Chí Tôn Chiến Thần

Chương 405: Chương 405: Họa phúc khôn lường




Nhìn thấy đôi mắt nóng rực của Đinh Phong Thành, Giang Sách cảm thấy rất vui.

Anh sang sảng cười nói: “Phải vậy mới đúng!”

Trong cuộc nói chuyện, anh đưa cho Đinh Phong Thành một chiếc chìa khóa: “Anh giữ chiếc chìa khóa này, Mộng Nghiên sẽ lập tức kết nối nghiệp vụ cho anh, cô ấy sẽ giao công ty nhỏ của nhà họ Đinh cho anh lo liệu.”

Đinh Mộng Nghiên có một công ty cá nhân nhỏ trong nhà họ Đinh, giờ Đinh Mộng Nghiên đã rời nhà họ Đinh nên cô không công ty cá nhân này nữa, cô định sẽ tìm người để bán.

Người tiếp quản chính là Đinh Phong Thành.

Đinh Phong Thành cầm chìa khóa: “Công ty đó chỉ là cái vỏ bọc, dây dưa những khoản nợ khó đòi của công ty, cũng không có tác dụng thực tế. Giao cho tôi một công ty nhỏ như thế, tôi cũng không làm được gì?”

Tình huống bình thường thì quả thật là như thế.

Tuy nhiên, Giang Sách đã lấy ra một bản kế hoạch thành phố và đặt nó trước mặt Đinh Phong Thành.

“Ngày mốt sẽ có cuộc đấu thầu đất xây dựng ở khu Giang Nam. Anh lấy danh nghĩa công ty nhỏ này ra đấu thầu, sau khi trúng thầu, anh sẽ nhanh chóng tăng thêm thực lực của mình, nuôi dưỡng những nhân viên cũ, sau đó anh có thể sử dụng được rồi.”

Sử dụng một công ty nhỏ để đấu thầu, sau khi trúng thầu dự án, kiếm tiền nuôi dưỡng nhân viên ư?

Chiêu này nghe có vẻ hay nhưng hầu như không thể thực hiện được.

Đinh Phong Thành cũng không ngốc, cười nhạt nói: “Giang Sách, cậu đang nói đến vùng đất hoang dã phía bắc thành phố sao? Quả thật đó là một cục thịt béo, nhưng nếu đã béo thì sẽ có không ít người dòm ngó, công ty chỉ có cái xác kia, lấy sức mạnh gì mà đi đấu thầu chứ?”

Giang Sách nói: “Cứ làm như tôi nói là được. Mộng Nghiên và tôi sẽ tìm hai người trợ giúp cho công ty mới của anh. Khi đó, anh sẽ dẫn đầu công ty mới, hai người kia sẽ phụ giúp, liên hợp đấu thầu.”

“Có đáng tin không?”

“Đáng tin.”

Đinh Phong Thành nhìn cuốn sách quy hoạch thành phố, do dự một lúc, làm!

Cùng lắm thì thất bại thôi, cũng chẳng phải thiếu tay thiếu chân gì, không có gì nghiêm trọng cả.

“Vậy thì tôi sẽ quay lại ngay bây giờ và tìm người viết hồ sơ dự thầu và đưa ra kế hoạch đấu thầu càng sớm càng tốt.”

“Chờ đã.” Giang Sách cười hỏi: “Anh muốn viết kế hoạch đấu thầu này như thế nào?”

Đinh Phong Thành cho biết: “Tôi có cân nhắc chuyện này. Theo tôi được biết, chính phủ có kế hoạch sử dụng khu đất này để xây dựng thành phố ẩm thực nhằm mở rộng nhu cầu trong nước và tăng việc làm. Khi quay trở lại, tôi sẽ lập kế hoạch đấu thầu cho một thành phố ẩm thực. “

Giang Sách lắc đầu: “Không được, như vậy nhất định sẽ thất bại.”

“Tại sao?”

“Bởi vì có một thành phố ẩm thực không xa vùng hoang dã phía bắc thành phố, nên sẽ cực kỳ lãng phí nếu xây một cái khác.”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

“Anh quay lại và lập tức lập kế hoạch đấu thầu cho trung tâm thương mại sang trọng.”

“Sang trọng ư?”

“Đúng vậy, khu Giang Nam hiện tại cực kỳ yếu kém hàng xa xỉ, phía bắc thành phố có một sân bay gần khu hoang dã đó, có thể rất thuận tiện kết nối tiêu chuẩn quốc tế, miễn là có số lượng lớn công ty hàng xa xỉ giới thiệu, nó sẽ ngay lập tức thu hút rất nhiều khách hàng.”

Đinh Phong Thành cau mày: “Có được không?”

Giang Sách cười nói: “Chắc chắn. Chỉ cần trung tâm mua sắm sang trọng được thành lập, nó sẽ tạo thành một góc với thành phố ẩm thực và thành phố giải trí cách đó không xa, hình thành một 'tam giác giải trí' ở phía bắc thành phố. Nó có thể thúc đẩy doanh số bán hàng trong nước ở mức độ lớn nhất. Tăng doanh thu thuế cho chính phủ, tạo thêm việc làm và hình thành văn hóa giải trí độc đáo ở khu Giang Nam, sẽ là lợi ích chung cho tất cả.”

Vào lúc này, Đinh Phong Thành tràn đầy ngưỡng mộ đối với Giang Sách, anh ta phục Giang Sách sát đất.

Đến bây giờ anh ta mới phát hiện ra sự nhạy bén trong kinh doanh của Giang Sách thực sự rất xuất sắc.

“Giang Sách, cậu nghĩ đưa phong bao đỏ bao nhiêu là thích hợp?”

“Phong bao đỏ?”

Đinh Phong Thành gật đầu: “Ừ, đó là một quy tắc lâu nay rồi. Nếu muốn giành được dự án, phải gửi một phong bì đỏ. Tôi nghĩ một trăm vạn là đủ, tôi sẽ đến phòng tài vụ của công ty trước.”

Giang Sách lập tức giơ tay ngăn cản.

“Không cần, một xu cũng không cần đưa.”

“Nếu không đưa thì nhất định sẽ không lấy được đâu.”

“Haha, ai đưa người đó chết, nhớ kỹ những lời tôi nói.” Giang Sách dựa lưng vào ghế sô pha: “Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi, anh có thể rời đi. Nhận thầu, hỗ trợ nhân viên cũ, đây là bước đầu tiên để anh ngồi lên ghế gia chủ, nhưng tuyệt đối phải nắm chắc thành công.”

Đinh Phong Thành gật đầu: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy rời đi chuẩn bị kế hoạch đấu thầu.

Nhìn thấy bóng lưng Đinh Phong Thành rời đi, Đinh Mộng Nghiên thì thào nói: “Chồng à, anh nghĩ anh hai có thể làm được không? Anh ấy chưa bao giờ làm việc đáng tin cậy cả, em lo anh ấy sẽ làm rối tung hết cả lên, anh có muốn tìm người âm thầm giúp anh ấy không?”

Giang Sách lắc đầu.

“Tin tưởng anh ta đi.”

“Muốn ngồi vào vị trí gia chủ thì phải trải qua sóng to gió lớn, nếu không thể làm tốt việc nhỏ này, chúng ta cũng không cần tiếp tục giúp đỡ anh ta nữa.”

Ngoài ra, Giang Sách đã nhìn thấy chút 'ánh sáng' trong mắt của Đinh Phong Thành.

Đó là ánh sáng của đàn ông, ánh sáng của cuộc đấu tranh vì tôn nghiêm của đàn ông!

Không ngoa khi nói rằng trước đây Giang Sách cũng có loại ánh sáng này, khi Giang Sách lâm vào cảnh thấp thỏm trong cuộc đời, chính ánh sáng này đã cứu anh.

Bây giờ, đến lượt Giang Sách giải cứu Đinh Phong Thành đã sắp rơi xuống vực sâu.

Giống như người đã từng cứu anh.

Bên kia.

Đinh Phong Thành trở lại công ty và ngay lập tức nhờ người viết kế hoạch đấu thầu.

Dù tràn đầy tinh thần chiến đấu nhưng trong lòng anh ta không có chút tự tin nào cả, lời đề nghị của Giang Sách cho anh ta thật sự quá táo bạo, người bình thường sẽ hoàn toàn không làm như vậy.

Anh ta không làm việc ở văn phòng ban đầu mà chọn làm việc trong công ty nhỏ của Đinh Mộng Nghiên.

Đinh Phong Thành bây giờ rất chú trọng đến quyền riêng tư, những sai lầm anh ta mắc phải không thể lặp lại được.

Từ bây giờ, mỗi một chuyện đều phải đề phòng Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc.

Khi Đinh Phong Thành đang làm việc chăm chỉ, Đinh Trọng bước vào phòng làm việc của anh ta, nhìn thấy đứa cháu trai trước đây chỉ biết ăn chơi lêu lổng đột nhiên làm việc chăm chỉ, trái tim Đinh Trọng trào dâng một luồng nhiệt.

Thất bại khiến người ta tiến bộ.

Sự việc của Đinh Hồng Diệu khiến Đinh Trọng tổn thất rất nhiều, nhưng đổi lại là có một đứa cháu ngoan chăm chỉ, họa phúc khôn lường, trong họa có phúc đúng không?

Ông ta chỉ đứng ở ngưỡng cửa, lặng lẽ quan sát.

Thật sự rất vui mừng.

Một lúc lâu sau, Đinh Phong Thành đã làm xong việc, ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Trọng ở cửa, anh ta hết sức kinh ngạc.

“Ông nội, sao ông lại đứng ở cửa? Vào đi ạ.”

“Haha, không sao đâu, ông đứng đây xem cháu làm việc là được rồi.”

Đúng, như thế là được rồi.

Đinh Phong Thành bước tới, nói: “Ông nội, Giang Sách muốn con...”

Đinh Trọng ngay lập tức giơ tay ra hiệu anh ta đừng nói nữa.

“Phong Thành, tương lai cháu sẽ trở thành gia chủ, cháu phải giấu bí mật của mình và đừng nói cho ai biết, kể cả ông.”

“Ồ, nhưng ông là ông nội của cháu mà.”

“Vậy thì sao? Cháu có dám khẳng định ông sẽ không phản bội cháu không?”

Đinh Phong Thành nhún vai không nói nên lời.

“Được rồi, cháu chỉ lo lắng phương pháp của Giang Sách sẽ không hiệu quả, trong lòng cháu không có niềm tin gì cả.”

Đinh Trọng mỉm cười: “Cháu trai, hãy tin tưởng Giang Sách, thực lực của cậu ấy xa hơn so với những gì cháu có thể tưởng tượng, với sự giúp đỡ của cậu ấy, cháu nhất định sẽ thành công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.