Chí Tôn Chiến Thần

Chương 261: Chương 261: Quỳ xuống




Người mà anh ta gọi tới liên tiếp hai lần đều không được việc khiến Thiêu Hồ Tử tức sắp chết.

Anh ta đã ở Công viên Long Dương ngần ấy năm nhưng chưa bao giờ cảm thấy mất thể diện như hôm nay!

Giang Sách lắc đầu cười khổ, nói với Giả Chiến: “Ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ đến đây thu mua thép, không phải cố ý nhằm vào ông.”

Nghe vậy, trong lòng của Giả Chiến cuối cùng cũng thả lỏng.

Giang Sách nói tiếp: “Nhưng ông Giả à, Thiêu Hồ Tử muốn ông đối phó tôi, ông định làm gì?”

Đối phó Giang Sách ư?

Dù cho Giả Chiến một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám làm.

Ông ta liên tục xua tay: “Ngài Giang à, ngài đừng có trêu đùa tôi thế nữa, tôi chịu không nổi đâu.”

Giả Chiến đứng lên, quay đầu nói với đám thuộc hạ của ông ta: “Các anh em, chúng ta cùng đi giải quyết tên Thiêu Hồ Tử kia xả giận thay ngài Giang nào!”

“Vâng!!!”

Người của Mặt trận Sương Mù Đỏ không dám đối phó Giang Sách nhưng đối phó với một tên Thiêu Hồ Tử chẳng phải là quá dư dả rồi sao?

Nhưng Giang Sách đã ngăn ông ta lại, anh nói: “Không cần, mọi người đứng sang một bên trước đi, chuyện của Thiêu Hồ Tử tôi sẽ tự xử lý.”

“Vâng.”

Giả Chiến dẫn người đứng qua một bên.

Như vậy, người của nhà họ Hoàng đứng bên trái, người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đứng bên phải, chính giữa lại có người cấp bậc quái vật như Giang Sách trấn giữ. Những thế lực này tập hợp lại với nhau, gần như trở thành một sự tồn tại vô địch ở công viên Long Dương.

Thiêu Hồ Tử hoàn toàn sững sờ.

Bất kỳ một thế lực nào trong số này anh ta cũng không thể đối phó được, nói gì là ba nhà tập hợp lại với nhau thế này.

Nên làm sao bây giờ?

Giả Chiến nhìn về phía Xi Hổ: “Mau nghĩ cách đi!”

Xi Hổ khóc không ra nước mắt: “Đại ca, anh cũng nhìn thấy tình huống lúc này rồi đấy. Anh muốn em nghĩ cách gì bây giờ?”

Sau khi suy nghĩ một lát, Xi Hổ bèn nói: “Chuyện đã tới nước này rồi, đại ca, chỉ còn cách tìm bọn họ thôi.”

“Bọn họ?”

“Vân Dương!”

Ngay khi hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, ngay cả Thiêu Hồ Tử cũng phải giật thót trong lòng.

Vân Dương là tổ chức ngầm lớn nhất ở Công viên Long Dương. Lão đại của bọn họ - Hùng Hạt Tử cũng là thủ lĩnh của Công viên Long Dương, sức chiến đấu siêu mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Quỷ Nam một bậc.

Nếu Vân Dương đồng ý ra tay, tin tưởng có thể dễ dàng xử lý những người này.

Nhưng vấn đề là chi phí yêu cầu Vân Dương ra tay quá đắt.

Chỉ sợ tất cả số tiền nuốt được lần này sẽ phải phun ra.

Xi Hổ sốt ruột nói: “Đại ca, anh đừng do dự nữa. Chuyện đến bước này chúng ta chỉ có thể nhờ người của Vân Dương trợ giúp thôi, tốn kém ít tiền thì có sao.”

Đành chịu thôi.

Thiêu Hồ Tử thở ra một hơi dài: “Được rồi, tao nghe lời mày, gọi điện thoại cho Hùng Hạt Tử đi.”

Xi Hổ lập tức liên hệ với đối phương.

Sau một phen bàn bạc, Xi Hổ gật đầu nói: “Không có vấn đề gì, người của Vân Dương sẽ lập tức tới ngay, Hùng Hạt Tử sẽ đích thân dẫn người tới!”

Thiêu Hồ Tử nở nụ cười.

Anh ta châm một điếu thuốc, sắc mặt lấy lại vẻ bình tĩnh thong dong.

“Giang Sách, mày nghĩ mày trèo lên được nhà họ Hoàng và thu phục Mặt trận Sương Mù Đỏ thì đã rất giỏi sao?”

“Tao nói cho mày biết, hai thế lực này chỉ là thứ rác rưởi không có chút ích lợi mà thôi.”

“Mày có biết thế lực mạnh nhất ở Công viên Long Dương này là gì không?”

Giang Sách cười cười hỏi lại: “Là gì vậy?”

Thiêu Hồ Tử ngẩng đầu lên, mở miệng nói như đang ngồi chém gió tự kỷ: “Nói ra sợ sẽ hù mày sợ chết khiếp đấy. Thế lực mạnh nhất trong Công viên Long Dương chính là Vân Dương! Toàn bộ Công viên Long Dương đều nằm trong sự khống chế của Vân Dương. Lão đại của bọn họ là Hùng Hạt Tử, thậm chí còn mạnh hơn cả Quỷ Nam.”

“Tao đã liên hệ với người của Vân Dương rồi.”

“Đợi lát nữa Hùng Hạt Tử sẽ dẫn người tới đây.”

“Giang Sách, bây giờ mày có muốn hối hận cũng đã không còn kịp rồi. Hôm nay tao muốn mày chết không có chỗ chôn!”

Đồng thời, anh ta nhìn sang Đinh Mộng Nghiên rồi liếm liếm bờ môi.

“Nhưng mày cũng đừng quá lo, người phụ nữ của mày, tao sẽ giúp mày chăm sóc thật tốt, hahahaha.”

Đinh Mộng Nghiên tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, giữ thật chặt cánh tay của Giang Sách.

Vẻ mặt của Giang Sách vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã bốc lên lửa giận.

Chết không có chỗ chôn ư?

Tốt thôi, hôm nay anh sẽ khiến anh ta chết không có chỗ chôn!

Không bao lâu sau có một nhóm lớn người kéo đến nhà máy. Thoạt nhìn có đến hàng trăm người, ai nấy đều cầm mã tấu, khí thế hùng hổ.

Là người của Vân Dương!

Hơn nữa còn do Hùng Hạt Tử tự mình dẫn tới.

Sau khi bị người ta chỉnh đốn ngày hôm qua, trong lòng Hùng Hạt Tử vẫn luôn nén một bụng lửa giận. Anh ta sống lớn đến vậy còn chưa từng chịu uất nghẹn như thế bao giờ đâu.

Vậy nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trút hết tức giận trong lòng.

Trùng hợp hôm nay Thiêu Hồ Tử lại gọi điện tới nhờ anh ta giúp đối phó với một người.

Hùng Hạt Tử đồng ý mà không cần suy nghĩ, cho dù là không nhận tiền thì anh ta cũng sẽ giúp giải quyết. Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ để thể giải tỏa cơn tức giận của mình mà thôi.

Nhìn thấy Hùng Hạt Tử dẫn một nhóm lớn người hùng hổ đi tới, nhà họ Hoàng và người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đều có chút căng thẳng.

Bọn họ đã sinh sống trong Công viên Long Dương lâu như vậy, đương nhiên đều biết rõ sức mạnh của Vân Dương thế nào.

Đây là tổ chức ngầm của Công viên Long Dương, thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù tất cả các thế lực khác cộng lại cũng chưa chắc có thể mạnh bằng bọn họ. Trong Công viên Long Dương, đắc tội với Vân Dương chẳng khác nào đắc tội với thần chết.

Tuyệt đối không thể sống.

Thiểu Hồ Tử cũng không dám bất cẩn, vứt tàn thuốc, hấp tấp chạy tới, ưỡn ngực nghiêm mặt gọi: “Lão đại Hùng, anh đến rồi. Em bị người ngoài ức hiếp thậm tệ, anh phải làm chủ cho em!”

Hùng Hạt Tử lạnh lùng nói: “Tao không có hứng thú làm chủ cho mày, bây giờ tao chỉ muốn tìm người để trút giận. Xem như hôm nay mày gặp may, tao giúp mày đối phó với thằng nhóc kia chỉ để xả giận trong lòng thôi.”

Mặt mày Thiêu Hồ Tử hớn hở: “Vậy thì cám ơn đại ca Hùng trước!”

Hùng Hạt Tử hỏi: “Người cần xử lý ở đâu?”

“Ở đó ạ!”

Thiêu Hồ Tử chỉ tay về phía Giang Sách, Hùng Hạt Tử và những đám đàn em phía sau cùng nhìn sang.

“Đại ca Hùng, thằng oắt đó cũng có chút bản lĩnh, thực lực khá mạnh, anh phải cẩn thận.”

“Hơn nữa nó đã leo lên nhà họ Hoàng và thu phục Mặt trận Sương Mù Đỏ, người cũng không ít đâu ạ.”

Hùng Hạt Tử khịt mũi hừ lạnh.

Nhà họ Hoàng?

Mặt trận Sương Mù Đỏ?

Trong mắt Hùng Hạt Tử, tất cả chỉ là rác rưởi không chảy thành dòng, là đám rác rưởi chết có thể dễ dàng vứt đi.

Nếu nhà họ Hoàng và Mặt trận Sương Mù Đỏ dám ra tay giúp đỡ thằng nhóc kia, Hùng Hạt Tử sẽ gom bọn chúng lại giải quyết cùng một thể!

“Các anh em, đi với tôi.”

Hùng Hạt Tử đi thẳng về phía Giang Sách, khí thế bừng bừng, hùng dũng oai vệ.

Một bước lại tiếp một bước, khoảng cách càng ngày càng gần.

Càng đến gần, anh ta càng cảm giác có gì đó không ổn.

Sao Hùng Hạt Tử lại lờ mờ cảm thấy người đàn ông ngồi cách đó không xa có một loại cảm giác như đã từng quen biết ấy nhỉ? Giống như đã từng gặp ở nơi nào đó?

Bởi vì Hùng Hạt Tử bị cận rất nặng nên khi ở xa có phần không nhìn rõ.

Vì vậy, dưới sự tò mò, anh ta tăng tốc độ bước lại gần để nhìn cho rõ.

Cuối cùng, khi khoảng cách còn chưa đến mười mét, rốt cuộc anh ta cũng nhìn thấy rõ hình dạng của đối phương, sau đó cả người đều ngẩn ra.

Bởi vì người đàn ông trước mặt chính là kẻ đã làm anh ta mất hết mặt mũi ngày hôm qua!

“Là…Là anh!”

Hùng Hạt Tử đứng im tại chỗ, không dám tiến lên dù chỉ một bước.

Anh ta vẫn còn nhớ rất rõ thực lực khủng bố của người đàn ông trước mắt này. Đây không phải là người, mà là thần, là thần!

“Haha, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giang Sách chủ động chào hỏi: “Hùng Hạt Tử, từ lúc chia tay đến giờ anh vẫn ổn chứ?”

Giang Sách đột ngột mở miệng chào hỏi dọa Hùng Hạt Tử giật cả mình.

Không biết là do bản năng hay vì thế nào, Hùng Hạt Tử sợ tới mức thở gấp, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Giang Sách dưới con mắt của hàng trăm người!1

Đúng vậy, quỳ xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.