Chí Tôn Chiến Thần

Chương 229: Chương 229: Nhiệm vụ bất khả thi




Chị cả Đinh Tử Ngọc vẫn luôn đứng đằng sau im lặng không nói bỗng “tốt bụng” đề nghị: “Ông nội, cháu có một cách hay, vô cùng nhất cử lưỡng tiện.”

“Nhất cử lưỡng tiện?”

Đinh Trọng sửng sốt, cách hay thì dễ hiểu rồi, nhưng “nhất cử lưỡng tiện” là sao?

“Cách hay gì? Nói ông nghe thử.”

Đinh Tử Ngọc cố ý nhìn về phía Đinh Mộng Nghiên, dùng giọng điệu quái đản nói: “Theo những gì cháu biết, khu vực quanh tiểu khu Đế Hào cực kỳ đẹp, hơn nữa quy mô không tính lớn nhưng cũng không nhỏ, mà chúng ta tạm thời không biết phải phá bỏ và di dời thế nào.”

“Vậy cháu nghĩ, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, tặng tiểu khu này cho em ba, cải tạo nó thành khu nghĩa trang. Quy mô vừa đúng, diện tích xanh hóa cũng đạt chuẩn, không cần tốn công cải tạo quá nhiều, thật là nhất cử lưỡng tiện.”

Đề nghị này…

Tất cả mọi người rơi vào im lặng. Mấy nhân viên cấp cao âm thầm che miệng cười trộm, Đinh Tử Ngọc đúng là một bụng ý xấu mà.

Thuận nước đẩy thuyền cái gì chứ, rõ ràng là cô ta muốn hãm hại Đinh Mộng Nghiên.

Muốn phá bỏ và di dời mảnh đất kia đã đủ khó rồi, nói chi đến việc cải tạo nó thành khu nghĩa trang. Cô muốn cải tạo khu nhà cũ của người ta thành nơi ở của người cõi âm ư, ha ha, đùa nhau hả?

Chỉ sợ Đinh Mộng Nghiên chân trước vừa bước vào, giải thích xong, thì chân sau đã bị đá ra ngoài.

Một kẻ xảo trá như Đinh Trọng sao có thể không nhìn ra “mục đích” của Đinh Tử Ngọc? Mặc dù có hơi đê tiện, nhưng nếu làm vậy thì quả thật có thể đạt được hai mục đích.

Thứ nhất: chặn miệng Đinh Mộng Nghiên, đỡ phải nghe cô than van, oán giận.

Thứ hai: bào mòn nhuệ khí của Đinh Mộng Nghiên, gần đây hành vi của cô trong công ty có hơi “điên” rồi.

Đinh Trọng gật đầu, quay sang nhìn Đinh Mộng Nghiên: “Ông cảm thấy Tử Ngọc nói rất có lý, Mộng Nghiên thì sao, cháu thấy thế nào? Không phải cháu rất muốn giúp chồng mình hả? Bây giờ cơ hội bày ra ngay trước mắt rồi đó, nếu cháu đoạt được mảnh đất này, thành công thuyết phục ba mươi hộ gia đình kia chuyển đi, vậy ông sẽ đồng ý với ý kiến lúc trước của cháu. Cháu thấy sao?”

Rõ ràng là một cái bẫy to.

Nhưng chuyện đã tới nước này, dù biết trên núi có bẫy thì hổ vẫn phải leo lên thôi.

Nếu mất đi cơ hội lần này, Đinh Mộng Nghiên sẽ không còn cơ hội nào để giúp Giang Sách nữa. Vì chồng, cô quyết định liều một phen.

“Được, cháu đồng ý!”

“Tốt!”

Đinh Trọng chỉ Đinh Phong Thành: “Đưa danh sách và phương thức liên lạc của chủ nhà ba mươi hộ gia đình kia cho Mộng Nghiên, tiện cho em nó làm việc.”

Đinh Phong Thành cười mờ ám thành tiếng, sau đó lấy ra một tờ danh sách dài, đẩy tới trước mặt Đinh Mộng Nghiên.

“Em ba, nhớ giữ cho kỹ đấy.”

“Anh chúc em có thể phất cờ báo thắng lợi, thành công thuyết phục toàn bộ ba mươi hộ gia đình.”

“Giúp ông chồng tự đưa tới cửa của em làm ít chuyện.”

“Ha ha ha ha.”

Tất cả mọi người trong phòng cùng nhau bật cười khanh khách, không một ai cho rằng Đinh Mộng Nghiên sẽ hoàn thành được nhiệm vụ, trừ phi là Đại La Kim Tiên chuyển thế, nếu không, chẳng kẻ nào làm được chuyện này cả!

Đinh Mộng Nghiên cầm tờ danh sách trong tay, rơi vào trầm tư.

Đêm khuya, trăng treo trên cao, từ bụi cỏ truyền tới tiếng kêu nho nhỏ của đám mèo hoang.

Đinh Mộng Nghiên lái chiếc Ferrari mới mua cách đó không lâu về nhà. Sau khi đậu xe ngay ngắn, cô lê lết tấm thân mỏi mệt không chịu nổi tới trước cửa, đẩy cửa bước vào.

Trong nhà, Giang Sách đang ngồi trên ghế sa lon xem TV.

“Về rồi à?”

“Ừm.”

Giang Sách bước tới, cầm túi xách và áo khoác giúp Đinh Mộng Nghiên, chờ sau khi cô ngồi xuống ghế, kịp thời rót một ly nước ấm đưa tới trước mặt.

“Sao trễ vậy rồi mới về?” Giang Sách vươn tay nắm đôi chân thon dài của Đinh Mộng Nghiên lên, đặt lên đùi mình, sau đó xoa bóp huyệt đạo giúp cô thả lỏng cơ thể.

Đinh Mộng Nghiên uống một ngụm nước, rồi cười khổ lắc đầu.

“Dạo này để thúc đẩy tiến trình xây dựng nên trong nhà mở rất nhiều cuộc họp, làm em thấy hơi mệt.”

“Đúng rồi, em đã nói chuyện của anh cho ông nội rồi.”

Giang Sách mỉm cười lắc đầu: “Ông cụ chắc chắn không chịu, đúng không?”

“Không, ông nội đồng ý rồi.”

“Đồng ý?”

“Ừ, chỉ là… hầy…”

Đinh Mộng Nghiên cũng không biết phải nói thế nào, bèn lấy luôn tờ danh sách ra, đặt lên bàn.

“Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng ý của ông là, ông muốn cải tạo tiểu khu Đế Hào thành khu nghĩa trang.”

“Trong tiểu khu có tổng cộng ba mươi hộ gia đình đang sinh sống.”

“Nhiệm vụ của em là phải thuyết phục bọn họ phối hợp với công tác bên mình, có vậy ông nội mới bằng lòng trao quyền phá dỡ và cải tạo lại.”

Nhiệm vụ nghe có chút khó khăn đây.

Giang Sách lẳng lặng cầm danh sách lên, quét mặt nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Mới đọc thấy ba bốn cái tên bên trên, anh lập tức hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.

Bởi vì thân phân và địa vị của ba bốn người này đều thuộc dạng hiển hách!

Lướt xuống mấy hàng nữa, hình như người nào cũng có điểm khiến Giang Sách phải chú ý. Mà người có thể thu hút sự chú ý của Giang Sách, tất nhiên không phải người thường.

Không phú thì cũng quý.

Giang Sách thả danh sách xuống bàn, trong lòng nhen nhóm lửa giận.

Khó trách ông cụ lại có “lòng tốt” đồng ý giúp đỡ Giang Sách, thì ra không phải thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm, mà chỉ là muốn nhân cơ hội này trả đũa mà thôi.

Ông ta rõ ràng là muốn đẩy Đinh Mộng Nghiên vào hố lửa!

Không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhìn nét mệt mỏi trên mặt Đinh Mộng Nghiên là đủ để nhận ra manh mối rồi.

Nhất định Đinh Mộng Nghiên biết rất rõ chuyện này nguy hiểm cỡ nào, cũng biết thân phận và địa vị của mấy ông lớn này không hề đơn giản.

Dưới tình huống dù biết rõ mọi chuyện, nhưng cô vẫn không hề chùn bước mà dứt khoát đồng ý với yêu cầu của ông cụ, thế thì chỉ còn lại một khả năng: cô thật sự rất muốn giúp đỡ Giang Sách.

Hay nói đúng hơn là, cô thật sự yêu Giang Sách rất nhiều.

Có một người vợ như này, anh còn cầu mong gì hơn nữa chứ?

Biểu cảm của Giang Sách vẫn bình tĩnh như cũ, ở thời điểm này thì càng phải bình tĩnh hơn cả bình thường, bởi nếu ngay cả anh cũng luống cuống cả lên, chẳng phải Đinh Mộng Nghiên sẽ càng thêm hoảng sợ ư?

Anh mỉm cười, từ tốn nói: “Mộng Nghiên, em định khi nào thì bắt tay hành động?”

“Ừm… chắc cỡ ngày mốt. Em định dành trọn ngày mai để suy nghĩ thật kỹ, chuẩn bị một vài “lời hay” cũng như quà tặng rồi mới bắt đầu liên hệ với người ta.”

“Được.”

Sau vài giây im lặng, Giang Sách an ủi: “Mộng Nghiên, em cứ yên tâm, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Trong lòng Đinh Mộng Nghiên vô cùng chua xót.

Chắc chắn sẽ ổn thôi?

Là chắc chắn không ổn mới đúng.

Giang Sách nắm chặt lấy tay Đinh Mộng Nghiên: “Vẫn câu nói cũ, em tin anh không?”

Đã lâu rồi Giang Sách chưa hỏi Đinh Mộng Nghiên câu này. Tuy khoảng thời gian này Đinh Mộng Nghiên rất tin tưởng Giang Sách, mà Giang Sách cũng không hề khiến cô thất vọng, nhưng chuyện lần này khác hẳn những chuyện lúc trước mà.

Nếu chỉ có một hai người thôi thì không sao, nhưng cả thảy ba mươi gia đình đều là cao sang quyền quý thì phải làm thế nào đây?

Quan trọng nhất là lần này không phải Giang Sách ra ngựa, mà là Đinh Mộng Nghiên tự mình xông pha trận mạc, dù cô có tin Giang Sách thì cũng có ích lợi gì đâu chứ?

Cô thở dài, rút tay ra khỏi tay anh.

“Không phải em không tin anh.”

“Mà là em không tin bản thân mình.”

Nhìn bộ dạng cô đơn của vợ, Giang Sách càng thêm không đành lòng, nhưng giờ phút này có nói nhiều cũng chỉ vô dụng, bởi vì Đinh Mộng Nghiên chẳng có chút tự tin gì cả, một chút xíu cũng không có.

Điều duy nhất Giang Sách có thể làm chính là đứng vững sau lưng, yên lặng ủng hộ Đinh Mộng Nghiên, giúp cô vượt qua cái cửa ải khó khăn này.

Anh nói lời cuối: “Mộng Nghiên, hãy tin anh, lần này nhất định sẽ bình an vượt qua mọi chuyện.”

“Chỉ mong là vậy.”

Đinh Mộng Nghiên nghiêng người, dựa đầu vào lòng Giang Sách.

Dù mai này có ra sau, ít nhất bây giờ vẫn còn một nơi che mưa che gió, để cơ thể và tinh thần đầy mệt mỏi của cô có thể bình yên nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.