Đinh Khải Sơn khuyên nhủ: “Nhà họ Đinh rất xem trọng thực lực bản thân của mỗi người, nếu con vẫn có được địa vị giống như cuối đời nhà Đường, hay là Khoa học công nghệ Tẩm Mộng vẫn còn thuộc về người nhà họ Giang, thì không cần con phải mở miệng cũng sẽ có một đống người chủ động gọi điện thoại tới cho con, tỏ ý muốn tới tham gia buổi bái tế này.”
“Hiện tại con như vậy sẽ không có ai chịu để ý tới con đâu, vì thế con vẫn nên tiết kiệm chút công sức này đi.”
Giang Sách cười khổ một tiếng: “Bọn họ không muốn để ý thì đó là chuyện của bọn họ, còn việc có thông báo hay không lại là chuyện của chúng ta. Hơn nữa con cũng muốn xem thử người nhà họ Đinh sẽ có thái độ đối xử như thế nào với Giang Sách con.”
“Haizzz, con muốn gọi thì cứ gọi đi.”
Số điện thoại đầu tiên mà Giang Sách gọi là số di động của ông Đinh Trọng, người đứng đầu dòng họ Đinh.
“A lô? Là ai vậy?”
“Ông ơi, là cháu Giang Sách.”
Đinh Trọng do dự một lúc: “Là Giang Sách à? Cậu gọi cho tôi có việc gì không?”
“Cháu muốn thông báo với ông một tiếng, năm ngày sau là sinh nhật của em trai cháu, vì thế cháu muốn tổ chức một buổi bái tế cho em ấy, nên muốn mời ông đến tham dự.”
Đầu bên kia điện thoại liền im lặng trong vài giây.
“Giang Sách à, không phải ông già này không cần tình thân, nhưng mà buổi lễ bái tế này tôi thật sự không thể tham dự được.”
“Tại sao vậy?”
“Rất đơn giản, việc em trai cậu chết như thế nào chắc cậu cũng biết rồi đúng không. Cậu ta mang trên lưng một món nợ khổng lồ rồi nhảy lầu tự sát, mà nhà họ Đinh chúng tôi đang phát triển đến giai đoạn tốt nhất, làm sao có thể dính líu tới sự việc không tốt như vậy được? Lỡ đâu tin tức này bị truyền thông biết được rồi tung ra ngoài, nó sẽ gây ảnh hưởng lớn như thế nào cho nhà họ Đinh cậu có biết không?”
Giang Sách khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ông ơi, nếu như ông nói không tham dự thì từ đây nhà họ Giang của cháu sẽ không còn bất kì quan hệ nào với dòng họ Đinh của ông nữa.”
“Hửm? Cậu đang uy hiếp tôi sao?”
“Không phải, cháu chỉ đang muốn biết rõ thái độ của ông đối với nhà họ Giang chúng cháu thôi.”
“Thái độ? Được thôi, vậy tôi liền nói rõ cho cậu biết, người nhà họ Đinh chúng tôi cũng không hiếm lạ gì nhà họ Giang các người! Tốt nhất là sớm phủi sạch quan hệ, để tránh cho sau này nhà họ Đinh chúng tôi còn phải giúp các người trả nợ.”
Vừa nói xong Đinh Trọng liền trực tiếp ngắt điện thoại, thái độ vô cùng kiên quyết.
Đinh Khải Sơn lắc đầu: “Ba đã nói trước với con rồi mà, con cần gì phải làm mấy việc không thú vị như vậy?”
Giang Sách cười khổ một tiếng: “Không sao đâu, để con gọi tiếp cho chị cả và anh rể hỏi bọn họ một chút.”
Đinh Mộng Nghiên đi tới: “Để em gọi cho, anh và bọn họ cũng không có thân thiết với nhau, để em mời có khi bọn họ sẽ đồng ý tới tham dự.”
Giang Sách mỉm cười gật đầu.
Đinh Mộng Nghiên gọi điện thoại cho Đinh Tử Ngọc.
“A lô Mộng Nghiên, có chuyện gì sao?”
“Chị cả, chuyện là như vầy, năm ngày sau…”
Sau khi nghe Đinh Mộng Nghiên nói rõ mọi việc xong, Đinh Tử Ngọc cười lạnh một tiếng: “Mộng Nghiên, em có phải là đang nói đùa với chị không vậy? Em muốn chị đi tham dự buổi lễ bái tế em trai của tên phế vật nhà em? Đừng có làm loạn lên nữa. Còn nữa, có phải em không biết việc năm ngày sau khu vực ven bờ sông Tây Giang đều sẽ bị di dời và phá bỏ để cải tạo lại? Đến lúc đó toàn bộ khu vực ấy đều bị phong tỏa, em ngay cả việc tới gần bờ sông còn không được, chứ nói gì tới việc bái tế.”
“Nghe chị cả khuyên một câu đi, nhanh chóng ly hôn với tên phế vật đó đi, hiện tại chị có rất nhiều tư liệu của mấy người đàn ông có tư chất tốt, lúc nào cũng đều có thể giới thiệu cho em, hà tất gì em phải đi theo anh ta chịu khổ?”
Đinh Mộng Nghiên càng nghe càng tức giận, càng không muốn nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi hít vào thở ra vài lần cô mới nói: “Chị cả như vậy nhưng lại nhắc nhở em một chuyện, năm ngày sau khu vực ven bờ sông Tây Giang bị phá bỏ và di dời để cải tạo, sẽ không có cách nào bái tế được.”
Giang Sách nhàn nhạt nói: “Không thành vấn đề, anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.”
“Anh đã an bài ổn thỏa?” Đinh Khải Sơn cười lạnh một tiếng: “Giang Sách, tuy biểu hiện hai ngày nay của anh không tồi, cũng làm thay đổi cách nhìn của tôi về con người anh, nhưng con người sống phải nhìn vào thực tế, không thể cứ nói chuyện tùy tiện như vậy được. Việc phá bỏ và di dời cải tạo là do bên Cục Xây dựng Đô thị quyết định, anh có tài cán gì mà nói đã sắp xếp? Được rồi, bây giờ tình hình đã như vậy rồi thì năm ngày sau tôi cũng không đi, tránh tới lúc đó lại mất mặt.”
“Ba tại sao lại không thể giúp đỡ Giang Sách một chút vậy?” Thái độ của Đinh Mộng Nghiên hơi nóng nảy.
“Ba đã rất ủng hộ rồi, nếu không ủng hộ ba đã sớm đuổi anh ta ra khỏi nhà rồi!” Đinh Khải Sơn thở dài: “Thực ra tôi cũng rất muốn tham dự, nhưng mà trong tình hình này anh nói xem tôi phải tham dự làm sao? Đến lúc đó ngay cả việc tới gần bờ sông cũng không được, chưa nói tới không cẩn thận còn có thể bị bắt lại. Sách, việc này coi như kết thúc ở đây.”
Nói xong Đinh Khải Sơn liền đứng dậy đi về phòng của mình.
Đinh Mộng Nghiên nhìn qua Giang Sách, an ủi: “Anh đừng buồn, ba em cũng không phải nhằm vào anh.”
“Anh biết.”
Giang Sách lại tiếp tục cầm lấy di động để gọi điện thoại: “Anh tiếp tục gọi cho những người khác để hỏi họ một chút.”
“A lô anh hai.”
“Là chú nhỏ sao?”
“Tiểu Như, tôi là Giang Sách.”
“Ấy, anh rể ở nhà hả?”
Gọi liên tiếp bốn chục cuộc điện thoại, Giang Sách đều nhận được một kết quả giống nhau là: Không tham gia.
Đối với một Giang Sách trước mắt chỉ là một nghèo hai trắng tay thì căn bản là không ai sẽ chú ý đến anh, mọi người đều không muốn để ý tới anh.
Giang Sách thở dài một hơi.
“Bây giờ anh cũng đã hiểu rõ thái độ của mọi người.”
Đinh Mộng Nghiên đi qua: “Giang Sách, anh cũng đừng buồn, ít nhất vẫn có em tham gia cùng anh mà, anh yên tâm năm ngày sau em nhất định sẽ tới tham dự lễ bái tế của Giang Mạch. Cho dù hiện trường lúc đó đang phá bỏ và di dời đi nữa thì chúng ta vẫn có thể đứng xa nơi đó một chút để tổ chức buổi bái tế.”
Giang Sách cảm thấy mình được an ủi một chút.
Anh nhìn Đinh Mộng Nghiên rồi nhẹ nhàng nói: “Mộng Nghiên, em chính là lý do duy nhất khiến anh ở lại nhà họ Đinh. Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ em thì tất cả người nhà họ Đinh đều không còn liên quan đến anh.”
Đinh Mộng Nghiên tươi cười, cố ý hỏi: “Còn ba mẹ của em thì sao?”
Giang Sách suy nghĩ: “Coi như là nể mặt em, việc kinh doanh của ba anh sẽ chú ý, nhưng đây cũng là điểm mấu chốt cuối cùng của anh.”
Đinh Mộng Nghiên chỉ cho đây là lời nói ra khi anh đang tức giận mà thôi.
Nhưng chỉ có trong lòng Giang Sách hiểu rõ, đây thật sự là điều anh đã quyết định.
Anh hôm nay cũng đã biết rõ thái độ của mọi người, sau này ngoại trừ Đinh Mộng Nghiên, anh cũng không cần phải bày ra vẻ mặt vui vẻ cho bất kỳ ai của nhà họ Đinh xem nữa.
Tại tòa Office building của nhà họ Đinh, văn phòng trên lầu 4.
Đinh Phong Thành đang bận rộn với chiếc máy tính trước mặt thì chị cả Đinh Tử Ngọc đi đến: “Chà, người lười biếng như em cũng có lúc làm việc sao?”
Đinh Phong Thành cười mỉm: “Cái này không phải là để chuẩn bị trước cho công tác năm ngày sau ở bên bờ sông Tây Giang sao.”
Năm ngày sau? Ven bờ sông Tây Giang?
Đinh Tử Ngọc khó hiểu hỏi: “Không phải chứ, em muốn đi tham gia buổi lễ bái tế em trai ma của Giang Sách à?”
“Em nhổ vào! Ai đi xem cái thứ ma quỷ kia chứ?”
Đinh Phong Thành trợn trắng mắt liếc cô ta một cái: “Em là vì hạng mục phá bỏ và di dời cải tạo của năm ngày sau!”
“Ồ?”
Đinh Phong Thành giải thích thêm: “Cũng không biết vì sao, hạng mục phá bỏ và di dời cải tạo ven sông Tây Giang mấy ngày nay lại đang được tiến hành rất nhanh.”
“Năm ngày sau công việc phá bỏ và di dời sẽ kết thúc, tại hiện trường sẽ tổ chức buổi lễ kêu gọi hợp tác cho hạng mục cải tạo, nếu nhà họ Đinh chúng ta có thể hợp tác với bên này, thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn!”
“Chị cả, em cũng không lừa chị, năm ngày sau không riêng gì em mà ngay cả ông nội cũng phải đích thân tới tham dự.”