“Ôg nói xem, đều là người của Cục Thủy Lợi, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?”
“Theo tôi thấy đây chính là Cục Thủy Lợi cố ý, cố ý dùng một kẻ vô cùng rách nát làm đệm lót để làm nổi bật Triệu Đồng.”
“Có đạo lý.”
Vẻ mặt Triệu Đồng đầy gió xuân, bỏ chìa khóa vào trong hộp giao cho người chủ trì.
Người chủ trì thận trọng đặt cái hộp này ở giữa, lễ vật của Triệu Đồng mặc dù nhỏ nhất, nhưng vị trí lại dễ thấy nhất.
Triệu Đồng trở lại chỗ ngồi, bắt chéo chân.
“Ông Đinh, lễ vật này của tôi thế nào?”
Sắc mặt Đinh Khải Sơn tái xanh, cúi đầu không nói lời nào.
“Ha ha ha ha, sao thế, không phải trước nay ông đều thích đấu với tôi sao?”
“Bây giờ để tôi xem ông còn đấu với tôi thế nào.”
“Đinh Khải Sơn, tôi nói cho ông biết, lần này trở về tôi nhất định sẽ thăng lên chức Phó chủ nhiệm, mà ông sẽ sớm phải cút đi thôi.”
“Ông đó, nhất định chính là người cùng một đường với thằng con rể phế vật kia của mình. Ha ha ha ha.”
Đối mặt với sự châm chọc của Triệu Đồng, Đinh Khải Sơn không phản bác được nửa câu.
Ông thua hoàn toàn.
Trong đám người.
Đinh Mộng Nghiên giận đến nỗi cả người run rẩy, thấy cha bị người khác khinh thường như vậy nhưng không thể làm gì, cô thật sự rất muốn bước lên cho Triệu Đồng một cái tát.
Lúc này Giang Sách yên lặng nắm tay cô.
“Đừng tức giận.”
“Còn không tức giận?” Đinh Mộng Nghiên cau mày: “Anh nhìn kẻ cặn bã kia khinh thường ba của em như thế nào kìa?”
Giang Sách nhàn nhạt nói: “Còn nhớ anh đã nói mình thích nhất là xem người khác diễn trò không?”
“Anh có ý gì?”
“Rất đơn giản, Triệu Đồng sẽ nhanh chóng không cười được nữa.”
Đinh Mộng Nghiên rất nghi ngờ: “Người ta đưa căn nhà chục triệu tệ sang trọng, mà ba em là đưa rượu vài chục ngàn, nhìn thế nào thì cũng thấy Triệu Đồng sẽ khiến người phụ trách vui vẻ. Còn ba em rất có thể sẽ vì vậy mà bị đuổi.”
Giang Sách cười nói: “Chính bởi vì Triệu Đồng đưa nhà sang trọng nên mới rước họa vào thân, ông ta quả thực quá ngu xuẩn.”
“Là thế nào?”
“Chờ xem đi.”
Rất nhanh tất cả mọi người đều đưa lễ vật xong.
Lễ vật của đại đa số mọi người đều rất đắt tiền, một trăm ngàn, mấy trăm ngàn đều có, có điều những lễ vật này với căn nhà chục triệu tệ sang trọng của Triệu Đồng thì đều ảm đạm không sánh nổi.
Người chủ trì nói: “Để tiếp đón người phụ trách, hôm nay thật sự đã khiến mọi người tốn kém, tấm lòng của mọi người tôi nhất định sẽ chuyển tới, xin hãy yên tâm.”
Vừa dứt lời điện thoại di động của Giang Sách rung lên.
Anh trực tiếp ngắt đi, sau đó nhắn một tin gửi qua.
Mấy phút sau Mộc Dương Nhất một lần nữa đi ra.
Người chủ trì hơi sửng sốt: “Sếp Mộc, anh còn có chuyện muốn nói sao?”
Mộc Dương Nhất cười ha ha: “Tôi ở phía sau nghe nói mọi người vì nghênh đón tổng phụ trách mà đã đặc biệt đưa tới rất nhiều tâm ý cho nên mới tới xem một chút.”
Người chủ trì cười: “Tấm lòng của mọi người đều ở đây, mời anh xem qua.”
Trước ánh mắt của mọi người, Mộc Dương Nhất đi về phía mấy lễ vật.
Mộc Dương Nhất vô cùng tùy ý nhìn nhìn, mỗi một món quà đều quét mắt nhìn một lần, cuối cùng dừng lại ở sáu bình rượu Dương Tuấn rơi ở một góc sân khấu.
Anh ta đi tới khom người nhặt lên.
“Đây cũng là quà sao?”
Người chủ trì cười lạnh nói: “Không sai, đây là tâm ý của Đinh Khải Sơn ở Cục Thủy Lợi.”
Mọi người rối rít hướng ánh mắt cười nhạo về phía Đinh Khải Sơn, Đinh Khải Sơn xấu hổ cúi đầu, không còn mặt mũi nhìn người khác.
Đột nhiên Mộc Dương Nhất mở chốt, cầm chai rượu ngửa đầu uống.
Uống ừng ực mấy hớp.
“Đúng, chính là mùi vị này, sảng khoái!”
Hành động và lời nói của Mộc Dương Nhất làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu, cái loại rượu vài ngàn một chai uống ngon như vậy sao?
Anh ta đứng dậy, giơ sáu chai rượu kia lên thật cao, lớn tiếng nói: “Tất cả lễ vật của mọi người tôi đều thấy rồi, tổng phụ trách nhất định sẽ thích sáu bình rượu Dương Tuấn này nhất!”
Cả hội trường kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện.
Ngay cả Đinh Khải Sơn cũng đứng ngẩn ra, nghĩ rằng không biết có phải tai mình có bệnh nên nghe lầm hay không?
Hồi lâu sau mọi người mới phản ứng được, đều phát ra lời cảm thán.
Người chủ trì cũng kinh ngạc nói: “Sếp Mộc, không phải anh đang nói đùa với chúng tôi đó chứ? Rượu Dương Tuấn này cùng lắm chỉ vài ngàn một chai, dựa vào đâu mà tốt hơn so với những món lễ vật khác chứ?”
Mộc Dương Nhất nhìn rượu trong tay giống như là nhìn người yêu vậy.
“Các người không hiểu đâu.”
“Bọn tôi làm lính ở Tây Cảnh làm lính thường ngày ăn ngủ còn không ngon chứ đừng nhắc tới uống một ly rượu ngon.”
“Rượu Dương Tuấn này chính là loại rượu phổ biến nhất ở Tây Cảnh, cũng là loại rượu mạnh nhất, là thứ rượu mà mỗi người lính ở Tây Cảnh chúng tôi thích nhất!”
“Chúng tôi chính là uống loại rượu này ra trận giết địch, chúng tôi chính là uống loại rượu này bảo vệ quốc gia!”
“Đây không chỉ là rượu mà còn là anh em của chúng tôi, tình nhân của chúng tôi!”
Những lời này làm cho cả hội trường phát ra tiếng vỗ tay kịch liệt, làm cho đám chiến sĩ dâng lên lòng tôn kính chân thành nhất.
Mộc Dương Nhất một lần nữa giơ rượu Dương Tuấn lên: “Cho nên tổng phụ trách thích rượu Dương Tuấn nhất là chuyện đương nhiên!”
Sắc mặt người chủ trì rất khó coi, lúc nãy ông ta còn giễu cợt Đinh Khải Sơn, lại còn vứt lễ vật của người ta xuống đất.
Giờ phút này ông ta ưỡn mặt nói: “Đúng vậy, loại rượu trân quý như vậy là món lễ vật tốt nhất, chúng ta hãy dành một tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất cho đồng chí Đinh Khải Sơn!”
Mọi người rối rít vỗ tay, đặc biệt là những kẻ vừa nãy giễu cợt Đinh Khải Sơn, từng cái vỗ đều rất ra sức chỉ sợ Đinh Khải Sơn thù dai.
“Một món quà có thể đồng cảm với binh lính, không dùng tiền bạc tầm thường, thật là có lòng.”
“Đinh Khải Sơn, thật là một đồng chí tốt của Cục Thủy Lợi.”
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Đinh Khải Sơn đã trải qua hai luồng cảm xúc vui buồn.
Ông đứng lên cúi người với mọi người, miệng cũng cười không khép lại được, tương đối đắc ý, vẻ không vui mới nãy dứt khoát bị quét sạch.
Trong đám người.
Giang Sách nhìn Đinh Mộng Nghiên vẫn còn đang khiếp sợ cười nói: “Sao thế, lễ vật anh đề cử có làm tổng phụ trách thích nhất không?”
Đinh Mộng Nghiên hừ một tiếng: “Trùng hợp mà thôi.”
“Ha ha.” Giang Sách cười khẽ lắc đầu, nói: “Em cứ xem đi, chờ chút nữa, kẻ cặn bã Triệu Đồng kia sẽ đi đời thôi.”