Câu nói này như một gáo nước lạnh, ngay lập tức dập tắt nhiệt huyết của các chàng trai có mặt.
Đúng là sau bao nhiêu năm, mọi người đều cho rằng Đinh Mộng Nghiên hẳn là đã kết hôn, nhưng bạn học không phải sẽ có mấy loại thọc gậy bánh xe hay chui kẽ hở gì đó sao?
Cho dù không đào được, nhưng có thể lén trộm cũng không tệ.
Mục tiêu của mọi người đều giống nhau.
Cuối cùng, ai có thể nghĩ rằng Đinh Mộng Nghiên thực sự mang theo chồng của cô đến chứ, điều này khiến mọi người có chút khó chịu.
Một trong những người đàn ông tên Chung Đào đã trực tiếp đáp trả: “Ồ, vậy thì anh không phải là bạn cùng lớp của chúng tôi nhỉ? Nếu đã không phải, xin vui lòng tạm thời rời đi. Tôi không muốn nhìn thấy người lạ trong buổi họp lớp, điều đó sẽ làm cho chúng tôi không thoải mái nói chuyện cũ được.”
Chung Đào là lớp trưởng thời cấp ba, lúc đó anh ta cứ thích làm ra vẻ, sau khi vào xã hội thì giữ chức lãnh đạo nhỏ trong một công ty niêm yết, đường làm quan mở rộng.
Vì vậy, anh ta không bao giờ thay đổi trong lời ăn tiếng nói, và khi đối mặt với những người kém hơn mình, giọng điệu của anh ta rất thờ ơ, thái độ cũng rất kiêu ngạo.
Các bạn học nam khác cũng nhìn Giang Sách với vẻ hả hê.
Giang Sách nhún vai và nhẹ nói: “Vậy thì tôi đi trước.”
Các chàng trai có mặt đều nở một nụ cười mãn nguyện.
Tiễn tên ôn thần này đi trước, mới khiến họ thuận lợi trong việc đối phó với Đinh Mộng Nghiên...
Hả?
Trước khi họ kịp vui mừng, Giang Sách đã nắm tay Đinh Mộng Nghiên và chuẩn bị rời đi! Lần này, các chàng trai có mặt đều vô cùng sợ hãi.
Anh đi thì không sao, nhưng phải để Đinh Mộng Nghiên ở lại chứ!
Đặc biệt là Chung Đào, anh ta đã phải lòng Đinh Mộng Nghiên khi còn đi học, hôm nay tới cũng là vì Đinh Mộng Nghiên, nếu Đinh Mộng Nghiên không ở đây nữa, vậy thì anh ta cần gì phải tiếp tục bữa tiệc này?
“Chờ đã!” Chung Đào đột nhiên ngăn họ lại.
“Còn gì nữa không?” Giang Sách quay lại nhìn Chung Đào.
Sắc mặt Chung Đào hơi khó coi, nên nói như thế nào đây? Buộc Giang Sách rời đi và để Đinh Mộng Nghiên ở lại? Haha, người ta đồng ý mới là lạ.
Nhưng chuyện tới bây giờ cũng không còn cách nào.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, rất bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, anh Giang nên ở lại đi. Dù sao anh cũng là chồng của Mộng Nghiên, cũng không phải người ngoài, không cần quá gay gắt.”
Không hổ danh là lãnh đạo, nói mấy câu này rất trơn tru.
Giang Sách thầm cười trong lòng.
Anh ngồi xuống bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, trong lòng đám người Chung Đào rất không hài lòng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Bữa tiệc này càng ăn càng khó chịu.
Chung Đào cau mày, thở phào một hơi, nhìn Giang Sách, hỏi: “Anh Giang làm việc ở đâu?”
Giang Sách thản nhiên nói: “Tôi làm việc ở khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”
“Ồ? Thật không thể tin được. Đó là một công ty lớn ở Giang Nam. Anh Giang, lương của anh hẳn là rất cao đúng không?”
“Không nhiều lắm, tám ngàn tệ một tháng, nhân viên bình thường.”
Nghe vậy, sự tự tin của tất cả các chàng trai đều tăng lên.
Mặc dù họ không phải là những người giàu có và quyền quý, nhưng so với Giang Sách, người được trả tám ngàn nhân dân tệ một tháng, như vậy là quá đủ.
Nụ cười trên mặt Chung Đào càng đậm hơn, anh ta cười nửa miệng nói: “Chậc chậc, tám nghìn? Anh có thể nuôi được Mộng Nghiên không? Mộng Nghiên của chúng tôi là hoa khôi của trường, hoa khôi của lớp và là 'giấc mơ' của hàng nghìn nam sinh. Khi còn đi học, ngày nào cũng có nam sinh theo đuổi cô ấy.”
“Không ngoa khi nói rằng chỉ cần Mộng Nghiên nguyện ý, đừng nói là lương tháng 8.000, ngay cả đàn ông lương tháng 80.000, 800.000, 8 triệu cũng chỉ có thể cho cô ấy tùy ý lựa chọn!”
“Chao ôi, cây cải trắng lại để cho lợn ăn rồi.”
Lời này nói sau lưng thì cũng được, nhưng nói trước mặt người khác thì rõ ràng là coi thường người ta.
Giang Sách cũng không quan tâm, tiếp tục cúi đầu ăn khiến Chung Đào càng thêm khinh thường.
Anh ta vươn tay lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Đinh Mộng Nghiên: “Đây là danh thiếp của tôi, cậu nhận đi.”
Đinh Mộng Nghiên với tay nhận và đặt nó lên bàn.
Chung Đào nói: “Mộng Nghiên, tôi thực sự cảm thấy tiếc thay cho cậu, một cô gái xinh đẹp và hiểu biết như vậy, lại kết hôn với một... Ôi! Cuộc sống của cậu hiện giờ chắc hẳn rất khó chịu nhỉ?”
“Cậu yên tâm, đã có tôi đây rồi.”
“Mặc dù bây giờ tôi không phải là quyền cao chức trọng gì, nhưng tôi vẫn có hơn mười vạn tệ một tháng. Nếu gặp khó khăn gì trong cuộc sống, cứ nói chuyện với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
Nói chuyện thì có vẻ hay, nhưng chồng người ta ở đó, nói những lời này khác nào vả vào mặt chồng người ta?
Các cô gái khác bĩu môi mất hứng.
Họ vừa hỏi xin Chung Đào một tấm danh thiếp nhưng không được, Đinh Mộng Nghiên không cần nói thì Chung Đào đã đưa ra, và đó là sự khác biệt.
Đinh Mộng Nghiên mỉm cười và không nói gì.
Chung Đào nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Nghiên, thấy phản ứng của Đinh Mộng Nghiên không mạnh lắm, liền cảm thấy có chút không vui.
Với thu nhập hơn mười vạn hàng tháng, người khác thấy đều phải khách khí. Tại sao Đinh Mộng Nghiên lại như không muốn thấy anh ta vậy?
Anh quyết định lộ một chút thủ đoạn trước mặt Đinh Mộng Nghiên.
Chung Đào cười nói: “Hôm nay các bạn cùng nhau tụ họp, là ngày đoàn tụ. Đoàn tụ thì đương nhiên phải ăn chè trôi nước rồi!”
Anh ta vỗ vỗ tay.
Ngay lập tức, một số người phục vụ bước vào với những bát chè trôi nước và đặt một bát trước mặt mọi người, ngoại trừ Giang Sách.
Mỗi bát cũng không nhiều, chỉ năm sáu viên, đều là những viên gạo nếp nhỏ, một ngụm có thể ăn được hai ba cái.
Miệng đủ lớn thì có thể ăn cả bát trong một lần.
Chung Đào cười nói: “Những bát chè này là của Long Thành Viên. Để đặt được những bát chè này, tôi đã mất rất nhiều thời gian và nhờ rất nhiều người mới có được, nên mọi người đừng ngại ít.”
Long Thành Viên là thương hiệu chè trôi nước số một cả nước.
Công thức chế biến độc đáo của họ từ xưa đến nay khó có thể bắt chước, bánh trôi ăn vào miệng vừa ngon vừa mềm, hương vị đa dạng khiến người thưởng thức như có thể bay bổng.
Chính vì vậy, dù mỗi bát chè trôi nước của Long Thành Viên bán với giá cao ngất trời nhưng nguồn cung vẫn không đủ cầu.
Đừng nhìn cái bát nhỏ này mà lầm, có thể phải bỏ ra hai ba nghìn tệ mới được ăn đấy.
Mọi người nhìn nhau, đều nuốt nước miếng, không dám tùy tiện ăn.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Chung Đào rất vui.
Nó một lần nữa chứng minh rằng sau nhiều năm, người giỏi nhất chính là lớp trưởng như anh ta!
Chung Đào nhìn Giang Sách, kỳ lạ nói: “Thật xin lỗi, ban đầu không ngờ anh đến nên không chuẩn bị trước cho anh.”
Mọi người đều có cái để ăn, nhưng Giang Sách thì không.
Cả đám cười ồ lên.
Một người dùng thìa xúc một viên vào miệng: “Chà, ngon quá!”
Những người khác lần lượt động đũa, lần lượt ăn hết bánh trôi vào bụng, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Chỉ tiếc là tổng cộng chỉ có năm sáu cục, ăn chưa phê đã hết sạch rồi.
Nhưng ngẫm lại, bát chè hai ba nghìn tệ thì chỉ có thể nếm thử, sao có thể dùng như cơm bữa được chứ?
Dù sao bọn họ vẫn còn có cái để ăn, nhìn đến Giang Sách, người ta còn không có nước để uống.