Chí Tôn Chiến Thần

Chương 315: Chương 315: Ếch ngồi đáy giếng




Giang Sách không để ý đến gã, quay người nói với lính cứu hỏa: “Bây giờ đường đã thông, các anh hãy đến hiện trường chữa cháy nhanh đi.”

“Ôi, tốt quá!”

Lính cứu hỏa lên xe chuẩn bị xuất phát.

Kết quả là Tạ Doãn đứng giữa đường, giang hai tay hai chân theo hình chữ đại và chắn đường chiếc xe cứu hỏa.

“Nếu hôm nay không giải quyết chuyện này cho tao, không ai được phép rời đi!”

“Tụi mày bồi thường xe cho tao!”

Giang Sách lạnh lùng nhìn gã, ba bước làm hai đi tới gần gã, túm lấy cổ áo gã, đè gã lên lan can, giống như người lớn bế trẻ con, tùy ý 'bắt nạt'.

Đám cháy cấp bách, lực lượng cứu hỏa cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, họ liền đạp ga rời khỏi hiện trường, lao vào công viên rừng để dập lửa.

Khi xe cứu hỏa đi khuất, Giang Sách mới buông tay.

Tạ Doãn nằm trên mặt đất nặng nề thở hổn hển, chỉ vào Giang Sách nói: “Mày xong rồi, mày đừng mong cả đời tốt đẹp nữa. Không phải chỉ có mày, cả nhà mày từ trên xuống dưới đều xong đời rồi!”

Giang Sách nhìn gã: “Tôi xong đời ư? Xong như thế nào?”

Tạ Doãn đứng lên nhờ sự giúp đỡ của bạn gái, gã vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Anh họ tao là đội trưởng lực lượng cảnh sát. Ở khu Giang Nam, không ai dám đối xử với tao như vậy.”

“Mày không chỉ ném xe của tao, mà còn động thủ đánh tao. Tao sẽ cho mày biết cái giá phải trả.”

“Mày chờ đó, tao sẽ gọi anh họ tới giết mày!”

Giang Sách vốn dĩ muốn rời đi, nhưng sau khi nghe những gì gã nói, anh lại đứng yên tại chỗ.

Anh thật muốn xem đội trưởng của lực lượng cảnh sát, Tạ Mạnh Trí, sẽ nói gì khi sau khi đến đây.

Điện thoại được kết nối.

“Alo, anh họ, anh mau tới đây một chuyến. Em họ của anh bị người ta đánh rồi!”

“Thằng khốn nạn đó không chỉ đánh em mà còn ném xe em xuống sông. Anh họ, anh phải làm chủ cho em.”

Tạ Doãn khóc lóc thút thít.

Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.

Trước mặt người khác, gã diễu võ dương oai, xem thường bất cứ ai. Trước mặt Tạ Mạnh Trí, gã lại cư xử như một con cừu nhỏ bị thương. Mặt nạ này thực sự thay đổi bất cứ lúc nào, kín đáo không kẽ hở.

Cúp điện thoại, Tạ Doãn Sơ lập tức nở một nụ cười đáng khinh và gian trá.

“Thằng khốn, mày chờ đó, anh họ của tao sẽ tới đây ngay!”

“Mày đã nghĩ nên chết như thế nào chưa?”

“Nói cho mày biết, sau này dù mày có cầu xin cũng vô dụng. Nếu như lần này tao không giam mày mười, hai mươi năm, tao không mang họ Tạ nữa!”

Tạ Doãn nhíu mày, bày ra tư thế muốn ăn thịt Giang Sách.

Có lẽ trong suy nghĩ của Tạ Doãn, quan chức lớn nhất khu Giang Nam chính là đội trưởng lực lượng cảnh sát.

Điều này cũng không thể trách được gã, xét cho cùng, với thân phận của gã, người lớn nhất mà gã có thể tiếp xúc là anh họ của mình. Xa hơn nữa thì người ta hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến gã.

Chẳng bao lâu sau, tiếng còi báo động vang lên, hai xe cảnh sát đang đậu ở làn đường khẩn cấp.

Một số nhân viên cảnh sát đều đã ra khỏi xe và đang đi tới, bao gồm cả đội trưởng Tạ Mạnh Trí.

Ngay khi Tạ Doãn nhìn thấy anh họ của mình, nụ cười trên mặt gã biến mất ngay lập tức. Gã bày ra vẻ đau khổ, cố ý giả vờ rất bị thương, đi khập khiễng về phía Tạ Mạnh Trí.

“Anh họ, anh họ, cuối cùng anh cũng đến rồi. Nếu anh đến chậm hơn vài phút nữa, tính mạng của em chẳng còn nữa đâu.”

“Anh họ à, ngày hôm nay dù thế nào cũng phải làm chủ cho em.”

Tạ Doãn bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa.

Nhìn thấy bộ dạng này của em họ, Tạ Mạnh Trí cũng rất tức giận. Anh ta kìm nén tức giận rồi hỏi: “Người đánh em đâu?”

“Ở đó!” Tạ Doãn giơ tay chỉ về phía Giang Sách.

Tạ Mạnh Trí không chút nghĩ ngợi liền bước lên, nhưng càng đi, bóng dáng này càng trở nên quen thuộc.

Cho đến thời điểm Giang Sách quay đầu lại, Tạ Mạnh Trí mới hoàn toàn ngây người. Người đánh này không phải là tổng phụ trách khu Giang Nam sao?

Này này này...

Tạ Mạnh Trí sững sờ, bước chân lập tức dừng lại, không dám tiến lên một bước nào nữa.

Phía sau, Tạ Doãn nghi hoặc đi tới, nói: “Anh họ, mau bắt nó lại đi, nó không chỉ đánh em mà còn ném xe của em xuống sông. Anh hãy làm chủ cho em, giam nó mười, hai mươi năm. Tốt nhất là cả đời này cũng đừng thả nó ra.”

Cùng lúc đó, Tạ Doãn giơ ngón giữa về phía Giang Sách, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.

Theo gã thấy, có Tạ Mạnh Trí ra sân, cục tức hôm nay nhất định có thể phát tiết. Dù sao ở trong mắt gã, anh họ của gã chính là người quyền lực nhất khu Giang Nam.

Ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp.

Giờ phút này, thân thể Tạ Mạnh Trí có hơi run lên. Người khác không biết, nhưng anh ta làm sao có thể không biết?

Khoảng cách giữa thân phận của anh ta và Giang Sách được ngăn cách bởi một dải ngân hà.

Giang Sách muốn chơi anh ta đến chết cũng chỉ là chuyện trong phút giây. Anh ta còn xử lý Giang Sách ư? Ha ha, đúng là kẻ si nói mớ, suy nghĩ hão huyền.

Đồng thời, Tạ Mạnh Trí cũng biết rõ ràng rằng Giang Sách không thể nào đánh người vô cớ. Đằng sau sự việc này nhất định phải có ẩn tình khác, khả năng cao là Tạ Doãn đã phạm sai lầm trước.

Sau khi nhìn Giang Sách trong ba giây, Tạ Mạnh Trí nuốt nước bọt và hỏi Tạ Doãn: “Em có chắc là anh ta đã đánh em không?”

“Đúng, nó đánh em.”

“Anh họ, quét sạch nó!”

Quét sạch ư? Ha ha.

Tạ Mạnh Trí giơ tay lên, ra lệnh một tiếng: “Người đâu, còng Tạ Doãn lại cho tôi!”

Tạ Doãn theo sau kêu to: “Ừ, còng tay!”

Lời vừa nói ra, Tạ Doãn liền ngây ngẩn cả người.

“Chờ đã, không đúng. Anh họ, anh uống nhiều quá nên vạ mồm vạ miệng rồi à.”

“Sao có thể còng tay em?”

“Là còng tay thằng khốn kia mới đúng!”

Trong mắt Tạ Mạnh Trí hiện lên sự tức giận, anh ta hét lớn: “Không nghe lệnh sao? Còng Tạ Doãn cho tôi ngay lập tức!”

Lần đầu sai có thể là vạ miệng.

Lần thứ hai là sai ư, ha ha, vậy thì có thể không phải sai, là cố tình nói như vậy.

Cảnh sát dưới quyền của anh ta làm gì quan tâm nhiều như vậy. Mọi thứ đều nghe theo mệnh lệnh. Bọn họ tiến lên, trực tiếp đè Tạ Doãn xuống đất, còng tay.

Tạ Doãn sững sờ.

Đây là đâu?

Mình gọi anh họ của mình đến làm chủ cho mình, sao anh họ mình không những không làm chủ cho mình mà còn còng tay mình?

“Cứu binh” này hình như có gì đó hơi sai sai nhỉ?

Tạ Doãn nóng nảy hét lên: “Anh họ, anh đừng đùa với em, trò đùa này không vui chút nào.”

Tạ Mạnh Trí tức giận nói: “Ai đang đùa với cậu?!”

“Không phải, anh họ, không phải anh đang đùa sao? Vậy là anh hỏng não rồi à? Em là em họ của anh, sao anh lại chĩa cánh tay ra bên ngoài chứ? Anh mau thả em ra!”

“Câm miệng.”

Tạ Mạnh Trí bước lên trước, chào theo quân lễ với Giang Sách, tất cung tất kính nói: “Tổng phụ trách, tôi xin lỗi, là do thuộc hạ làm việc không hiệu quả, để cho người thân và bạn bè làm điều sai trái.”

Tổng phụ trách?

Tạ Doãn choáng váng, tại sao anh họ của mình lại chào quân lễ với người khác, vả lại còn bằng một thái độ khiêm tốn như vậy?

Chỉ có người khác luôn khách sáo với anh họ của mình thôi mà.

Lần đầu sai có thể là vạ miệng.

Kẻ ngu cũng biết rằng thân phận của Giang Sách nhất định ở trên Tạ Mạnh Trí, lần này, Tạ Doãn đã đá phải tấm sắt rồi.

“Cái này... Em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.