Chí Tôn Chiến Thần

Chương 94: Chương 94: Nói ra anh rể tôi sẽ hù chết anh




Thời gian ba ngày lướt qua nhanh như chớp, đã đến ngày giải trí Ức Mạnh chính thức khai trương.

Ngày này, giăng đèn kết hoa, pháo nổ rộn ràng.

Từng chiếc xe thể thao xa hoa đỗ khắp nơi, toàn bộ những người trong giới thượng lưu của Giang Nam đều đồng ý đến góp mặt, xem tình hình.

Nhất là những người có công ty nằm trong ngành giải trí, mỗi một nhà đều phái người đến đây chúc mừng.

Bề ngoài là chúc mừng, trên thực tế là đến thăm dò thực lực của giải trí Ức Mạnh.

Bởi vì ai cũng nhìn ra mục tiêu của giải trí Ức Mạnh là khống chế giải trí Phách Khống, những người này muốn xem rõ thực lực của giải trí Ức Mạnh, để sau này dễ dàng đưa ra lựa chọn hợp tác.

Trường hợp như vậy, đương nhiên không thể thiếu phóng viên tin tức.

Sáng sớm tinh mơ, truyền thông khắp đều đã tề tựu đầy đủ, Trình Đan Đình dẫn một nhóm lãnh đạo của giải trí Ức Mạnh tổ chức cuộc họp báo.

Giang Sách không tham gia.

Tính cách anh là thế, không thích xuất đầu lộ diện như thế này, làm những trò ba hoa khoác lác.

Nhưng không phải là anh là người nhàn rỗi không có việc làm.

Giang Sách chỉ tiếp đón một người khách… Phó cục trưởng cục Công Thương Diêm Quan Vũ.

Mấy ngày trước bọn họ đã hẹn là sẽ cùng đến tham dự lễ khai trương của giải trí Ức Mạnh. Đương nhiên Diêm Quan Vũ sẽ không lỡ hẹn, sớm bảo thư ký lái xe đưa ông ta đến đây từ sớm.

Được Giang Sách tự mình đón tiếp, sau khi vào phòng kề đại sạch, có người xắp xếp chỗ ngồi, bưng trà rót nước.

Diêm Quan Vũ vẫn luôn gọn gàng trước sau như một, không có chút cẩu thả nào.

Ông ta chắp tay với Giang Sách cười nói: “Chúc mừng sự nghiệp của cậu thành công, có được trụ sở công ty giải trí lớn như vậy, sau này có thể sáng tác ra không ít tác phẩm hay để cho đám người phàm phu tục tử như chúng tôi thưởng thức.”

Giang Sách mỉm cười uống trà cùng ông ta.

Không bao lâu, cuộc họp báo do Trình Đan Đình tổ chức ở bên kia cũng kết thúc, cô ấy đi vào sảnh bên này để thương lượng với Giang Sách về việc liên quan đến cắt băng.

Lúc này, có người chạy tới nói: “Tổng giám đốc Trình, người của giải trí Phách Khống đến!”

“Ồ?”

Giang Sách và Trịn Đan Đình nhìn thoáng qua nhau, trong mắt mang ý cười.

Giải trí Phách Khống đến đây là chồn chúc tết gà… Không có ý tốt, bề ngoài là chúc mừng, nhưng thực tế là tới chế giễu.

“Đi, đi ra xem thế nào.”

Giang Sách để Diêm Quan Vũ ngồi nghỉ ngơi trước, rồi mình đi ra ngoài với Trình Đan Đình, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy một hàng người ngùn ngụt khí thế bước vào.

Những người đó ai ai cũng xách theo hoa tươi, trái cây, ăn mặc chỉnh tề.

Người đi đầu, đúng là tổng giám đốc của công ty giải trí hàng đầu… Bách Tin Hoành.

Bách Tin Hoành đi tới trước mặt rồi chắp tay với Trình Đan Đình: “Bách Tin Hoành của giải trí Phách Khống dẫn riêng người đến ăn mừng lễ khai trương của giải trí Ức Mạch, chúc quý công ty làm ăn phát đạt ngày càng phát triển!”

Trình Đan Đình lễ phép đáp lại: “Cảm ơn tổng giám đốc Bách.”

“Ha ha, trước giờ vẫn luông nghe Tổng giám đốc Trình không chỉ có năng lực cực cao, mà còn lớn lên khuynh quốc khuynh thành, là nữ trung hào kiệt, hôm nay vừa gặp nhiên không giống người thường. Chà chà, có điều một cô gái xinh đẹp thế này mà đến bây giờ còn cô đơn đúng là rất đáng tiếc. Nếu như Bách Tin Hoành tôi vẫn chưa có vợ, nhất định là sẽ điên cuồng theo đuổi tổng giám đốc Trình đó!”

Vào ngày lễ khai trương, nói ra những chuyện cười tự cho là hay, đúng là thật sự khiến người khác ghét bỏ.

Trình Đan Đình không để ý đến anh ta.

Ngay vào lúc đang hân hoan vui sướng, có hai chiếc xe chạy đến hiện trường, cửa xe mở ra, bảy tám người mặc đồng phục bước xuống khỏi xe.

Người đi đầu là một người trẻ tuổi có vẻ ngoài rất lưu manh vô lại, đeo khuyên tai.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, không khí ở hiện trường đã lập tức sầm xuống, bầu không khí mừng vui lập tức biến mất.

“Tránh ra hết cho ông đây.”

“Tránh ra, tránh ra.”

Người đàn ông đeo khuyên tai dẫn người đi tới trước mặt Trình Đan Đình và Giang Sách, nhìn chằm chằm vào bọn họ vài giây, rồi nói với giọng điệu cà lơ phất phơ: “Các người canh ở đây làm gì, dẫn theo nhiều người như vậy, tạo phản à?”

Giang Sách nhíu mày.

Hôm nay là ngày vui lớn, nhóm người đến đây đã nói rõ là gây phiền phức.

Trình Đan Đình ngăn cơn giận dữ trong Giang Sách lại, giành hỏi trước: “Anh là ai?”

“Đến ta mà cô cũng không biết? Rửa sạch cái lỗ tai chó của cô mà nghe cho rõ, tôi là người từ cục Công Thương! Tôi tên là Triệu Sơn Lĩnh.”

Trình Đan Đình hỏi: “Vậy anh Triệu này, anh dẫn người đến chỗ chúng tôi là có chuyện gì?”

“Vì chuyện gì? Không phải là hỏi thừa sao?” Triệu Sơn Lĩnh chỉ trỏ xung quanh, mất kiên nhẫn nói: “Hôm nay các ngươi gióng trống khua chiêng mời nhiều người đến đây như vậy, là định làm gì?”

“Tổ chức lễ khai trương.”

“Lễ khai trương? Ha ha, tôi cho phép các người tổ chức sao?”

Lời này có chút không giống tiếng người.

Trình Đan Đình cười lạnh nói: “Chúng tôi tổ chức lễ khai trương, cần phải có sự đồng ý của anh sao?”

“Đây không phải chuyện thừa sao?” Triệu Sơn Lĩnh nói: “Toàn bộ các cửa hàng khai trương đều cần phải đến chỗ chúng tôi đăng ký, giấy phép buôn bán, xử lý các hạng thủ tục. Các người đều không làm những trình tự này, mà đã tự ý khai trương, đây chính là không hợp quy tắc, hiểu không? Cách người không có giấy phép do tôi cấp cho thì các người sẽ không thể khai trương!”

Trình Đan Đình cười ha hả, nói: “Sao tôi có thể không hiểu những thủ tục cần làm, giấy phép cần xin trước khi khai trương chứ? Tôi đã sớm chuẩn bị đầy đủ những thứ này.”

“Đúng không? Đưa cho tôi xem.”

Trình Đan Đình lập tức ra lệnh cho người đi lấy các giấy chứng nhận thủ tục, giấy phép buôn bán ra hết, rồi mở tất cả ra để cho Triệu Sơn Lĩnh xem.

Sau khi nhìn qua một lúc, Triệu Sơn Lĩnh ném tất cả giấy chứng nhận xuống mặt đất.

“Toàn bộ giấy chứng nhận này không đạt tiêu chuẩn!”

“Cần phải thẩm tra, xử lý một lần nữa.”

“Cho nên buổi lễ khai trương hôm nay không thể tiến hành!”

Trình Đan Đình nóng nảy, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải chuyện này, chất vấn anh ta: “Không đủ tiêu chuẩn chỗ nào? Cái này không phải do bộ phận của anh xử lý sao?”

Khóe môi của Triệu Sơn Lĩnh hơi cong lên: “Tôi đã nghe tồi, lần trước thừa dịp tôi không có mặt, các người lén hối lộ cấp dưới của tôi nhỉ? Cho nên bọn họ mới có thể mặc kệ để các ngươi làm bừa làm bậy, những thứ không đủ tiêu chuẩn đều không đủ tư cách.”

“Nếu tôi đã biết chuyện này thì sẽ không thể mặc kệ. Những giấy chứng nhận này đều có vấn đề, tất cả đều trở thành phế thải, Triệu Sơn Lĩnh tôi muốn kiểm tra lại lần nữa. Trước khi được tôi kiểm tra đủ tư cách, giải trí Ức Mạch của các người đừng hòng khai trương!”

Trình Đan Đình đã nóng nảy đến mức đỏ bừng đôi mắt, đây không phải chơi xấu sao?

Bách Tin Hoành đứng một bên vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nói: “Ôi, tổng giám đốc Trình, sao cô lại có thể làm ra chuyện này? Kiểm tra xét duyệt cần tiến hành theo quy trình, sao cô có thể lén hối lộ? Ôi, thật không biết cô tài gỏi chỗ nào. Giải trí Ức Mạch này cũng chỉ có chút tiền đồ này mà thôi.”

“Không phải, tôi…”

Trình Đan Đình nào đã kinh qua được trường hợp này, cô ấy đã nóng nảy đến không nghĩ được điều gì nữa.

Giang Sách vỗ bả vai cô, để cô đứng ra phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Sơn Lĩnh, nói: “Những chứng từ của chúng tôi đều là do trưởng phòng của các anh nhiệm xử lý, không có bất kỳ hành vi ăn hối lộ nào cả, anh có thể về hỏi trưởng phòng của các anh.”

“Trưởng phòng? Ha ha, anh ta đứng trước mặt tôi thì có là cái thá gì, tôi không cần phải đi hỏi anh ta.”

“Ồ? Anh có quyền lực lớn như vậy sao?”

Triệu Sơn Lĩnh cười: “Quyền lực của tôi không tính là lớn, nhưng quyền lực của anh rể tôi thì vô cùng cao cường.”

Giang Sách lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi đây muốn hỏi một chút, anh rể của anh là?”

“Nói ra sẽ hù chết anh luôn, anh rể tôi chính là phó cục trưởng Diêm Quan Vũ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.