mỗi một lần tổ chức bán đấu giá đều chọn một địa điểm khác biệt, lần này quyết định tổ chức tại KTV Tụ Tinh, nhất định là có lý do riêng của bọn họ.”

“Còn về việc phải tiến hành bán đấu giá thế nào thì còn xem đến lúc đó ban tổ chức sắp xếp thế nào.”

Tân Tử Dân vừa nói xong, bỗng nhiên cửa phòng bị người ta mở ra, chỉ thấy một nam một nữ đứng ở phòng cửa.

Oan gia ngõ hẹp.

Người tới chính là Thạch Văn Bỉnh!

Sau lần trao đổi về y học trước đó, nhà họ Thạch và nhà họ Tân đã không còn có qua lại, không nghĩ tới lại gặp nhau ở Nam Thành.

Trên mặt Thạch Văn Bỉnh mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại để lộ sự tà tính.

Trong ngực anh ta ôm một người phụ nữ tóc vàng cuộn sóng, vóc dáng cao gầy, dáng người thon dài.

Thạch Văn Bỉnh mở miệng trước nói: “Vừa rồi nhìn thấy mấy người ở đại sảnh đã cảm thấy quen mắt, không nghĩ tới thật sự là mấy người. Người nhà họ Tân cũng cảm thấy hứng thú với buổi đấu giá lần này sao?”

Tân Tử Dân trợn trắng mắt, căn bản không muốn đáp lại anh ta.

Thạch Văn Bỉnh không thèm để ý, lại còn tỏ vẻ quen thân nói: “Đúng rồi, quên giới thiệu cho mấy người, vị bên cạnh tôi đây chính là bạn gái mới của tôi- Jalice.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.