“Giám đốc Giang, có chuyện gì vậy?” Lái xe khó hiểu hỏi.
Giang Sách không vội trả lời mà chỉ nhìn xung quanh, chỉ vào một quán mì cách đó không xa, nói: “Xin lỗi mọi người, sáng nay tôi chưa ăn cơm, giờ đói quá, hơn nữa xe quá xóc, không chịu được, bởi vậy mọi người lượng thứ cho, nghỉ ngơi một lát đi.”
“Như vậy đi, tôi mời mọi người ăn mì, mọi người theo tôi đi ăn nhé.”
Bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa, bụng của mọi người đều trống không, ai cũng đói.
Nếu Giang Sách để họ nghỉ ngơi, lại còn mời họ ăn mì, những người làm công này còn gì để nói chứ?
Vì vậy, mọi người đã theo Giang Sách đến quán mì.
Mọi người đều gọi một tô mì nóng hổi với hai quả trứng!
Giang Sách ăn được một nửa thì đi vệ sinh.
Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, anh lặng lẽ quay lại chỗ ba chiếc xe tải lớn và kiểm tra xem tại sao chất lượng đá thô bên trong lại tăng cao như vậy.
Anh cảm nhận thông qua khí trong cơ thể mình.
Xe thứ nhất và xe thứ hai không có vấn đề gì, khi đến xe thứ ba, anh ngạc nhiên khi thấy những viên đá thô trên xe này lại phản ứng rất mạnh.
Có vấn đề.
Chắc chắn có vấn đề.
Chiếc xe này lúc đầu chạy rất chậm, giữ khoảng cách với hai xe phía trước, sau đó đột ngột chất lượng đá thô thay đổi phẩm chất, ai mà tin được không có vấn đề gì chứ?
Nhưng nếu Giang Sách là người thường, sẽ không thể phát hiện ra có người động tay động chân.
Nhân lúc mọi người chưa quay lại, Giang Sách vẫn tiếp tục cảm nhận.
Sau khi điều tra hết khu vực này đến khu vực khác, cuối cùng anh cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn ở giữa xe, sau khi đưa tay gỡ những viên đá thô ở tầng trên ra, anh ngạc nhiên khi phát hiện có một cái hộp đen lớn được giấu dưới đống đá thô đó.
Và chính chiếc hộp này đã khiến cho khí trong cơ thể Giang Sách trở nên rối loạn.
Có điều kỳ lạ.
Giang Sách cẩn thận mở chiếc hộp ra, thứ đập vào mắt anh là từng viên từng viên đá thô.
Anh đưa tay và nhặt một viên để cảm nhận.
Thật kỳ lạ, có phản ứng, nhưng phản ứng này hoàn toàn khác với cảm giác lúc đầu, không giống như một phản ứng tự nhiên.
Giang Sách tò mò sờ thử, mới phát hiện dưới đáy của viên đá thô có một vết nứt không thể nhận ra.
Anh lần theo vết nứt mở ra, bên trong rỗng tuếch đầy bọt, mà bên trong bọt biển lại là một viên ngọc bích.
Đây là một viên ngọc bích đã gia công xong.
Giang Sách gật gù, tự lẩm bẩm: “Thảo nào cảm ứng không giống nhau, mặc dù phẩm chất rất cao nhưng không còn là nguyên liệu nữa, mà đã được gia công rồi.”
Anh cầm một viên lên, cách thức xử lý giống y như đúc với viên đá thô đầu tiên.
Từ đó suy ra rằng tất cả các viên đá thô trong hộp này đều có vấn đề.
Tất cả đều là đá thô đã qua xử lý, là đá thô lậu.
Xem ra có người cố tình giấu chiếc hộp này trong xe, hoặc gửi lên xe sau khi Giang Sách đã mua, nếu có vấn đề gì thì Giang Sách hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Nghĩ vậy, anh không khỏi hít sâu một hơi.
Nếu cái thùng này được đưa đến hải quan kiểm tra thì mức án mười tám năm tù là còn nhẹ.
“Viên Nhai Vĩ, để đối phó với tôi, đúng là ông đã tính trăm phương ngàn kế.”
“Ông đó, ông đó, nếu để tâm tư này ở con đường chính đạo thì tốt biết bao nhiêu?”
Sau khi phủi tay, Giang Sách ném viên đá thô vào lại trong hộp.
Đậy nắp lại.
Vài phút sau, Giang Sách quay lại quán mì, như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tươi cười ăn cơm cùng mọi người.
Cuối cùng, Giang Sách thanh toán, mọi người tiếp tục lên đường.
Những người không biết, vẫn không biết gì cả, những người có kế hoạch nham hiểm trong lòng vẫn tiếp tục mang theo kế hoạch nham hiểm.
Mọi thứ vẫn như trước.
Giang Sách là người duy nhất có tâm trạng thay đổi.
…
Văn phòng tổng giám đốc của cháu báu Thiệu Anh.
Hầu Dương thở hổn hển, ngồi xuống ghế sô pha và uống một hơi cạn sạch mấy cốc nước.
Reeves vui vẻ nhìn anh ta, đợi cho đến khi anh ta gần như uống cạn rồi mới hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Hầu Dương gật đầu: “Tất cả đã xong.”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn!” Hầu Dương quả quyết: “Tôi đã mua chuộc tài xế và giấu hộp đồ riêng trong xe của Giang Sách, ha ha, lần này, tôi xem Giang Sách làm thế nào để biện minh đây.”
Reeves gật đầu hài lòng.
Hầu Dương hỏi tiếp: “Nhưng việc buôn lậu không phải chuyện của một mình Giang Sách, chẳng phải tổng giám đốc đã sắp xếp một con tốt thí mạng rồi à? Giang Sách chính là kẻ cầm đầu, một người chịu trách nhiệm vận chuyển, một người là chịu trách nhiệm giao hàng, họ được sắp xếp như thế nào? Đã sắp xếp thế nào rồi?”
Reeves mỉm cười: “Yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, không có vấn đề gì cả.”
Hầu Dương vỗ tay: “Tuyệt vời, quá tuyệt vời, đúng rồi, tổng giám đốc, anh có thể để lộ thông tin một ít được không, là kẻ nào sẽ chết chung với Giang Sách thế? Là người của Hằng Tinh à?”
Không biết tại sao, nụ cười trên mặt Reeves biến mất và anh ta nhìn Hầu Dương không chớp mắt.
Ánh mắt này giống như một con rắn độc, khiến Hầu Dương cảm thấy khó chịu.
Hầu Dương nuốt nước bọt: “À, nếu không tiện thì thôi, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ muốn tiêu diệt Giang Sách mà thôi.”
Reeves lại lạnh lùng nói: “Không có gì bất tiện cả, huống hồ tôi cũng đã nói ra tên của người này.”
Hầu Dương ngẩn người ra.
Đã nói rồi? Nói lúc nào?
“Tổng giám đốc, đừng đùa chứ, tôi không nghe thấy gì cả?”
Reeves bất lực thở dài, chỉ nói một câu: “Kẻ chết chung với Giang Sách kia xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”
Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt?
Ai?
Hầu Dương vẫn đang nhìn Reeves, nhưng Reeves tiếp tục nhìn Hầu Dương mà không nói gì cả.
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng Hầu Dương mới giật mình.
Anh ta chỉ vào mình, hỏi: “Tổng giám đốc, anh đừng nói kẻ chết thay đó chính là tôi nha?”
“Tinh, trả lời chính xác.”
“Tổng giám đốc, đừng đùa chứ!” Hầu Dương sợ hãi đứng bật dậy.
Reeves dang hai tay ra: “Tôi không hề nói đùa. Anh, Hầu Dương đã ăn cắp một lô ngọc bích từ châu báu Thiệu Anh của chúng tôi và không thể bán ở trong nước, vì vậy, anh đã hợp tác với Giang Sách của Hằng Tinh tiến hành chia chác.”
“Mọi việc cụ thể chính là mấy người công kích nhau trước, giả vờ bất hòa, để người ngoài tưởng mấy người là kẻ thù, nhưng không ngờ lại là đồng bọn của nhau.”
“Sau đó, Giang Sách nói thầm về kế hoạch vận chuyển ngọc bích cho anh biết, cố ý để lại một chiếc xe tụt lại phía sau, còn anh sẽ theo kế hoạch của Giang Sách, lặng lẽ đặt một hộp đá thô đã qua xử lý mà anh lấy trộm của tôi vào xe của Giang Sách.”
“Kế hoạch ban đầu của mấy người chính là lừa dối, lợi dụng cơ hội vận chuyển đá thô của châu báu Hằng Tinh để âm thầm chuyển hàng lậu của mình ra nước ngoài. Sau khi buôn lậu thì bán số hàng trộm được ra nước ngoài, sau đó hai người sẽ chia đều cho nhau.”
“Đáng tiếc mấy người đã bị hải quan nhìn thấu âm mưu, cả hai đều đã bị bắt.”
“Cuối cùng, một khoản mục buôn lậu đã được tìm thấy trong văn phòng của Giang Sách, và đối tác phía trên chính là đồng bọn của Hầu Dương anh.”
Chuyện này không hề có chút sơ hở nào.
Reeves khá thông minh, đã sắp xếp trước cái kết cho Hầu Dương và Giang Sách.
Lúc này, cuối cùng Hầu Dương mới nhận ra mình đã bị lừa.
Anh ta lập tức cảm thấy kỳ lạ, thật ra cứ tìm đại một người đưa cái thùng đá thô đã qua xử lý để lên xe của Giang Sách là được, tại sao cứ nhất quyết phải là anh ta chứ?
Chỉ vì anh ta có thù oán với Giang Sách ư?
Bây giờ Hầu Dương mới biết rằng Reeves đang lợi dụng lòng thù hận của mình với Giang Sách để cho mình làm thay cho anh ta, lại còn bị Reeves đổ tội buôn lậu nữa.
Sở dĩ Reeves không sử dụng người của mình là vì anh ta sợ liên lụy đến bản thân.
Dùng Hầu Dương thật tốt, chẳng liên quan gì đến Reeves.
Hầu Dương đã bị hận thù che mắt, thậm chí còn không biết rằng mình là kẻ chết thay cho người ta, người ta đã bán đứng anh ta mà anh ta còn thay người ta kiếm tiền, đúng là đáng đời.
Ngay từ đầu Reeves đã sắp xếp đâu vào đó rồi, hai bên tài khoản buôn lậu chính là Giang Sách và Hầu Dương.
Mối hận thù giữa hai người cũng đã bị Reeves tính kế.
Khéo léo, tuyệt vời.
Hầu Dương hoàn toàn choáng váng, giờ anh ta đã biết được xã hội này đen tối đến mức nào và những kẻ xấu thực sự đó có sức mạnh ra sao.
Anh ta chỉ là một vai diễn nhỏ mà thôi, đã bị mấy lão đại này đùa bỡn rồi.
“Mày, mày dám chơi tao à?”
“Tao giết chết mày!”
Hầu Dương chưa kịp ra tay, ba nhân viên bảo vệ đã lao vào và đè Hầu Dương xuống đất.
Reeves lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, vừa hút vừa nói: “Theo tính toán, có lẽ đoàn xe của Giang Sách đã đến hải quan và đang bị kiểm tra. Tôi tin rằng sẽ sớm tra ra vấn đề thôi, đến lúc đó họ lại đến văn phòng của Giang Sách để điều tra các khoản mục buôn lậu. Khà khà, Hầu Dương, anh và Giang Sách sẽ ngồi tù cùng nhau mười hoặc hai mươi năm.”
“Không, mày không thể đối xử với tao như thế!” Hầu Dương gần như tuyệt vọng.
“Chậc chậc, anh la hét cái gì vậy? Anh cũng biết, kế hoạch này nhất định phải có người hy sinh, Hầu Dương, chẳng phải anh nói chỉ cần có thể diệt trừ Giang Sách, anh sẽ bằng lòng làm tất cả mọi thứ, sao giờ lại la to như vậy?”
Đúng, là Hầu Dương đã nói sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là anh ta phải bảo toàn mạng sống, anh ta không hề muốn đồng quy vu tận!
Nếu ngay từ đầu anh ta biết điều kiện đầu tiên để diệt trừ Giang Sách là anh ta sẽ làm vật hy sinh thì anh ta sẽ không bao giờ đồng ý thực hiện kế hoạch này.
Reeves nhả khói vào mặt Hầu Dương.
“Giám đốc Hầu, trên thế giới này không có bữa trưa nào là miễn phí cả.”
“Anh muốn diệt trừ một người nào đó thì phải chịu trả giá chứ.”
“Ví dụ như tôi, đã phải trả giá mấy ngàn vạn ngọc bích quý giá, tôi cũng đau lòng lắm, còn anh, trả giá bằng mười mấy năm tự do đi.”
Nói rồi Reeves cười lớn.
Lần này, anh ta chắc chắn rằng Giang Sách không còn nơi nào để trốn nữa.
Lần này kế hoạch khá hoàn hảo, bởi vì ngay cả những người thực hiện kế hoạch cũng bị Reeves tính kế trong đó.
Chiến lược khôn ngoan nhất, cho dù là người một nhà cũng phải tính kế, không một ai có thể thoát khỏi sự tính toán của Reeves.
Càng nghĩ càng thấy vui, Reeves vừa hút thuốc vừa đi quanh nhà, vui như một đứa trẻ vừa được mua một món đồ chơi mới.
Còn Hầu Dương lại khóc không ra nước mắt.
Thật trớ trêu khi nói rằng bây giờ Hầu Dương lại muốn được cứu, hy vọng duy nhất của anh ta là Giang Sách không bị phát hiện ra!
Lúc trước anh ta hy vọng Giang Sách sẽ gặp phải tai họa bao nhiêu, thì hiện tại anh ta hy vọng Giang Sách sẽ thoát khỏi cảnh nguy hiểm bấy nhiêu.
Mà mỉa mai thay đó lại là sự thật!