Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi tới, còn chưa kịp nói gì, mà chỉ nhìn thấy gương mặt của Giang Sách đã sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, ngay cả thực đơn trong tay cũng rơi xuống sàn.
Diêu Hàng bất mãn nói: “Tại sao nhân viên phục vụ ở đây lại lóng ngóng tay chân như vậy?”
Giang Sách xua tay, ra hiệu người đó đừng căng thẳng.
Anh còn đích thân cúi người nhặt thực đơn lên, rồi nói với nhân viên phục vụ: “Món ăn của nhà hàng các cậu vẫn như cũ chứ?”
Như cũ ư? Như cũ gì chứ?
Nhân viên phục vụ hoàn toàn mơ màng, Giang Sách định làm gì thế? Giết một lần vẫn chưa đủ nên lần này vẫn muốn đánh tiếp à?
Anh ta lắp bắp nói: “Món ăn của nhà hàng chúng tôi đã ghi rõ giá cả, không hề dối trên lừa dưới, bảo đảm sẽ không...”
Nhân viên phục vụ nghĩ bọn họ đã hoàn toàn sửa đổi sai lầm lúc trước rồi, chắc chắn sẽ không bẫy Giang Sách lần nữa, nhưng hình như Giang Sách không hề hài lòng, mà nói một câu hai nghĩa: “Tôi thích phong cách trước sau như một của các cậu, lần này tôi mới kết giao người bạn mới, nếu cậu dám làm việc không theo thái độ phục vụ ban đầu thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”
Người bạn mới ư?
Thái độ phục vụ ban đầu sao?
Nhân viên phục vụ nhất thời vỡ lẽ chuyện gì đang diễn ra, anh ta đã lăn lộn ‘trên giang hồ’ nhiều năm như vậy, nên hiểu khá rõ mấy chuyện này.
Thật ra anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Giang Sách lại tới nhà hàng của bọn họ dùng bữa lần nữa, nhưng bây giờ thì anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Hóa ra là muốn kết giao bạn mới.
Sau khi biết được mọi chuyện, nỗi nghi ngờ trong lòng nhân viên phục vụ đã được giải trừ, cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Anh ta bình tĩnh nói: “Anh cứ yên tâm, nhà hàng chúng tôi luôn phục vụ trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi, bảo đảm sẽ khiến anh hài lòng.”
“Ừm, vậy còn tạm được.”
Giang Sách mở thực đơn ra nói: “Chúng ta nên gọi món gì đây?”
Diêu Hàng cười ha hả vỗ ngực nói: “Anh Giang cứ tùy ý mà gọi, lần này tôi sẽ mời.”
“Hả? Làm vậy có ổn không?”
“Có gì đâu mà không ổn chứ? Tôi là người bản địa, lẽ ra phải làm chủ. Có thể quen biết nhân vật lớn như anh Giang là niềm vinh hạnh của tôi, sao tôi có thể để cho anh Giang mời khách chứ?”
“Ừm, vậy thì tôi từ chối sẽ bất kính rồi.”
Giang Sách liếc nhìn thực đơn rồi tùy ý gọi ba món: “Vậy thì tôi gọi rau hẹ xào giá đỗ, rượu gạo bánh trôi và cần tây xào ốc.”
Diêu Hàng cau mày.
Rõ ràng là tên nhà giàu với giá trị bản thân lên đến mấy tỷ, tại sao lại ăn mấy món dân dã như vậy?
Ngẫm lại, có lẽ người ta đã khiêm tốn quen rồi, dù sao cũng không phải nhà giàu nào cũng thích ăn thịt cá, từ cách ăn mặc của Giang Sách có thể nhìn ra, có lẽ anh là người đã quen khiêm tốn.
Giang Sách đẩy thực đơn cho Tân Uẩn và Tân Tử Dân: “Hôm nay anh Diêu mời khách, nên hai người không cần phải khách sáo, cứ gọi mấy món mà hai người thích ăn đi.”
Tân Uẩn xấu hổ nói: “Ừm, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Sau một hồi xác nhận, bọn họ lại gọi thêm mấy món.
Sau đó là đến thời điểm cụng chén cạn ly, trò chuyện vui vẻ.
Không thể không nói, quả thật Diêu Hàng rất có tài ăn nói, cho dù mới quen biết Giang Sách, nhưng anh ta có thể nói chuyện đĩnh đạc, nói trên trời dưới đất, chuyện gì cũng có thể nói dăm ba câu.
Như thể anh ta là một người tốt bụng cực kỳ nhiệt tình.
Giang Sách cũng luôn nở nụ cười, chẳng hề có chỗ nào bất ổn, trong suốt quá trình dùng bữa đều khá vui vẻ.
Cuối cùng, sau khi ăn uống no say xong thì đã đến lúc thanh toán.
“Phục vụ, tính tiền.” Diêu Hàng bình tĩnh nói.
Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, trước lúc tính tiền còn liếc nhìn Giang Sách, sau khi nhận được cái gật đầu của Giang Sách, anh ta mới yên tâm lấy can đảm để tính tiền.
Anh ta bấm máy tính rất nhanh.
Sau một hồi tính toán, nhân viên phục vụ liền hỏi: “Ai trong các vị là người thanh toán ạ?”
Diêu Hàng mở điện thoại ra nói: “Là tôi thanh toán.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, dùng giọng điệu cực kỳ tôn kính, nói ra một câu khiến Diêu Hàng suýt rớt cằm xuống đất: “Bữa ăn lần này tổng cộng là hai trăm ba mươi ba vạn, xin hỏi anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tay Diêu Hàng cứng đờ, vô cùng khó khăn quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
“Cậu đang nói đùa gì thế? Hai trăm ba mươi ba vạn ư? Chúng tôi đâu có ăn nhiều như thế?”
“Rau hẹ của nhà hàng các cậu được làm bằng vàng, còn giá đỗ được nạm bằng hạt kim cương à? Cho dù là vàng và kim cương cũng không đắt như thế.”
“Cậu đang bẫy ai đó?”
Theo Diêu Hàng thấy, bữa cơm này cùng lắm cũng vượt qua hai trăm tệ, món đắt nhất trên bàn này cũng chỉ là dĩa vịt nước sốt ba mươi sáu tệ kia.
Còn dĩa rau hẹ xào giá đỗ chỉ có mười tám tệ, còn cần tây xào ốc cũng chỉ có hai mươi hai tệ.
Tổng cộng tất cả các món cũng không thể nào vượt qua hai trăm tệ.
Ai dè nhân viên phục vụ lại bảo anh ta thanh toán hai trăm ba mươi ba vạn, hôm nay là ngày cá tháng tư trước thời hạn à? Anh ta đang nói đùa gì thế?
Tân Uẩn cũng nhíu chặt mày.
Tại sao nhà hàng này vẫn không chịu ghi nhớ? Lần trước sau khi bị đánh mà bây giờ vẫn tiếp tục bẫy người khác như thế? Hơn nữa lần này còn bẫy quá đáng hơn.
Cô ấy đang định lên tiếng nói đôi lời, ai dè Giang Sách lại giành trước một bước.
Hơn nữa, câu nói của Giang Sách còn khiến Tân Uẩn mơ màng chẳng hiểu gì.
Anh cười nói với Diêu Hàng: “Anh Diêu, anh đừng ngạc nhiên như thế, nhà hàng bọn họ là thế đó.”
Gì mà là thế đó?
Diêu Hàng ngơ ngác nói: “Anh Giang, anh đừng nói đùa với tôi nữa, làm sao mà bữa ăn này có thể hơn hai trăm vạn cơ chứ?”
Giang Sách nhún vai, vung tay nói: “Anh đọc thực đơn của nhà hàng bọn họ đi, ví dụ như bát cơm này năm tệ một phần.”
Diêu Hàng gật đầu nói: “Vậy thì sao chứ? Bốn người chúng ta ăn bốn phần, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi tệ mà thôi.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười.
Anh ta ho một tiếng rồi nói: “Anh này, anh đã tính nhầm rồi.”
“Tôi tính nhầm chỗ nào?”
“Anh là ăn bốn bát cơm chứ không phải là bốn phần cơm.”
Diêu Hàng sửng sốt: “Chuyện này có gì khác nhau sao?”
Nhân viên phục vụ nghiêm túc nói: “Tất nhiên là có rồi, cơm của nhà hàng chúng tôi là tính một hạt một phần, các anh đã ăn bốn bát, anh có biết bên trong có bao nhiêu hạt không?”
Diêu Hàng suýt hộc máu.
Một hạt cơm tính một phần? Đây là cơm ư? Nó là hạt vàng thì đúng hơn.
Nhân viên phục vụ nói tiếp: “Còn rau hẹ xào giá đỗ thì một sợi tính một phần, cần tây xào ốc thì một con tính một phần, rượu gạo bánh trôi thì một hạt tính một phần, còn món đắt tiền nhất chính là dĩa vịt nước sốt mà cô này đã gọi, muối tinh phẩm quý giá nhất thế giới của nhà hàng chúng tôi là một hạt tính một phần, mà một phần là ba mươi sáu tệ.”
“Do đó, theo cách tính tỉ mỉ của tôi thì tổng cộng là hai trăm ba mươi ba vạn, đây chính là mức giá đã bỏ đi bớt số lẻ rồi ạ.”
“Thế nào, có phải nhà hàng chúng tôi rất có tình người, rất có ưu đãi với khách hàng đúng không ạ?”
Ưu đãi cái con khỉ!
Diêu Hàng suýt bật dậy đánh người, cả thế giới cũng chưa tìm thấy nhà hàng nào tính toán như vậy?
Đây không phải là lừa tiền, mà nói đúng hơn là đang giật tiền.
Diêu Hàng siết chặt nắm đấm, bây giờ các anh em của anh ta đang mai phục ở gần đây, chỉ cần anh ta ra lệnh thì có thể xông vào nhà hàng này cướp bóc bất cứ lúc nào.
Nhưng anh ta không thể làm thế.
Nếu anh ta gọi người tới đây sớm sẽ rút dây động rừng, đến lúc đó sẽ không thể nào moi tiền từ trên người Giang Sách.
Do đó anh ta cần phải nhẫn nhịn.
Nhưng bữa cơm này thì anh ta phải nhịn thế nào? Một bữa mà mất hai trăm ba mươi ba vạn, nhịn cái con khỉ nhà cậu đấy?
Tim Diêu Hàng đang rỉ máu, anh ta có nên thanh toán số tiền này hay không?