Chí Tôn Chiến Thần

Chương 311: Chương 311: Không có ai là người thắng




Những người chưa nhảy lên đều dừng lại, cả đám đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài quán rượu.

Thủy Thanh Diệu cũng quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy bầu trời bắt đầu trở nên u ám, bầu trời ban đầu trong xanh giờ đã bị một đám mây lớn che mất.

“Thời tiết thay đổi à?”

Ngay khi Thủy Thanh Diệu đang khó hiểu, đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.

Động đất?

Không giống.

Mọi người đưa mắt nhìn mà không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chẳng mấy chốc, hiện thực đã cho họ biết chuyện gì đã xảy ra.

Không lâu sau, một đám người cơ thể cường tráng đi vào, mỗi người đều được huấn luyện nghiêm khắc, trong mắt hiện lên một cỗ sát ý.

Nó dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy tận cùng.

Bọn họ chính là Thần La Thiên Chinh mà Giang Sách lấy làm kiêu ngạo!

Đám thuộc hạ này đã cùng anh xông pha giết giặc ở biên giới phía Tây, ngoan cường, bất khuất.

Ngay cả những kẻ thù đáng sợ nhất ở biên giới phía Tây cũng có thể bị quét sạch, huống chi những nhân vật tầm thường trước mặt này?

Cuối cùng, sắc mặt của Thủy Thanh Diệu thay đổi.

Con cáo già này rốt cuộc cũng có lúc sợ hãi, sau khi làm thổ đế nhiều năm như vậy ở Thủy Vân Thiên, ông ta thật sự cho rằng mình là người mạnh nhất trên thế giới này, nhưng đâu hay rằng núi cao có núi cao hơn, người tài có người tài hơn.

Thủy Thanh Diệu đương nhiên có thể nhận ra những người này lợi hại như thế nào.

Không chỉ lợi hại mà còn có số lượng đông đảo!

Sói không thể đánh bại Sư Tử, sói càng không thể đánh bại đàn Sư Tử!

Một con sói chiến đấu với một trăm con Sư Tử, kết quả còn cần phải suy nghĩ ư?

Giờ phút này, Thủy Thanh Diệu căn bản đang đối mặt với tình huống như vậy. Chỉ với đám binh tôm tướng cua của ông ta, lúc bình thường bắt nạt dân chúng hiền lành thì còn được, nhưng nếu đi đối phó với một đám binh lính đông đảo được đào tạo bài bản thì chẳng khác nào chui vào đầm rồng hang hổ!

Thủy Thanh Diệu quay đầu lại nhìn về phía Giang Sách.

“Cậu rốt cuộc là ai?”

Giang Sách bưng bát rượu lên uống một hớp: “Người chết không cần biết nhiều như vậy.”

Người chết, đây là định nghĩa của Giang Sách về Thủy Thanh Diệu.

Chưa từng có ai dám nói chuyện với Thủy Thanh Diệu như thế này. Đại ca giang hồ của Nam Thành, chủ nhân của Thủy Vân Thiên, một sự tồn tại khủng khiếp độc chiếm một vùng mà mọi phú hào từng tới đây đều phải bái lạy.

Trong miệng Giang Sách lại chỉ có hai chữ: người chết.

Có thể hình dung sự khác biệt lớn như thế nào.

Thủy Thanh Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Sách, cậu cho rằng cậu thắng chắc rồi sao? Người của tôi nhất định sẽ thua cậu à?”

Giang Sách cười lạnh một tiếng.

Ngay lập tức, chợt nghe thấy đám người bên ngoài đồng thanh hét lên:

“Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh!”

“Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh!!”

“Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh!!!”

Khí thế mạnh mẽ trực tiếp làm cho thuộc hạ của Thủy Thanh Diệu sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích, có người nhát gan đã trực tiếp són tiểu. Chưa chiến đã sợ, thế thì còn đánh như thế nào nữa?

Cho đến giờ phút này, Thủy Thanh Diệu mới hiểu khoảng cách giữa hai bên lớn đến mức nào.

Giữa ông ta và Giang Sách cách nhau một trời một vực!

“Giang Sách, cậu đừng kiêu ngạo!”

“Cho dù hôm nay có chết, tôi cũng phải kéo cậu làm đệm lưng!”

“Giết chết nó cho tao!”

Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, cả đám người lao thẳng đến Giang Sách, ý tưởng của họ rất đơn giản: giết Giang Sách.

Chết, cũng phải có đệm lưng.

Đương nhiên, có rất nhiều người theo tư tưởng '”Bắt giặc bắt vua trước“. Chỉ cần bắt được Giang Sách, chẳng phải bọn họ có thể cho người bên ngoài rút lui rồi ư?

Lý tưởng thì đầy đặn, thực tế lại gầy trơ xương.

Sức mạnh của Giang Sách vượt xa sức tưởng tượng của họ.

Đối mặt với công kích như vũ bão, Giang Sách có thể nhẹ nhàng hóa giải. Vả lại, đối với những kẻ dám tấn công mình, Giang Sách không tha một kẻ nào.

Thương vong ở khắp mọi nơi.

Đương nhiên, người của Thần La Thiên Chinh không đứng xem diễn. Bọn họ trực tiếp xông vào, quán rượu nhỏ chật ních hai nhóm người.

Cuối cùng, quán rượu trực tiếp sụp đổ.

Người chen người, người giẫm người.

Thuộc hạ của Thủy Thanh Diệu dù có muốn chạy cũng chẳng có nơi nào để chạy, bị những người của Thần La Thiên Chinh quật ngã xuống đất bằng quyền này đến quyền khác.

Một băng là Sư Tử, băng còn lại nhiều nhất chỉ được xem là Teddy.

Đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.

Chẳng mấy chốc, đám người của Thần La Thiên Chinh đã thanh toán sạch sẽ tất cả mọi người trong Thủy Vân Thiên. Cả đám nằm trên mặt đất co giật, những người không bị thương cũng nằm trên mặt đất giả vờ bị thương, không ai dám đứng lên nữa.

Ban đầu định thiết kế một cuộc phục kích cho Giang Sách, kết quả biến khéo thành vụng, mình lại bị mai phục ngược lại.

Thủy Thanh Diệu làm sao có thể dự đoán được một cái kết như vậy?

“Quỳ xuống!!!”

Một người đè vai Thủy Thanh Diệu và đè ông ta quỳ xuống đất.

Một kiêu hùng đã tung hoành ở Nam Thành suốt nửa đời người, làm sao cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó ông ta lại kết thúc theo cách như vậy.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Sách, cười khanh khách.

“Sông núi sinh tài đời vẫn có, lẫy lừng ai cũng một thời thôi”.

“Ông già này thua.”

“Giang Sách, cậu rất lợi hại. Cậu khiến lão già này thua tâm phục khẩu phục.”

Giang Sách cũng không thèm nhìn ông ta, mà đã có người khoác thêm một chiếc áo cho Tiểu Điệp, giúp cô ta ngồi vào bàn, uống một hớp rượu sạch, làm nóng người.

Quay lại, Giang Sách mới nói với Thủy Thanh Diệu: “Nam Thành toàn ẩn chứa những sự nhơ nhớp bẩn thỉu đều vì sự tồn tại của những người như ông! Loại người cặn bã như Thủy Quân Tín có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn đều là do ông đứng sau làm chỗ dựa cho anh ta.”

“Thủy Quân Tín đáng ghét, ông còn đáng ghét hơn!”

Thủy Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng: “Đây là phong cách cả đời của tôi, sống là vật, chết cũng thế.”

Giang Sách gật đầu: “Vậy ông đã bao giờ nghĩ về điều gì sẽ xảy ra với con trai ông, Thủy Quân Tín, sau khi ông chết chưa?”

Thủy Thanh Diệu cau mày: “Cậu muốn làm gì con trai tôi?”

“Còn cần tôi làm gì nữa à?” Giang Sách lạnh lùng nói: “Thủy Quân Tín đầy rẫy việc xấu xa, không biết bao nhiêu phụ nữ vô tội đã bị tổn thương và bao nhiêu gia đình hạnh phúc đã bị xé nát. Trong quá khứ, Thủy Vân Thiên từng là hậu thuẫn của anh ta, những người khác ta không dám động đến anh ta. Nhưng từ nay, Thủy Vân Thiên đã sụp đổ, ông thử nghĩ xem, kẻ thù của anh ta sẽ làm gì anh ta?!”

Những lời này đã đánh thức Thủy Thanh Diệu.

Đúng vậy, sau khi Thủy Thanh Diệu chết, Thủy Vân Thiên tiêu tùng, làm thế nào Thủy Quân Tín, người không có sở trường, còn trở thành một kẻ tàn tật, nào có thể tốt hơn được?

Bị người ta đánh chết đã coi như là nhẹ.

Đáng sợ nhất là bị kẻ thù tìm tới cửa, hành hạ suốt ngày, muốn sống không được, chết cũng không xong.

Nghĩ đến đây, Thủy Thanh Diệu không khỏi buồn bực.

“Giang Sách, cậu thật là độc ác!”

Giang Sách tức giận mắng: “Tôi độc ác? Đến bây giờ ông vẫn còn ngu muội không biết. Các người có báo ứng này chính là ứng với bốn chữ - tự làm tự chịu!”

Thủy Thanh Diệu nghiến răng, đôi mắt trợn trừng như muốn nứt toạc ra.

Ông ta trừng mắt nhìn Giang Sách: “Làm người đừng quá tuyệt tình. Giang Sách, cậu cho rằng cậu sẽ có thể tiếp tục đắc ý khoe khoang sao? Chẳng mấy chốc cậu sẽ khóc thôi!”

“Ồ? Tôi sẽ khóc?”

“Ha ha, đương nhiên!” Thủy Thanh Diệu ngẩng đầu lên, một bộ tiểu nhân đắc chí: “Cậu cho rằng tôi chỉ thiết kế để đối phó với cậu thôi sao? Cậu sai rồi! Lần này tôi chuẩn bị cả hai tay, không chỉ đối phó với cậu mà còn đối phó với bạn gái của cậu!”

“Tôi đã sắp xếp người đến khách sạn nơi cậu ở rồi. Giờ phút này, e là bạn gái cậu đã phải chịu độc thủ!”

“Tôi cũng nói cho cậu biết, những người tôi sắp xếp qua đó đều là cao thủ “ngắt lá bẻ hoa“. Bạn gái của cậu xinh đẹp như vậy, có bọn họ chơi cùng rồi.”

“Giang Sách, cậu giết tôi thì như thế nào, kết quả chẳng phải đều rơi vào thống khổ hay sao?”

“Sẽ không có ai là người chiến thắng trong cuộc chiến này!”

“Ha ha ha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.