Xí nghiệp Thiên Đỉnh, trong văn phòng chủ tịch.
Tôn Vĩnh Trinh vội vã hỏi: “Chú em này, kế hoạch của chú có đáng tin không?”
Tôn Tại Ngôn cười nói: “Chuyện tuyệt đối không có sơ hở, Viên Gia Tường là lẻ có lòng tham không đáy, không có da mặt, bắt được cơ hội sẽ chỉnh chết Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, gặp phải tên vô lại này, bọn họ không nôn ra một búng máu thì không được.”
Phạt tiền, nhận về tiếng xấu, gần như là chuyện tất nhiên.
Tôn Vĩnh Trinh lại hỏi: “Nếu Viên Gia Tường tham tài như vậy, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng dùng tiền tiêu tai họa thì sao?”
Tôn Tại Ngôn cười ha ha: “Chuyện ngu xuẩn này mà anh cũng nghĩ ra được à, dùng tiền tiêu tai họa sao? Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chỉ cần dám bỏ tiền, tôi sẽ khiến bọn họ mắc cái tội lớn hơn nữa - hối lộ! Đến lúc đó, bọn họ có tẩy trắng thế nào cũng không sạch, có không thành vấn đề cũng biến thành có vấn đề.”
Tôn Vĩnh Trinh có hơi mất hứng, sao mình lại ngu xuẩn hả?
Nhưng nghe xong lời Tôn Tại Ngôn nói, hắn ta đổi giận thành vui, bởi vì thế cục trước mắt, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng gần như không thể quay đầu.
Tôn Tại Ngôn tiếp tục nói: “Huống hồ, tôi còn chuẩn bị cả hai tay. Rất nhanh, 'chiến đội' thứ hai sẽ phải tham gia gặt hái, tôi muốn nhìn xem Giang Sách sẽ tiếp chiêu thế nào.”
Trải qua bố cục được sắp xếp tỉ mỉ, tin chắc không đến mấy ngày nữa Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sẽ phải đóng cửa.
Thực lực của Tôn Tại Ngôn vẫn rất mạnh.
Nếu đổi thành công ty bình thường, người bình thường, tuyệt đối không chịu nổi chuyện bị anh ta luân phiên 'oanh tạc', cho dù là Giang Sách cũng có chút cố sức.
Anh ta lại tiếp tục nói: “Đặt Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sang một bên đi, hiện tại chúng ta tâm sự chút chuyện về Giải trí Ức Mạch, lần này, tôi muốn nhổ tận gốc hai công ty này, không cho Giang Sách bất cứ cơ hội xoay mình nào!”
Tôn Vĩnh Trinh cười ha ha.
“Kế hay, kế hay.”
“Giang Sách, không phải cậu thích làm việc thiện sao? Tôi sẽ khiến cậu càng làm nhiều càng lắm sơ hở, càng bị thương nhiều!”
“Phải biết rằng, trên đời này, làm chuyện gì cũng đều được, trừ việc làm người tốt!”
Tôn Tại Ngôn ở bên cạnh, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nếu không phải vì Tiểu Điệp, anh ta chắc chắn sẽ không ra hạ sách này, dùng thủ đoạn xấu xa bỉ ổi này đối phó Giang Sách.
Anh ta chỉ có thể nói thầm một câu trong lòng: xin lỗi.
Tôn Vĩnh Trinh khoác vai anh ta: “Chú em, đừng mày chau mặt ủ nữa, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Yên tâm, chờ cậu giúp tôi giải quyết xong Giang Sách, xử lý xong Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, Giải trí Ức Mạch, tôi sẽ lấy danh nghĩa của chú để quyên tiền, giúp chú giảm bớt trách nhiệm tâm lý được không?”
Tôn Tại Ngôn hất tay hắn ta ra: “Không cần anh giả nhân giả nghĩa, tôi chỉ muốn tin tức về Tiểu Điệp! Đừng nói nhảm, tiếp tục sắp xếp bố cục giải quyết Giải trí Ức Mạch đi.”
...
Bên kia, trong phòng tiếp khách của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Mặt mày Trình Hải xám như tro tàn, đối với Viên Gia Tường, ông có muốn biện giải cũng không biết nên biện giải như thế nào, chẳng lẽ làm chuyện tốt cũng cần phải bị trừng phạt sao?
Cái thói đời gì không biết?
Viên Gia Tường dựa vào lưng ghế, vô cùng càn rỡ gác hai chân lên bàn hội nghị.
Anh ta vừa rung đùi vừa nói: “Đừng giả vờ nữa, cả bó tuổi rồi, lại còn giả trang thành kẻ thuần khiết vô tội với tôi, thú vị lắm sao?”
Lúc này, cuối cùng Viên Gia Tường cũng giấu đầu lòi đuôi.
Anh ta cười gian nói: “Tôi cũng không nói lời vô nghĩa với ông nữa, ông cũng thấy đấy, hôm nay tôi đến một mình, ông có biết tại sao không?”
Trình Hải sửng sốt.
Có ý gì?
Viên Gia Tường nhẹ giọng nói: “Tôi ấy mà, chính là muốn cho ông một cơ hội.”
Tuy Trình Hải chính trực, nhưng không có nghĩa là ông ngu xuẩn, câu nói đơn giản như vậy vừa nghe là biết mục đích của đối phương.
Không có việc gì mà ân cần không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp.
Đặc biệt là cái loại vô lại này, không có lợi lộc sẽ không làm, anh ta không thể mất công tốn sức chạy từ xa đến chỉ vì xem một bản danh sách, mục đích duy nhất đương nhiên chỉ có một chữ: Tiền!
Bị người ta coi thành thằng ngốc, Trình Hải cực kì khó chịu, ông ấy giả bộ hồ đồ, hỏi: “Cậu có ý gì? Tôi không hiểu.”
Viên Gia Tường vui vẻ: “Lão già kia, ông bớt giả vờ với tôi đi, ông có tin chỉ trong vòng vài phút tôi có thể khiến công ty ông thân bại danh liệt không?”
Trình Hải không nói.
Viên Gia Tường vỗ bàn: “Không nói nhiều với ông nữa, muốn công ty tiếp tục hoạt động, kiếm tiền, hay muốn công ty giữ được danh tiếng, ông phải đưa ra quan điểm thực tế!”
“Sản phẩm mới của công ty các ông, khấu trừ 100 tệ phí tổn, mỗi một đơn bán được, tôi muốn lấy 60% tiền lãi!”
“Nghe rõ chưa?”
Những lời này, nghe mà đinh tai nhức óc!
Trình Hải thật sự không dám tin, trên thế giới này thật sự còn có người cặn bã như anh ta.
Thiết bị mới vốn đã bán lỗ, chỉ vì làm việc thiện, chiếm được danh tiếng tốt, kết quả Viên Gia Tường còn đòi moi tiền từ chỗ bọn họ.
Hơn nữa còn ăn dày.
Trừ đi 100 tệ phí tổn, mỗi đơn hàng bán ra đòi lấy 60% tiền lãi.
Có thể nói, nếu đồng ý với yêu cầu của đối phương, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sẽ bồi thường đến cái nịt cũng không còn!
Nhưng mà, có thể từ chối sao?
Không thể!
Một khi từ chối, Viên Gia Tường sẽ lập tức tìm người tung tin nói xấu bọn họ, nói Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng hét giá lại còn giả vờ từ bi.1
Đến lúc đó, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chẳng những phải bồi thường tiền mà danh tiếng cũng sẽ một đường trượt xuống.
Đó mới đúng là cùng đường.
Thân là tổng giám đốc của công ty, Trình Hải không thể trơ mắt nhìn công ty đi đến bước đó, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng là do Giang Sách hao tốn rất nhiều tâm sức mới có thể dành lấy, nếu cứ chết trong tay ông như thế, ông còn mặt mũi nào mà gặp Giang Sách?
Sau trăm tuổi, làm sao dám xuống suối vàng gặp tổ tiên nhà họ Giang.
Cho nên, có cắn răng cũng phải chống đỡ!
Một ông cụ đã lớn tuổi, cố nén chua xót trong lòng, nước mắt uất hận tràn ngập trong mắt.
Ông quyết định đồng ý với yêu cầu của Viên Gia Tường.
Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Két một tiếng, cửa phòng tiếp khách mở ra.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy Giang Sách mỉm cười đứng ở cửa, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
“Anh là ai? Ai cho anh vào?” Viên Gia Tường hiển nhiên đã coi mình là đại ca của nơi này.
Giang Sách cũng không ngại nói: “Tôi tên Giang Sách, là chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, vừa rồi có chút việc bận nên tới chậm, xin lỗi nhé.”
Nói xong, anh ngồi đối diện với Viên Gia Tường.
Viên Gia Tường mất kiên nhẫn nói: “Công ty các anh làm ăn kiểu gì vậy? Nhân vật lớn như tôi đến cũng không biết ra mà đón tiếp, lại còn từng người đến gặp tôi, thật kỳ cục!”
Giang Sách cười nói: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi quả thật có chút chuyện nên chậm trễ.”
Anh chuyển lời hỏi: “Đúng rồi, nghe nói anh là nhân viên công tác của Cục Công nghiệp và Thương mại? Không biết lần này tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng của chúng tôi là có chuyện gì?”
Viên Gia Tường một cước đá văng cái ghế dựa bên cạnh, cực kỳ mất hứng, thì ra vừa rồi nói nhiều như vậy lại vô ích hả?
Anh ta chỉ vào Trình Hải: “Ông tự nói với anh ta đi!”
Trình Hải thở dài, nói tóm tắt lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi, hơn nữa còn âm thầm để lộ ý nghĩ của mình - đồng ý với Viên Gia Tường, đừng quậy lớn chuyện.
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Giang Sách gật đầu, nhìn Viên Gia Tường, bình tĩnh hỏi: “Viên Gia Tường, anh trâu bò vậy, người trong nhà anh có biết không?”