Chí Tôn Chiến Thần

Chương 361: Chương 361: Quyền phân phối




Tại tòa nhà văn phòng của sản xuất nhiệt Đinh.

Đinh Trọng ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng, Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc ngồi bên phía tay trái ghế sô pha, còn Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đứng phía dưới.

Hai bên trao cho đối phương những cái nhìn không vừa mắt, vốn tưởng rằng sẽ không có bất kỳ sự chung đụng nào nữa, nhưng kết quả lại vì chuyện khu quy hoạch nghĩa trang mà bọn họ phải tập trung trong một căn phòng thêm lần nữa.

Sau khi nghe xong yêu cầu của Đinh Mộng Nghiên, trong lòng Đinh Trọng dấy lên sự khinh thường.

Nếu đổi lại là người khác, loại chuyện vặt vãnh này ông ta có thể đồng ý trong tích tắc, nhưng là Giang Sách thì lại khác, tuyệt đối không thể được.

Ông ta đã bị Giang Sách trêu đùa biết bao nhiêu lần rồi?

Thù trước ông ta còn chưa kịp báo, vậy mà Giang Sách còn dám vác mặt tới yêu cầu gia tăng quyền sử dụng nghĩa trang, ha ha, định mở trò chơi mang tính quốc tế hay gì?

Nếu giờ ông ta thật sự nhường lại cho Giang Sách, vậy Đinh Trọng ông ta có khác nào một thằng đần không?

Đinh Mộng Nghiên cũng biết trong lòng Đinh Trọng đang suy nghĩ cái gì, cô chủ động lên tiếng nói trước: “Ông à, cháu biết trước đó ông và Giang Sách có chút chuyện bất hòa, nhưng người chết là chuyện lớn. Cái chết của chú Trình chính là một đòn đả kích lớn với Giang Sách, hy vọng ông có thể rộng lượng bỏ qua những chuyện ngoài lề, đáp ứng tâm nguyện nho nhỏ này của Giang Sách được không?”

“Oán thù nên cởi, không nên buộc. Dù nói thế nào thì Giang Sách vẫn là cháu rể của ông, nhân cơ hội này chữa lành mối quan hệ giữa mọi người với nhau chẳng phải sẽ rất tốt sao?”

Nói như vậy quả thực không hề sai, nhưng người ta có nghe lọt tai hay không lại là chuyện khác.

Đinh Trọng còn chưa kịp mở miệng đáp lời, Đinh Phong Thành đã tranh nói trước: “Em ba, em nói cái gì vậy? Nếu các người thật sự tới đây để xin lỗi, thì tại sao lại đi tay không thế hả? Rõ ràng là các người không có thành ý mà.”

Đinh Tử Ngọc cũng bổ sung: “Đúng vậy, lùi lại một bước nói chuyện đi, quyền sử dụng này bọn em có nói nhường cũng không được, đó là quyết định của Cục Xây dựng đô thị. Các người chạy tới văn phòng gây khó dễ cho ông nội, rốt cuộc là có rắp tâm gì?”

Hiển nhiên, đối phương căn bản không hề có ý định giúp đỡ Giang Sách.

Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên bắt đầu có hơi khó coi.

Cô biết rõ, mặc dù quyền sử dụng là do Cục Xây dựng đô thị quản lý, nhưng quyền sử dụng khu quy hoạch nghĩa trang đã được giao cho Sản xuất nhiệt Đinh, bọn họ muốn cho ai sử dụng cũng chỉ cần người đứng đầu nói một tiếng là được.

Vậy cho nên, chỉ cần Đinh Trọng gật đầu thì sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra, dù là chút rủi ro nhỏ.

Nhưng nếu Đinh Trọng không gật đầu, thì nó lại thành vấn đề lớn.

Đinh Mộng Nghiên tiếp tục mở miệng khẩn cầu: “Ông à, trước đó Giang Sách có gì không đúng, cháu xin phép thay mặt anh ấy nói với ông một tiếng “xin lỗi”, cầu xin ông đồng ý giúp chúng cháu lần này được không?”

Thái độ cũng đã đủ thấp hèn.

Giang Sách đứng bên cạnh, tim anh như đang rỉ máu, để người phụ nữ của mình phải đi cầu xin sự thương xót của Đinh Trọng với thái độ thấp hèn như thế, khiến anh thực sự phải áy náy.

Mà điều càng nực cười hơn chính là, sự cầu xin này là vô ích!

Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng, nhìn Giang Sách cười như không cười, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Giang Sách, không phải tôi không chịu giúp cậu, mà mọi chuyện giống như lời Tử Ngọc đã nói trước đó, quyền sử dụng là do Cục Xây dưng đô thị quản lý, lời nói của tôi không có trọng lượng.”

Đinh Mộng Nghiên vội vàng nói: “Vậy ông chỉ cần ra mặt giúp chúng cháu nói một tiếng với Cục Xây dựng Đô thị thôi, ông có yêu cầu gì cứ việc nói, bất kể là tiền hay thứ gì khác, bất cứ thứ gì cũng được hết.”

Tiền sao?

Đây không phải vấn đề tiền bạc!

Đinh Trọng nghĩ nghĩ, sau đó nở nụ cười xấu xa, nói: “Cái gì cũng làm đúng không? Vậy thế này đi, Giang Sách, cậu tới quỳ gối trước mặt tôi, nói với tôi câu xin lỗi, tôi sẽ cố gắng liên lạc hỏi lãnh đạo Cục Xây dựng Đô thị một câu, xem có thể cho cậu thêm một vị trí về quyền sử dụng hay không.”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên thực tế, Đinh Trọng căn bản không hề có ý định sẽ giúp đỡ Giang Sách.

Ông ta chỉ đơn thuần là muốn xem Giang Sách quỳ gối dập đầu trước mình mà thôi.

Sau khi xong xuôi, Đinh Trọng vẫn sẽ không giúp anh.

Một người hiểu rõ thói đời như Giang Sách sao có thể không nhìn thấu ý định này?

Còn chưa kể, người đàn ông như anh, sao có thể quỳ gối trước Đinh Trọng?

Nghe xong yêu cầu này, cả Đinh Phong Thành lẫn Đinh Tử Ngọc đều vô cùng vui vẻ, cuối cùng thì cũng có cơ hội nhìn thấy Giang Sách phải xấu mặt, từ trước tới nay bọn họ luôn bị Giang Sách áp chế, giờ là lần đầu tiên họ có thể áp chế ngược lại Giang Sách, cảm giác sướng như lên mây.

“Sao hả, không chịu quỳ sao?” Giọng điệu Đinh Trọng nghe có phần không hài lòng.

“Lúc nào cũng luôn miệng nói cái gì mà người chết đó chính là vị trưởng bối mà cậu tôn trọng nhất, sao hả, vì chú Trình của cậu, quỳ xuống dập mấy cái cũng không muốn sao?”

“Xem ra cậu cũng chỉ giả bộ thôi.”

Những câu nói như dao cắt vào lòng Giang Sách.

Đinh Mộng Nghiên thật sự không nhìn nổi nữa, nhưng cô không dám chọc giận Đinh Trọng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhất định phải nhịn.

Chỉ cần có thể khiến Đinh Trọng đồng ý, dập đầu mấy cái có là gì chứ?

Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách, tim đập thình thịch, chuyện này, một người vợ như cô cần phải làm!

Giang Sách không thể quỳ được.

Một người phụ nữ như Đinh Mộng Nghiên, quỳ thì quỳ, không quan trọng.

Còn chưa kể, trước đây Giang Sách đã từng giúp đỡ Đinh Mộng Nghiên không biết bao nhiêu lần, giải quyết giúp cô không biết bao nhiêu vấn đề, lại còn cứu cô vô số lần nữa chứ.

Vậy cho nên, để có thể giúp người đàn ông của mình, quỳ gối một lần cũng có sao?

Đinh Mộng Nghiên nhìn Đinh Trọng, nói bằng giọng nghiêm túc: “Ông nội, để cháu thay mặt Giang Sách quỳ gối dập đầu trước mặt ông đi, hy vọng ông có thể nói được làm được, sau khi cháu dập đầu xong, có thể trao cho chúng cháu thêm quyền sử dụng nghĩa trang.”

Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ gối dập đầu.

Hai mắt ba người Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc sáng như sao, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng dáng vẻ cực kỳ mong chờ, mặc dù không được nhìn Giang Sách quỳ gối có hơi đáng tiếc, nhưng có thể nhìn Đinh Mộng Nghiên quỳ gối cũng tuyệt không kém!

Chưa kể, nếu Đinh Mộng Nghiên thật sự quỳ xuống, vậy cũng đủ khiến trái tim Giang Sách rỉ máu, là một đòn đả kích với Giang Sách.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, không tồi chút nào.

Khi Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ xuống, Giang Sách đã kéo Đinh Mộng Nghiên lại, nâng người cô lên, không cho phép cô quỳ xuống.

“Sách.”

Đinh Mộng Nghiên rưng rưng nước mắt nhìn Giang Sách, cô biết, Giang Sách không đành lòng nhìn cô chịu ấm ức.

Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, chịu ấm ức chút cũng đâu có sao?

“Sách, để em quỳ xuống đi, quỳ xong sẽ không có chuyện gì nữa hết.”

“Cũng chẳng rơi mất miếng thịt nào, không sao đâu anh.”

Đinh Trọng sờ sờ râu, nói với giọng kỳ quái: “Giang Sách, bản thân cậu không muốn quỳ, giờ còn định ngăn không cho vợ quỳ? Cậu thật là vô dụng mà.”

“Nói câu khó nghe, tôi thậm chí còn khinh thường việc các người quỳ xuống.”

“Tôi cho các người thêm thời gian một phút, nếu vẫn không chịu quỳ thì lập tức cút ra ngoài ngay cho tôi, sau này đừng mong sở hữu quyền sử dụng đất nữa, một phần kia của Giang Mạch, tôi cũng sẽ thu hồi lại!”

Quả thực, loại người này không biết xấu hổ đến cực điểm.

Đinh Trọng vì muốn trả thù Giang Sách mà vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ sang một bên, mục đích của ông ta chỉ là muốn buộc Giang Sách phải quỳ.

“Mau quỳ đi!”

Bên trong văn phòng, ba người bên phía đối diện kia hệt như mấy con sói gian ác đang giương nanh nhìn chằm chằm Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lục.

Lúc này, Giang Sách cuối cùng cũng mở miệng.

“Ông già, có chuyện này ông nói đúng, quyền sử dụng khu quy hoạch nghĩa trang không phải do ông quản, mà sẽ do Cục Xây dựng Đô thị quyết định.”

“Cho nên, tôi cần gì phải cầu xin ông chứ?”

Đinh Trọng cười khẩy.

Ông ta khinh bỉ nhủ thầm trong lòng: Ngu xuẩn, Cục Xây dựng Đô thị đã giao quyền sử dụng cho tao phân phối từ lâu, mày thì biết cái gì?

Ông ta duỗi tay nói: “Vậy được thôi, cậu mau đi tìm người của Cục Xây dựng Đô thị đi, cút.”

Không khí có hơi gượng gạo.

Giang Sách không hề hoang mang, tiếp tục nói: “Không cần đi, đợi lát nữa người của Cục Xây dựng Đô thị sẽ tới, chẳng những cho tôi thêm một phần quyền sử dụng, mà sẽ… Thu hồi quyền phân phối của Sản xuất nhiệt Đinh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.