Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Giang Sách lái chiếc xe cổ lỗ sĩ rồi bắt đầu PK với Chúc Minh.
Không những chấp một cánh tay mà cả xe cũng chấp, Giang Sách quả thật không coi Chúc Minh ra gì.
Một tiếng còi vang lên, hai chiếc xe bắt đầu xuất phát.
Tính năng mạnh của Lamborghini, động cơ vận hành nhanh, chớp mắt đã xông lên phía trước! Nhìn lại chiếc Ferrari 458, chậm rãi như cũ, không nhanh không chậm mà từ từ xuất phát.
Bắt đầu thôi mà đã chậm nửa nhịp so với người khác.
Dương Tuấn Thiên bịt mắt lại: “Đúng là đồ ngốc mà! Còn chưa đua đã chậm nửa nhịp, về sau làm sao đuổi kịp được?”
Giống như lời anh ta nói.
Tính năng hai chiếc xe đó hoàn toàn không có tính so sánh, động cơ của Lamborghini phát ra tiếng gầm vang trời, cả đường kéo theo cả tia lửa, cứ xộc thẳng về phía trước.
Tốc độ đó khó mà hình dung được.
Trong lòng Chúc Minh đang nghẹn một cục tức, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa ai có thái độ khinh thường với anh ta như vậy, anh ta muốn Giang Sách biết khinh thường anh ta sẽ có kết quả gì.
Anh ta không những muốn thắng mà còn phải thắng triệt để.
Bởi vì tính năng hai chiếc xe khác xa quá lớn nên trên quãng đường thẳng đầu tiên, không hề nghi ngờ gì, chiếc Lamborghini dẫn đầu cách xa khoảng cách bốn năm chiếc xe, có thể dùng hai chữ “đè bẹp” để miêu tả.
Đội xe Lamborghini giơ cao tay hoan hô.
“Đội Ferrari toàn đồ ngu không nhỉ? Lái chiếc đó mà cũng đòi thắng? Ham thắng thua quá nên điên đúng không?”
“Không thấy lạ, dù gì đội trưởng của chúng cũng chỉ là một thằng kém cỏi.”
“Tướng nào binh nấy, đội trưởng hèn kém thế thì anh trông mong đội viên mạnh được tới đâu?”
“Cuộc thi lần này không còn gì để lo rồi.”
Trên mặt đội viên đội xe Ferrari lúc này đều mang theo sự tức giận, nhưng không có lí do gì để phản bác.
Trên sân đua, thua kém là tội ác.
Bạn đua không nhanh bằng người ta thì bạn xứng đáng bị người ta đạp dưới chân, đây là lĩnh vực không trắng thì đen, không hề có khả năng “chết đứng“.
Dương Tuấn Thiên quay mặt đi rồi mắng: “Tên phế vật Giang Sách này, đúng là làm chúng ta mất mặt hết rồi!”
Lâm Mộng Vân cũng thở dài.
Ban đầu cô ta thấy Giang Sách mạnh miệng thế thì phải có bản lĩnh gì thật sự nhưng bây giờ xem ra chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, không có năng lực chi thích lớn tiếng kêu gào ảo tưởng mà thôi.
Kết cục thua cuộc dường như đã được định sẵn.
Đội xe hai bên mang hai thái cực biểu cảm, tinh thần.
Dưới sự quan sát của mọi người, hai chiếc xe cuối cùng cũng đến khúc rẽ đầu tiên.
Đua xe không so tính năng xe mà là so kĩ thuật cá nhân, trong đó đường rẽ là nơi dễ thể hiện kĩ thuật cá nhân nhất.
Bởi vì trên đường thẳng, bạn chỉ cần đạp ga thật mạnh là được, xe nhanh hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tính năng xe, không liên quan gì tới tay đua.
Nhưng khúc rẽ thì không như vậy.
Ở nơi rẽ, bạn chọn cách gì để vào đường rẽ, chọn thời cơ nào để rẽ đều rất quan trọng.
Sau khi vào ngã rẽ phải làm thế nào để ra khỏi đó nhanh, càng là nơi để quyết định thắng thua nữa.
Ở đường cong thế này, tính năng xe tốt hay không đã không còn là nhân tố quyết định, trình độ cá nhân của tay lái mới là nhân tố quyết định ảnh hưởng kết quả.
Mọi người đều tin thực lực của Chúc Minh rất ổn.
Bỏ ra những nhân tố chủ quan, ai cũng biết bây giờ Giang Sách lái xe với một tay, với trạng thái đó thì đến việc xoay vô-lăng mạnh anh còn khó mà làm được thì đừng nói gì là thắng Chúc Minh ở ngã rẽ?
Đó là chuyện không thể nào!
Sau khi đến ngã rẽ đầu thì e là kết quả sẽ chắc chắn.
Trên đường thẳng không chạy kịp người ta, nếu vào khúc rẽ mà thua nữa thì Giang Sách chắc chắn không còn cơ hội vượt lên.
Mọi chuyện chỉ còn cách dựa vào kết quả sau đường rẽ đầu tiên.
Dương Tuấn Thiên, Lâm Mộng Vân không ôm hy vọng gì, trong mắt họ thì Giang Sách chắc chắn sẽ thua.
Bọn họ quan tâm hơn hết là một lát nữa phải gọi cho Lâm Gia Vinh thế nào.
Ngay lúc họ đang lơ đễnh, cho rằng thắng thua đã định thì chuyện không ngờ tới đã xảy ra.
Chỉ thấy chiếc Lamborghini vào khúc cua thì giảm tốc, đây là chuyện bình thường vô cùng, giảm tốc, bắt đầu rẽ, rồi tăng tốc ra khỏi đường rẽ, đây là quá trình không có ai không biết.
Hơn nữa những lựa chọn của Chúc Minh đều gần như hoàn hảo, cho dù là người đàn ông ghê gớm nhất đội anh ta có đến cũng chưa chắc làm tốt hơn.
Đây vốn dĩ là lúc gia tăng cự li.
Nhưng mà!
Khoảng cách hai chiếc xe không những không tăng thêm mà ngược lại trong chốc lát bỗng thu hẹp lại đến mức không cần phải tính toán.
Là vì chiếc 458 không hề giảm tốc mà xông thẳng lên với tốc độ nhanh nhất!
Một chiếc giảm tốc, một chiếc tăng tốc với tốc độ nhanh nhất.
Kết quả không nghĩ cũng biết.
Chiếc 458 đuổi thẳng lên trên, thậm chí có hơi vượt mặt.
Mọi người ngớ hết cả ra.
“Tên đần đó muốn làm gì thế? Điên rồi à? Vào khúc cua với tốc độ đó thì bay ra ngoài mất!”
“Có lẽ là sợ thua nên vội đây mà.”
“Ầy, đáng thương ghê, thua thì thua thôi có gì đâu? ANh ta xông lên như thế không chết thì cũng bị thương mất.”
Đội viên của đội xe Lamborghini thậm chí còn nảy lên một tia “thương hại” cho Giang Sách, cho rằng tỷ lệ sống của anh không cao.
Còn về Dương Tuấn Thiên, ngược lại anh ta nở một nụ cười.
“Ha ha, để anh hả hê, bây giờ hay rồi, hả hê mất cả mạng như chơi!”
Trong đám người chỉ duy nhất một kẻ có sự thay đổi rất lớn trên khuôn mặt, đồng thời cũng tỏ vẻ kỳ vọng, đó chính là Lâm Mộng Vân.
Tốc độ này, cảnh tượng này, cô ta nhớ rất rõ.
Gần như là giống hệt với cảnh cô ta nhìn thấy lúc về, không, còn nhanh hơn cả lúc đó, còn chính xác hơn!
Chẳng lẽ Giang Sách mới là người lái xe?
Trong lòng Lâm Mộng Vân nảy ra một hy vọng mãnh liệt, hy vọng kỳ tích đó sẽ phát sinh lần nữa.
Ngoài cô ra không ai từng chứng kiến cảnh tượng kì tích đó.
Quả nhiên.
Một giây sau.
Kỳ tích xảy ra!
Giây phút chiếc Ferrari xông lên ấy, bánh xe ghì mạnh, chiếc xe bật mạnh ra, cả chiếc xe để lại những vết hằn trên mặt đường.
“Trượt đuôi xe?!”
Mọi người đều kinh ngạc.
Ai cũng từng chứng kiến kĩ thuật trượt đuôi xe, ai cũng biết nhưng không ai dám trượt đuôi xe với tốc độ nhanh nhất thế này.
Không những cần có kĩ thuật lái xe cực kỳ ổn, mà còn có tâm lí vững cực độ bởi vì trượt đuôi xe không chỉ là trượt đuôi của chiếc xe, mà là của mạng người!
Ở trạng thái thường trượt đuôi xe có thể gặp bất trắc huống hồ gì là với tốc độ cao.
Sơ suất nhỏ một chút thôi cũng mất mạng.
Hiển nhiên, Giang Sách là một tay đua vừa có kỹ thuật vừa có gan, gần như trong chớp mắt đã hoàn thành toàn bộ động tác trượt đuôi xe, chiếc xe trượt đuôi vào cua, vượt mặt hẳn Lamborghini!
Nhanh, chuẩn, dứt khoát.
Bánh xe 458 không ghì nữa, với tốc độ không giảm, nó xông ra khỏi đường cong với ánh lửa lóe lên, nhanh chóng vụt đi.
Nhìn lại chiếc Lamborghini đằng sau, vẫn còn cố chấp tăng ga, đợi đến khi anh ta tăng tốc lại từ tốc độ chậm ban nãy thì chiếc Ferrari 458 không biết đã bỏ xa bao nhiêu đoạn.
Kĩ thuật hai bên hoàn toàn chênh lệch.
Lâm Mộng Vân nắm chặt nắm đấm hét lên một tiếng: “Chính là anh ấy!!!”
Đúng vậy, chính là anh, chính là động tác này, đây chính là kì tích mà Lâm Mộng Vân đã nhìn thấy!