Cuối cùng Tân Uẩn cũng cảm thấy mỹ mãn, cô ấy xoay người nhìn Giang Sách, tò mò hỏi: “Anh đã làm thế nào mà trong vài phút ngắn ngủi đã khiến thái độ của trưởng tàu thay đổi 180 độ vậy?”
Giang Sách lạnh nhạt nói: “Cũng không có gì đặc biệt, tôi chỉ nói là đã quay lại video, muốn gửi lên trên để tố cáo anh ta, thế là anh ta chủ động tới giúp tôi giải quyết vấn đề thôi.”
“Hở?”
Loại chuyện vớ vẩn này, người bình thường sẽ không tin.
Nhưng Tân Uẩn tin.
Lòng tin của cô ấy đối với Giang Sách đã vượt qua giới hạn nên có, là một loại tin tưởng không hề có lý do.
Sau khi đoàn tàu chạy đến trạm kế tiếp, đám người Sơn Tiêu bị cảnh sát dẫn đi, sau đó đoàn tàu tiếp tục lái về đích đến tiếp theo.
Dọc đường đi, Tân Uẩn buồn ngủ không chịu được.
Một đêm không ngủ, lại thêm vừa rồi còn gặp phải chuyện đám người Sơn Tiêu chiếm chỗ khiến Tân Uẩn mệt muốn chết, vì thế cô ấy ngủ thiếp đi trong nỗi lo lắng cho ba.
Đoàn tàu xóc nảy vài cái, không biết là cố ý hay vô ý, thân thể Tân Uẩn nghiêng đến, ngã về phía Giang Sách, cả người nằm trên bắp đùi anh mà ngủ.
Bởi vì ngủ quá say nên nước miếng còn nhỏ giọt trên ống quần của Giang Sách.
Giang Sách nở nụ cười.
Một người phụ nữ lạnh lùng như thế, thì ra lúc ngủ cũng có thể chảy nước miếng.
Anh rút hai tờ khăn giấy, lau nước miếng trên khóe miệng giúp Tân Uẩn, sau đó không nhúc nhích, cố gắng để Tân Uẩn có thể ngủ được thoải mái hơn.
Người phụ nữ này, chịu đựng quá nhiều áp lực và đau khổ vốn không cần phải chịu đựng.
Hiện tại có thể để cô ấy nghỉ ngơi được lúc nào thì hay lúc ấy đi.
Trải qua lặn lội đường xa, cuối cùng, trước khi trời tối, đoàn tàu cũng tới Nam Thành, lái vào nhà ga.
Bị Giang Sách gọi, Tân Uẩn tỉnh lại.
“Ôi! Thật ngại quá.”
Nhìn thấy dấu vết nước miếng của mình trên ống quần Giang Sách, Tân Uẩn cực kì xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô ấy có tiếp xúc khoảng cách gần với nam giới, lại còn để lại 'dấu ấn' trên người người ta.
Giang Sách cười cười không quá để tâm, dẫn theo Tân Uẩn xuống xe.
Hai người đến khách sạn đã đặt sẵn từ đầu, sau khi bỏ hành lý vào phòng, Giang Sách lấy bản đồ đã chuẩn bị tốt, chú thích địa điểm đối phương yêu cầu gặp mặt cho rõ ràng rồi tiến hành phân tích tường tận.
Đối phương hẹn gặp tại một nhà máy hóa chất bị bỏ hoang, xung quanh cực kỳ trống trải, thuộc loại mà bạn có gào khản cổ cũng không ai nghe thấy.
Hẹn gặp tại nơi đó, nếu như đối phương có nhiều người thì rất có khả năng sẽ một đi không trở lại.
Trong lòng Giang Sách đã có kế hoạch.
Lần này tuyệt đối không thể để cho Tân Uẩn đi cùng, làm vậy sẽ khiến cô ấy rơi vào tình thế nguy hiểm.
Giang Sách thu lại bản đồ nói với Tân Uẩn: “Ngày mai tôi sẽ dựa theo thời gian đã hẹn, đến địa điểm chỉ định để cứu người ra. Tân Uẩn, cô ở lại phòng khách sạn chờ tôi, khóa kỹ tất cả các cửa, bất cứ kẻ nào gọi cũng không được đi ra.”
Tân Uẩn hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?”
“Không được.”
Giang Sách trả lời chắc như đinh đóng cột.
Có thể dẫn Tân Uẩn tới Nam Thành, đã là giới hạn của anh rồi, nếu còn dẫn cô ấy đến hiện trường, đó chính là không chịu trách nhiệm với Tân Uẩn.
Tân Uẩn đương nhiên cũng hiểu chuyện này.
Cô ấy gật đầu: “Được, thế tôi chờ anh trở lại.”
Nghĩ bụng, Tân Uẩn lại đưa ra một thỉnh cầu khác: “Chuyện đó... Đêm nay anh có thể ở cùng với tôi không? Một mình tôi, tôi rất sợ.”
Đến thành phố xa lạ, lại còn là một thành phố đầy rẫy phần tử phạm tội, Tân Uẩn thân là một cô gái, một thân một mình đúng là có khả năng sẽ sợ.
Giang Sách khẽ cười nói: “Cô đi ngủ trước đi, đêm nay, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Cảm ơn.”
Tân Uẩn cởi áo khoác và dép lê, chui vào trong chăn.
Bởi vì phòng tắm được trang bị cửa kính thủy tinh trong suốt nên cô ấy cũng ngại tắm rửa trước mặt Giang Sách, chính vì thế, đêm nay đành chấp nhận không tắm một đêm.
Cô ấy nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn bóng lưng Giang Sách, trong lòng có chút cảm động, nhiều hơn là nỗi mong muốn.
Nếu...
Nếu cô ấy quen biết Giang Sách sớm hơn, vậy thì hiện tại có lẽ cô ấy đã không còn đơn độc một mình rồi.
Chỉ sợ, có khi cô ấy đã là bà mẹ hai con cũng nên?
Àizzz, vì sao người đàn ông ưu tú như vậy, lại bị người phụ nữ khác cướp mất chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy buồn.
Tân Uẩn mím môi, dùng chăn ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, không nghĩ tiếp chuyện giữa mình và Giang Sách nữa, bởi vì có nghĩ thế nào cũng vô dụng.
Đàn ông có vợ, mày còn có thể làm gì chứ?
Một đêm bình yên.
Ngày hôm sau, Giang Sách chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống cho Tân Uẩn còn đang trong mộng, sau đó một mình kéo va li rời khỏi khách sạn.
Anh thuê một chiếc xe, một mình tới địa điểm đã chỉ định.
Trên đường.
Giang Sách gọi điện thoại cho Sư Tử của Mười Hai Cung, giao cho anh ta một nhiệm vụ lâm thời, yêu cầu nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ năm chữ: Bảo vệ tốt Tân Uẩn.
Có Sư Tử âm thầm bảo vệ, Giang Sách mới có thể yên tâm đi giải cứu Tân Tử Dân.
Chiếc xe màu trắng có rèm che chạy trên trên đường lớn, Giang Sách càng lái càng nhanh, càng đi đường càng hẻo lánh, sau đó không còn nhìn thấy chiếc xe nào trên đường nữa.
Sau khi chạy được hơn hai tiếng, cuối cùng anh cũng tới nơi.
Giang Sách không dám khinh thường, trực tiếp lái xe vào một mảnh đất đầy cỏ, tránh cho xe bị người ta phát hiện.
Sau đó, anh xuống xe, kéo va li đi vào nhà máy bỏ hoang.
Đây là một nhà máy được xây dựng cạnh bờ sông, quy mô rất lớn, xem kết cấu quy hoạch chỉnh thể thì trước kia nó có khả năng là một nhà máy đóng tàu.
Bởi vì bị bỏ hoang quá lâu, cửa nhà máy đóng tàu đã bị vỡ đôi, gió thổi đến gây ra tiếng cót két cót két.
Giang Sách không tốn mấy sức đã có thể đẩy cửa ra, tiếp tục đi vào trong.
Cách thời gian hẹn gặp chỉ còn lại mười lăm phút, theo lý, đối phương cũng nên đến rồi, hơn nữa còn ở nơi này 'ôm cây đợi thỏ', mà người bên đối phương chắc cũng không ít.
Nhưng cả nhà máy đóng tàu lớn bậc này, trong lúc nhất thời Giang Sách thật sự không biết nên đi đâu để gặp đối phương.
Đi tới đi lui, loáng thoáng có nghe thấy tiếng chó sủa 'gâu gâu gâu', âm thanh rất rầu rĩ, hơn nữa nghe qua trông không giống tiếng của một con chó mà ước chừng phải đến bốn năm con.
“Hửm?”
Giang Sách nhíu mày, chẳng lẽ nơi này có chó hoang sao?
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy cánh cửa sắt phía trước bên trái cách đó không xa tự động cuốn lên, mở ra, sau đó để lộ cảnh tượng bên trong - năm còn pit bull cực đói!
Chúng nó chảy nước miếng, lộ răng nanh ra ngoài, con nào con nấy nhìn chằm chằm Giang Sách, hận không thể ăn tươi nuốt sống Giang Sách.
Vù vù vù!
Năm con pitbull cùng nhào đến, trông trạng thái hiện tại là muốn ăn sống Giang Sách.
Giang Sách mỉm cười, thật đúng là bị anh đoán trúng rồi, đối phương quả nhiên có sắp xếp mai phục, chỉ là mai phục không phải người, mà là chó.
Loại chó này, cực kỳ hiếu chiến, sức chiến đấu cũng rất mạnh.
Năm con cùng lên, nếu là người bình thường thì căn bản không chống đỡ được.
Nhưng đáng tiếc, chúng nó gặp phải Giang Sách thì nhất định chỉ có thể biến thành chó chết!
Tốc độ của chó vĩnh viễn vượt xa nhân loại, con thứ nhất lấy tốc độ như tia chớp vọt tới trước mặt Giang Sách, nhảy xồm lên, ngoạm vào cổ Giang Sách.1
Nếu như bị cái mồm to như chậu máu kia cắn trúng, chắc là phải chết không thể nghi ngờ!