Dưới tình huống như vậy, chỉ cần là người cần thể diện thì không có lý do gì mà không uống.
Bên cạnh đó, Kỳ Chấn còn là một người vô cùng cần thể diện.
“Hừ, không phải chỉ là ba bát rượu thôi sao?”
“Tôi uống!”
Kỳ Chấn bước tới bàn và đưa tay định nhấc cái bát lên, nhưng đã bị một bàn tay mạnh mẽ có lực giữ lại. Ông ta muốn tránh thoát cũng không thể thoát ra được.
Ngẩng đầu lên mới nhận ra là Giang Sách đang giữ lấy ông ta.
“Thần y Giang?”
Giang Sách nhẹ giọng nói: “Ông Kỳ, dựa theo nét mặt và hơi thở của ông thì gan của ông cũng không đơn giản là một căn bệnh vụn vặt thôi đâu. Lúc bình thường chăm sóc tốt thì không có chuyện gì, nhưng một khi đụng đến rượu, thập tử vô sinh.”
Những nhận xét này rất đáng sợ.
Nhất là từ miệng bác sĩ nói ra, lại càng đáng sợ.
Kỳ Dương cười khẩy nói: “Được rồi, các người đừng đóng kịch nữa, chê tôi không nhìn ra được sao?”
“Không có một chút thành ý nào. Ha ha, người như vậy còn muốn kế thừa chức vị gia chủ ư?”
“Tôi khinh!”
Sắc mặt Kỳ Chấn càng ngày càng khó coi.
Giang Sách mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông ta, ra hiệu cho ông an tâm một chút, chớ nóng nảy.
Giang Sách ho khan một tiếng, nói: “Tôi sẽ uống ba bát rượu này thay cho ông Kỳ, coi như là để chuộc lỗi thay cho ông Kỳ.”
“Cậu?”
Kỳ Dương vui vẻ: “Cậu là ai? Cậu cũng xứng chuộc tội thay cho anh cả tôi thôi?”
Giang Sách nói: “Tôi không là cái gì cả, thấp cổ bé họng. Như vậy đi, không phải ông được xưng là ngàn chén không say - “Túy Tửu Tiên” sao? Vậy tôi cùng uống với ông một lần. Ông uống một bát, tôi uống ba bát. Ông không dừng, tôi không dừng.”
“Ông nghĩ khi nào hình phạt đã đủ thì dừng lại.”
“Như thế có ổn không?”
Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, đây không phải là một hành động dại dột sao?
Đó là rượu, không phải nước sôi!
Hầu hết mọi người uống ba bát cũng đã không ổn rồi, huống chi là uống theo cách này?
Phải biết rằng, Kỳ Dương có danh hiệu ngàn chén không say. Tuy rằng hơi cường điệu, nhưng tửu lượng của ông ta rất tốt là chuyện không còn gì phải nghi ngờ, tửu lượng bảy tám bát vẫn phải có.
Kỳ Dương một bát, Giang Sách phải theo ba bát.
Theo cách uống rượu này, thế nào cũng phải uống đến chết!
Kỳ Chấn kéo ống tay áo của Giang Sách: “Thần y Giang, cậu không cần phải đến mức này vì tôi.”
Giang Sách khoát tay, hỏi Kỳ Dương: “Thế nào, dám chơi không?”
Kỳ Dương cười ha ha: “Nếu cậu sẵn lòng chết thì tôi sẵn lòng chôn! Tôi uống một bát, cậu uống ba bát đúng không? Được rồi, cậu đã nhất định muốn tìm cái chết, tôi cũng sẽ không khách sáo. Nói xấu thì nói trước, một lát nữa nếu cậu không uống được, tôi tìm người rót cũng phải rót cho hết.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định uống được.”
“Không lằng nhằng nữa, nào!”
Kỳ Dương bưng bát rượu lên, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Không thể không nói tửu lượng của Kỳ Dương thật sự không tệ. Uống xong một bát rượu, sắc mặt ông ta không chút thay đổi.
Giang Sách vẫn bình tĩnh, rót đầy rượu, ừng ực, nuốt sạch núi sông, chỉ trong tích tắc đã uống hết ba bát rượu.
Sau khi uống xong, anh lau miệng, mặt không đỏ, thở không gấp.
Không có việc gì!
Tất cả mọi người đều yên lặng giơ ngón tay cái lên. Thần y Giang không chỉ có y thuật cao mà tửu lượng cũng rất cao.
Kỳ Dương gật đầu: “Được đấy, có chút tửu lượng, chẳng trách cậu còn dám thách thức tôi. Nào!”
Ông ta lại bưng lên một bát rượu, Giang Sách theo sát ba bát.
Ông một bát, tôi liền ba bát.
Hai người uống liên tục, chẳng mấy chốc rượu trên bàn đã bị uống hết, lập tức có người mở hòm khác. Hai người không nói nhảm, ngửa đầu uống cạn.
Dần dần, Kỳ Dương không thể chịu đựng nổi nữa.
Ông ta đã uống hết tám bát rượu, tám bát lớn ấy!
Đó là bát ăn cơm, đồ uống còn là rượu trắng. Người bình thường đều đã ngất đi từ lâu rồi, Kỳ Dương còn có thể đứng vững thì coi như là tửu lượng khá được.
Lại nhìn Giang Sách, mặt không đỏ, thở không gấp, nhàn nhã bưng đầy ba bát rượu.
“Lại nữa sao?”
Trong lòng Kỳ Dương như có vạn câu chửi thề chạy qua, trong lòng thầm nhủ đây còn là người sao? Má nó, quả thực chính là một con quái vật mà.
Tính toán thì Giang Sách cũng phải uống hai mươi tư bát rượu rồi, sao vẫn chưa say?
Cho dù không say thì cũng không gắng gượng được nữa chứ nhỉ?
Uống rượu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Kỳ Dương gặp kỳ phùng địch thủ, đập mạnh vào bàn, quát: “Tiếp, tiếp đi!”
Ông ta bưng bát lên muốn uống.
Kết quả bởi vì thực sự đã uống quá nhiều nên ngay cả cái bát cũng không cầm nổi.
Một tiếng “binh” vang lên, rượu tung tóe ra sàn.
Giang Sách mỉm cười: “Được rồi, đây cũng coi như là ông “uống” rồi, tôi theo hầu đến cùng.”
Không phải nói nhiều, lại uống hết ba bát khác.
Lúc này, anh đã hoàn toàn chèn ép Kỳ Dương. Ông ta lỡ tay làm đổ bát rượu, đối phương cũng tán thành xem như ông ta đã uống cạn.
Ha ha, tửu lượng của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp chút nào.
Kỳ Dương còn muốn uống, nhưng lòng có dư mà lực không đủ, ngã cái “bịch” xuống đất, tứ chi chỏng vó nằm trên mặt đất, trong miệng còn nói linh tinh gì đó mà nghe không hiểu.
Cụ bà không chịu nổi nữa, phất tay một cái, bảo người ta tạm thời đưa Kỳ Dương xuống.
Quay đầu lại, bà nói với Giang Sách một cách vô cùng cảm kích: “Thần y Giang, cậu lại giúp nhà họ Kỳ chúng tôi một lần nữa rồi. Vừa không làm hại con trai thứ hai của tôi, mà còn cứu con trai cả của tôi, giải quyết thành công một nguy cơ tiềm tàng. Tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào. Cả ngàn lời tri ân cũng không đủ để báo đáp đại ân đại đức của cậu.”
Giang Sách ngược lại nở nụ cười không thèm để ý.
“Cụ bà không cần khách sáo, tôi chỉ khát nước nên mới muốn uống chút gì đó thôi.”
“Bà không chê tôi ăn ké uống ké là được.”
“Có ân hay không thì đừng nhắc tới nữa.”
Cụ bà vô cùng cảm động, ngày nay những người trẻ tuổi vừa có năng lực lại vừa có phẩm đức cao thượng như Giang Sách thật sự là không còn nhiều nữa.
Thậm chí có thể nói là ngoại trừ Giang Sách, hiếm có khó tìm.
Cụ bà sống đến từng tuổi này, gặp qua vô số người, có thể nói Giang Sách là người thần bí nhất và cũng là người mạnh mẽ nhất trong số những người mà bà từng gặp.
Trước giờ bà chỉ nghĩ rằng Giang Sách chỉ giỏi về y thuật.
Nay nhìn lại thì về những phương diện khác, Giang Sách cũng không chê vào đâu được, như vậy cũng không có gì lạ khi cô gái bên cạnh kia biết điều đó là không thể mà vẫn yêu anh không ngần ngại.
Cụ bà cười vài tiếng, chọc vào lồng ngực Giang Sách.
“Cậu đó, thật là một tên đàn ông biết đánh cắp trái tim người khác mà.”
“Nếu tôi sinh muộn năm mươi, sáu mươi năm, có lẽ cũng sẽ bị cậu mê hoặc đến nỗi không tìm thấy phương hướng.”
Lời nhận xét này dẫn đến một tràng cười bộc phát tại hiện trường.
Giang Sách cúi đầu lúng túng, trong lòng thầm nhủ rằng cụ bà này quá “nghịch ngợm” rồi, còn nói năng không kiêng dè gì trước mặt nhiều người như vậy, cái gì cũng dám nói.
Tuy nhiên điều đó cũng cho thấy cụ bà là một người phụ nữ chân thành không gò bó gì.
Kỳ Chấn run rẩy đi lên, nói với vẻ biết ơn: “Lời cảm ơn đã nhiều rồi nên tôi sẽ không nói thêm nữa. Thần y Giang, cậu là ân nhân cứu mạng của mẹ tôi, và cũng là ân nhân cứu mạng của tôi. Từ nay về sau, cậu có thể ra vào nhà họ Kỳ của chúng tôi tùy ý, thích gì thì cứ lấy tùy ý!”
Giang Sách lắc đầu: “Tôi toàn là dáng vẻ quê mùa, nghèo quen rồi. Đồ của các ông quá quý giá, tôi lại không có hứng thú.”
Kỳ Chấn nghe xong cười ha ha.
“Đúng rồi...”
Ông ta lấy trong túi ra hai tấm vé đưa cho Giang Sách: “Thần y Giang, cậu không thích trang sức đắt tiền kia. Vậy không biết hai tấm vé này có thể khơi dậy hứng thú của cậu không?”
Giang Sách nhận lấy nó rồi xem thử.
Hai vé xem bóng đá.
Đội hình thi đấu: AC Milan VS Inter Milan.