Cả căn phòng im lặng, không ai nói được gì.
Cao Văn Tường siết chặt vạt áo, thở hổn hển nói: “Đừng trách tôi hung ác, từ trước đến nay tôi luôn thẳng tính như vậy.”
Nói được nửa chừng, anh ta nhìn Đinh Khải Sơn: “Chú Đinh, xin thứ cho cháu nói thẳng, với thân phận và địa vị của chú, thu nhận một kẻ bất lực ở nhà ăn không uống không như vậy, còn cho anh ta làm gia chủ, đây quả thực là một việc khó có thể lý giải.”
“Cháu nghĩ vì con gái và tương lai của gia đình, chú nên chọn lại một người con rể có năng lực và đáng tin cậy đi.”
Khi nói điều này, Cao Văn Tường ngẩng đầu lên và đứng thẳng người, như thể anh ta đang nói về chính mình.
Bất cứ ai tinh ý đều có thể thấy Cao Văn Tường muốn thay thế vị trí của Giang Sách.
Xét cho cùng, một người phụ nữ xinh đẹp như Đinh Mộng Nghiên luôn là người mà đàn ông muốn chiếm giữ.
Sắc mặt Đinh Khải Sơn tái xanh, mấy lần định kháng cự nhưng đều không nói ra được.
Mặc dù Cao Văn Tường không biết xấu hổ, nhưng thủ đoạn của anh ta cũng rất trực tiếp, đó là dùng “tiền” đập bạn, nhưng bạn có thể làm gì? Bạn đúng là không có tiền mà, chẳng lẽ bạn nói bạn không quan tâm đến tiền ư?
Lời biện giải đó hèn mọn cỡ nào chứ.
Đinh Khải Sơn lại càng không dám động thủ, một khi đã động thủ thì có nghĩa là bị người ta nói trúng tim đen nên tức giận.
Vì vậy, chỉ có thể lo lắng suông.
Ngay khi tình hình sắp vượt quá tầm kiểm soát, đột nhiên, một người đàn ông trung niên ăn mặc rất chỉnh tề bước tới cửa và lớn tiếng giải tỏa sự ngượng ngùng của hiện trường.
“Xin lỗi, cậu Giang Sách là ai vậy?”
Mọi người đưa mắt nhìn sang, người đàn ông trung niên này là ai thế?
Giang Sách vung tay lên: “Là tôi.”
Người đàn ông trung niên đi tới và đưa cho anh một tấm danh thiếp một cách rất cung kính: “Xin chào cậu Giang, tôi là thư ký của chủ tịch tập đoàn Châu báu Trường Dương. Tôi tên Mạnh Vĩ, đây là danh thiếp của tôi.”
Châu báu Trường Dương, một trong công ty trang sức lớn nhất thế giới, đã có trụ sở tại khu Giang Nam hơn mười năm, là một thương hiệu lâu đời và là công ty lớn rất chú trọng đến thủ công.
Công ty lớn như vậy, thư ký chủ tịch lại đích thân tới, tất cả mọi người không ai biết tại sao.
Giang Sách nhận danh thiếp và hỏi: “Thư ký Mạnh, ông đến tìm tôi có gì không?”
Mạnh Vĩ cười nói: “Tôi muốn mời cậu Giang đến công ty của chúng tôi với tư cách là giám đốc thu mua.”
Soạt…
Đinh Khải Sơn hoảng sợ tới mức đánh rơi điều khiển từ xa trong tay.
Giám đốc thu mua, đó là một vị trí rất béo bở, đặc biệt là vị trí giám đốc thu mua của các công ty lớn và doanh nghiệp lớn, vô cùng có lời.
Vậy mà người ta lại đến cửa mời Giang Sách, cũng đủ để thấy sự chân thành.
Tuy nhiên, Giang Sách nói một cách cực kỳ “không quan tâm”: “E là không được.”
Mạnh Vĩ chưa kịp lên tiếng, Cao Văn Tường đã nói trước: “Không được? Ha ha, Giang Sách, đã cho mặt mũi thì đừng có không biết xấu hổ, anh có biết Châu báu Trường Dương là công ty đẳng cấp cỡ nào không? Ngay cả nhà họ Cao của chúng tôi cũng ngước lên nhìn sự tồn tại của người ta. Bây giờ cho anh làm giám đốc thu mua, anh còn cuồng ngạo không biên giới như thế à?”
Thực ra, Cao Văn Tường cũng rất khó hiểu, tại sao một công ty lớn như vậy lại mời một người vô dụng như Giang Sách về làm giám đốc thu mua?
Không chờ anh ta nghĩ ra, những lời tiếp theo của Mạnh Vĩ đã khiến Cao Văn Tường gần như nôn mửa.
Ông ta nói rất lịch sự: “Xin lỗi cậu Giang, là tôi không nói rõ. Tôi biết cậu là giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh. Tôi đến đây không phải để đào góc tường, mà là để mời. Tôi muốn cậu đảm nhiệm chức giám đốc thu mua danh dự của công ty chúng tôi, treo chức ở đó. Bình thường không cần phải làm việc, chỉ cần đợi đến khi có việc lớn thì giúp đỡ là được rồi.”
“Nhưng cậu yên tâm đi, cho dù bình thường không cần làm việc, chúng tôi cũng sẽ trả cho cậu một khoản chi phí khả quan.”
Mạnh Vĩ giơ ba ngón tay lên: “Ba triệu một tháng được không?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc muốn rớt cằm.
Chỉ là giám đốc trên danh nghĩa thôi, cả năm không biết làm được bao nhiêu việc, vậy mà lại được trả lương ba triệu một tháng, điên rồi sao?
Giang Sách chưa kịp trả lời, Đinh Kỳ Sơn đã tung tăng tung tẩy chạy tới: “Đồng ý, con rể tôi đồng ý!”
Mạnh Vĩ mừng rỡ như điên: “Vậy thì xin cảm ơn.”
Nói xong, Mạnh Vĩ cúi đầu thật sâu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó vội vàng rời đi.
Giang Sách cười khổ: “Bố, bố đồng ý dứt khoát quá rồi đó.”
Đinh Khải Sơn nở nụ cười: “Nói nhảm, mỗi tháng lấy không ba triệu tệ, cớ gì không đồng ý? Nếu người ta đổi ý thì sao?”
Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, nhưng người đứng cạnh họ thì không vui lắm.
Khuôn mặt của Cao Văn Tường rất khó coi.
Anh ta vừa mới cự cãi Giang Sách là một thằng nghèo, nhưng kết quả thì sao? Mỗi tháng người ta không cần làm việc cũng có thể lĩnh một khoản lương lớn, điều này khác xa so với những gì anh ta có thể so sánh.
Cao Văn Tường khịt mũi.
“Hừ, không phải chỉ ba triệu một tháng thôi sao? Đến chết cũng chỉ là làm công cho người ta.”
“Chờ đến ngày tôi kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Cao...”
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã có một người khác đi tới trước cửa.
“Xin hỏi, cậu Giang Sách là ai vậy?”
Người này có cùng mục đích đến với Mạnh Vĩ, cũng đến mời Giang Sách làm giám đốc thu mua danh dự, mức lương đưa ra cũng không thấp.
Người này vẫn chưa rời đi thì người thứ ba, thứ tư lại đến.