Mạnh Chí Định tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý tái giá vì đây là một cơ hội tuyệt vời, vừa có thể gả vào hào môn, vừa có thể giúp cả nhà thoát khỏi món nợ kếch xù.
Chỉ có kẻ ngốc mời từ chối.
Nhưng anh ta không ngờ Đinh Mộng Nghiên lại mỉm cười lắc đầu rồi đẩy chi phiếu về: “Có lỗi quá, nếu như tôi phải sống cùng loại người không có tố chất như anh tới cuối đời thì tôi tình nguyện gánh khoản nợ kếch xù rồi nhảy lầu tự sát.”
Ý là chết còn tốt hơn kết hôn với anh ta.
Mạnh Chí Định nổi giận xé nát tấm chi phiếu, đứng bật dậy rồi hung tợn nói: “Cái con khốn nhà cô, hai tay nghèo rớt mồng tơi, ông đây nhìn thấy cô có chút nhan sắc nên mới cho cô cơ hội. Con mẹ nó cô tưởng ông đây thèm khát cô à? Cô cứ chịu chết cùng tên chồng bỏ đi đi!”
Đinh Khải Sơn định cản lại thì bị Mạnh Chí Định đẩy ra.
Anh ta chỉ vào mặt Đinh Khải Sơn rồi nói: “Lão già, ông vẫn muốn làm việc với ba tôi sao? Ha ha, chờ bị sa thải đi!”
Mạnh Chí Định thở hồng hộc rồi rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn hai cha con Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên.
Đinh Khải Sơn tức giận mắng: “Con nhìn chuyện tốt mà con làm đi! Ba vất vả bao lâu mới tìm được người như Tiểu Mạnh, tìm ra cơ hội thoát nợ tốt đến thế. Con thì sao? Uổng phí lòng tốt của ba chưa nói mà còn đắc tội với người ta. Mộng Nghiên, con đang muốn đẩy ba vào chỗ chết sao?”
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu không nói gì.
Trước đó bị Mạnh Chí Định nhục nhã một phen đã đủ đau lòng, bây giờ ngay cả người thân cũng chỉ trích cô. Là một người phụ nữ nhu nhược, cô thật sự chịu không nổi.
Nước mắt bắt đầu dâng lên.
Cô không thể kiên trì thêm được nữa mà bật khóc, úp mặt xuống bàn nức nở.
“Khóc, chỉ biết khóc. Khóc có làm gì được không?”
Đinh Khải Sơn tức giận đập bàn, bây giờ ông không nghĩ ra cách nào khác cả.
Lúc này, Tô Cầm lại gọi điện thoại tới và nói: “Ông nó mau về nhà một chuyết, tên Tây Môn Tuấn lại đưa người của tòa án đến lệnh cho chúng ta phải trả nợ trong thời hạn quy định. Chuyện này nên xử lý thế nào đây?”
Xử lý thế nào?
Ban đầu đã tính toán kế hoạch xong xuôi, chỉ cần Đinh Mộng Nghiên đồng ý ly hôn thì có thể thuận lợi thoát khỏi nợ nần, hơn nữa còn lôi kéo quan hệ với chủ nhiệm.
Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện lại quay lại như cũ.
Đinh Khải Sơn chỉ tay vào mặt Đinh Mộng Nghiên mà nói: “Bây giờ ba cũng không nói đạo lý gì với con. Hôm nay ba chỉ nói một câu, nếu như con cứ kiên trì ở với Giang Sách thì cứ tự gánh vác khoản nợ 900 triệu với nó, đừng liên lụy ba mẹ. Đến lúc đó, ba bằng lòng cắt đứt quan hệ với con, cũng không giúp con trả nợ!”
Đinh Khải Sơn vung tay rời đi, sốt ruột chạy một mạch về nhà. Đinh Mộng Nghiên gục mặt xuống bàn khóc một hồi mới từ từ đứng dậy rời đi.
Khoảng một tiếng sau, hai người lần lượt về đến căn biệt thự cũ.
Cũng giống như lần trước, cửa lớn đã bị người ta chặn lại. Nhưng lần này không còn là đám đòi nợ của Bệnh Lão Hổ mà lại là nhân viên của tòa án.
“Lần này lại là chuyện gì xảy ra?” Đinh Khải Sơn đi tới hỏi.
Tây Môn Tuấn đẩy kính lên rồi lạnh lùng nói: “Xin tự giới thiệu, bên cạnh tôi là nhân viên xử lý tranh chấp nợ nần mà tòa án cử đến, ngài Trần Chiêu.”
“Ngài Trần Chiêu là người do tòa án phái đến, nếu các người còn dám ra tay không đơn giản là trả nợ nữa.”
Đinh Khải Sơn gật đầu: “Vâng vâng vâng, tôi hiểu. Chúng tôi chắc chắn sẽ không động thủ. Chỉ là 900 triệu thật sự nhiều lắm, làm sao có thể lập tức trả hết được?”
Trần Chiêu đứng dậy: “Điều này tòa án chúng tôi đương nhiên hiểu rõ, cũng không định ép các ông trả một lúc như vậy. Hôm nay tôi đến gặp các ông cũng là mong các ông đưa ra một phương án xử lý thỏa đáng. Các ông làm sao chuẩn bị được số tiền kia? Lúc nào trả hết? Chia ra mấy lần trả? Mỗi lần trả bao nhiêu? Tiền lãi tính như thế nào? Phải trả lời những ý trên rõ ràng.”
Sắc mặt Đinh Khải Sơn tối sầm lại. Đây chẳng phải đang làm khó bọn họ sao?
Bọn họ làm gì có tiền trả nợ?
Cho dù có chuẩn bị phương án thỏa đáng thì cũng không được, cũng không thể nói với đối phương là trả nợ cả đời được. Huống hồ làm việc cả đời cũng chưa chắc kiếm được chín mươi vạn.
Trần Chiêu nhìn xung quanh rồi hỏi: “Người nợ tiền Giang Sách đang ở đâu?”
Vừa nhắc tới Giang Sách, Đinh Khải Sơn lập tức nổi giận đùng đùng; “Không biết thằng đó đã chạy đi đâu rồi.”
“Không biết?” Trần Chiêu lạnh lùng nói: “Các ông đừng tưởng trốn là được, nếu dám như bỏ trốn thì tội càng nặng thêm một mức. Tôi khuyên các ông nên giao Giang Sách ra ngay.”
“Cậu...” Đinh Khải Sơn cắn răng không biết nên nói thế nào cho phải.
Giang Sách đã rời đi từ sáng sớm, cũng không nói rõ là đi đâu. Quan trọng hơn cả là điện thoại anh vẫn luôn tắt máy, như vậy tìm thế nào đây?
“Đinh Khải Sơn thậm chí còn hoài nghi có phải Giang Sách đã bỏ trốn rồi hay không?
Giang Sách mà chạy thì tất cả khoản nợ kia đều đổ lên đầu gia đình Đinh Khải Sơn. Nghĩ đến đây, Đinh Khải Sơn muốn tự tử cho xong.
“Giang Sách ơi là Giang Sách, ông đây bị cậu lừa thảm quá.”
Đúng lúc này...
“Tút tút tút, tút tút tút.” Điện thoại Tây Môn tuấn vang lên một hồi chuông, là một dãy số lạ.
Anh ta nhận điện thoại xong thì lễ phép hỏi: “xin chào, xin hỏi ngài là?”
“Giang Sách.”
Giang Sách? Giang Sách!
Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tây Môn Tuấn. Giang Sách, người được cho là đã bỏ trốn, sao có thể đột nhiên gọi điện thoại cho Tây Môn Tuấn? Anh muốn làm gì?
Tây Môn Tuấn bình tĩnh nói: “Giang Sách, anh gọi cho tôi có gì không?”
“Chẳng phải anh muốn tôi trả tiền sao?”
“Thế nào? Anh có tiền trả rồi sao? Tôi còn tưởng anh sẽ cố tình bỏ trốn vì không trả nổi chứ.”
Âm thanh lạnh lùng mà khiêu khích của Giang Sách vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Bây giờ tôi đang ở tòa án, anh qua đây một chút. Chúng ta cùng nhau thanh toán nợ nần.”
Tây Môn Tuấn giật mình. Thanh toán? Nói như vậy là Giang Sách đã có tiền trả nợ sao?
Anh ta luôn cảm thấy Giang Sách không phải người bình thường, nhưng cũng không ngờ Giang Sách có thể chuẩn bị đủ tiền trả nợ trong hai ngày ngắn ngủi. Làm sao anh làm được như vậy?
“Giang Sách, anh thật sự đang ở tòa án sao? Nếu như tôi đến đó mà không gặp được anh thì tội của anh càng nặng hơn. Biết rõ chưa?”
“Chẳng phải anh tới thì biết sao?”
Lạch cạch, điện thoại đã cúp máy.
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt. Không ai ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.
Ngoại trừ Đinh Mộng Nghiên thì ai cũng cho rằng Giang Sách đã bỏ trốn, kết quả người ta lại chủ động tới tòa án, chủ động gọi điện thoại để trả nợ.
Ha ha, có ai mà ngờ chứ?
Để phòng ngừa đây là âm mưu do Giang Sách bày ra, Tây Môn Tuấn chỉ vào người nhà họ Đinh rồi nói: “Nếu như là trả nợ, vậy thì đưa người nhà họ Đinh theo làm chứng đi.”
Nói là làm chứng nhưng thực tế lại sợ họ thừa cơ bỏ trốn.
Trần Chiêu gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Tây Môn Tuấn. Thế là Tây Môn Tuấn, Trần Chiêu và cả nhà họ Đinh lên hai chiếc xe khác nhau rồi chạy về phía tòa án.
Trên xe, Đinh Mộng Nghiên siết chặt lòng bàn tay, âm thầm cầu nguyện trong lòng: “Giang Sách, hy vọng anh nói được làm được!”