Tiếng còi trọng tài vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu! AC Milan vượt lên dẫn bóng trước.
Cả hai đội đều quy tụ toàn những tên tuổi lớn, tấn công và phòng thủ cực kỳ có trật tự.
Ai trong số bọn họ cũng khát khao cái kết quả chiến thắng cuối cùng, một đám người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, bước đi tàn nhẫn, đôi chân khỏe mạnh liều mạng giành bóng.
Nhìn cảnh này khiến hormone của mọi người như bị châm đốt.
Về phía Tô Nhàn, ngay từ đầu cô ấy đã cảm thấy việc ngồi xem này rất nhàn chán, cô ấy chưa xem bóng đá bao giờ, thậm chí còn nghĩ hơn hai mươi con người cùng chạy đua tranh nhau một quả bóng thì có gì hay? Nhưng khi trận đấu diễn ra, cô ấy dần hòa nhập vào không khí sôi nổi lúc này, ở hiện trường có khoảng mấy vạn người đang không ngừng hò reo cổ vũ, trong tiếng hò hét của mọi người, cảm xúc của cô ấy như bùng cháy theo.
Liều chết lao lên phía trước!
Liều mạng!
Chống cự!
Mỗi màn trình diễn tuyệt vời của các cầu thủ đều tác động trực tiếp tới dây thần kinh của Tô Nhàn, khiến cô ấy không cầm lòng được phải thốt lên câu khen ngợi.
90 phút thi đấu của hiệp đầu tiên cũng đã kết thúc.
Chung cuộc, AC Milan giành chiến thắng trước Inter Milan với tỉ số 2:1.
Trên khán đài phía nam San Siro, nhóm fan trung thành của AC Milan cất cao giọng hát vang bài hát của đội bóng, tiếng hát du dương bay bổng, giai điệu dõng dạc hùng hồn.
Dù nghe không hiểu, nhưng Tô Nhàn vẫn cảm nhận được lòng nhiệt huyết tràn ngập sân bóng.
Mãi đến khi trận đấu kết thúc, các cầu thủ đã rời sân, nhưng Tô Nhàn vẫn luyến tiếc không muốn đi, cô ấy muốn xem một trận đầu thế này thêm vài lần nữa, thật sự quá xuất sắc.
Giang Sách cười cười, giơ tay gõ nhẹ vào trán cô ấy.
“Chúng ta về thôi.”
“Nếu em thực sự muốn xem, thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội nữa mà.”
Tô Nhàn gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
Đoàn người rời khỏi hàng ghế dành cho khách vip, hòa vào đám đông đi ra khỏi cửa thông đạo.
Kết quả, họ vừa mới ra khỏi cửa thông đạo không lâu thì thấy phía trước có một đám người đang cãi cọ ầm ĩ, như là đang tranh cãi một vấn đề gì đó.
Nhìn kỹ mới phát hiện là người hâm mộ hai đội bóng đang đấu võ mồm với nhau.
Một trò chơi như thế này không phải trận đấu của riêng các cầu thủ, mà còn là trận đấu của những người mê bóng đá.
Đội chủ nhà Inter Milan bại trận khiến người hâm mộ của đội bóng này rơi vào trạng thái phẫn hận, cáu gắt và táo bạo, giờ lại bị fan hâm mộ của đội AC Milan kích hai câu là y như rằng, chớp mắt cái đã vây lại thành một đám lời ra tiếng vào đủ kiểu.
Hai bên cãi cọ ầm ĩ, sẵn sàng ẩu đả bất cứ lúc nào.
Cụ bà thấy cảnh này thì cười ha hả, nói: “Đúng là thanh niên trẻ tuổi bây giờ, nóng tính như nhau. Nếu đổi lại là tôi lúc còn trẻ, thì chắc nói được hai câu tôi cũng nhao nhao lên rồi đấy.”
Mọi người nghe vậy vui vẻ cười nói mấy câu, nhưng khi họ đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, trong phút chốc, Giang Sách phát hiện có điểm gì đó không đúng.
Anh cảm giác được, trong đám người này có tồn tại hơi thở hung ác tàn bạo ẩn nấp đâu đó.
Mặc dù đối phương đã cố đè nén hơi thở lạnh lẽo của mình xuống mức thấp nhất có thể, nhưng trên cương vị một người đã chinh chiến nhiều năm ngoài chiến trường như Giang Sách, anh có thể cảm nhận được ngay.
Hơi thở đó mang đậm mùi giết chóc thực thụ, đây chắc chắn không phải thứ mà người thường có được.
“Có điểm không đúng!”
Sau đó, fan hâm mộ hai nhà xông vào đánh nhau, hội trường trở nên náo loạn.
Lợi dụng sự hỗn loạn này, có mấy người đàn ông nhảy ra đi về nhóm bà cụ đang đứng.
Giang Sách bắt đầu cảnh giác, anh đứng chắn trước mặt bà cụ, nhẹ giọng nói: “Cụ bà, ông Kỳ, Tô Nhàn, mọi người lập tức đứng gọn phía sau lưng tôi ngay.”
“Hả?” Kỳ Chấn sửng sốt: “Tại sao...”
Ông ta vừa định lên tiếng hỏi thử nguyên nhân, nhưng chưa kịp nói hết câu đã thấy năm tên đàn ông mặc đồng phục Inter Milan xuất hiện bao vây bọn họ, tên nào tên nấy cũng cao lớn, khỏe mạnh.
Kỳ Chấn nuốt nước bọt, sốt sắng giải thích: “Các vị, tuy chúng tôi là fan hâm mộ của đội bóng AC Milan thật, nhưng chúng tôi là những người tử tế, chúng tôi tôn trọng đội chủ nhà của mọi người, chúng tôi...”
Cụ bà lắc lắc đầu, bà giơ một tay ra kéo đứa con trai ngốc của mình lại.
“Còn không nhìn ra sao?”
“Bọn họ không phải người hâm mộ bóng đá, họ là những kẻ giết người thuê.”
Kỳ Chấn kinh ngạc đến nỗi không khép nổi miệng: “Sát thủ?”
Cụ bà liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh một lượt, nói: “Sợ là không phải chỉ mỗi năm tên thôi đâu. Có lẽ những người mê bóng đá ẩu đả nhau, một phần là do bọn họ cố tình giở trò, để nhân lúc hỗn loạn đi giết bà già này.”
Hoàn toàn chính xác!
Nhìn qua thì cụ bà không nằm trong một khuôn mẫu nào hết, trên thực tế, bà là người có suy nghĩ khá tinh tế và tỉ mỉ, với kinh nghiệm phong phú, bà đã nhìn thấu ý đồ của đám người này từ lâu rồi.
Năm tên sát thủ kia cũng chẳng có ý định thanh minh, bọn họ cùng vọt tới chỗ nhóm cụ bà đang đứng.
Cụ bà không lùi bước, mà còn tiến lên.
Bà vừa bước đi vừa nói: “Thứ mà bọn họ muốn chính là cái mạng già này, con cả, con và thần y Giang mau rời khỏi đây đi, đừng để bản thân liên lụy vì bà già này.”
Không thể không nói, cụ bà này là một người dám làm dám chịu, bà còn có một tinh thần cống hiến vô cùng mạnh mẽ.
Có điều, Giang Sách đang có mặt ở đây, làm gì có chuyện anh để bà cụ phải hy sinh?
Một tên sát thủ trong số năm người xông tới trước mặt cụ bà, nắm tay lớn to khỏe như móng vuốt hổ múa may trong không trung tạo thành làn gió, nhắm thẳng về phía huyệt thái dương của cụ bà.
Đừng nói là một người tuổi già sức yếu, dù người đứng đó là một thanh niên trẻ tuổi cũng sẽ không chịu nổi đàn tấn công này.
Bị đánh trúng chắc chắn sẽ chết, đó là điều không phải bàn cãi nữa rồi.
Hô!!!
Nắm đấm vụt trong không trung tạo nên tiếng gió hiển hách bay thẳng về phía cạnh trán cụ bà, nhưng ngay thời khắc người đàn ông nọ sắp làm được việc thì đột nhiên, một bàn tay khác đã vươn tới ngăn nắm tay của anh ta lại.
Không thể động đậy!
Tên sát thủ nheo mắt, khóe miệng cong lên để lộ nụ cười khinh thường.
Bọn họ dù gì cũng là bính lính lăn lê bò lết trên chiến trường mấy năm, dám ra tay ngáng chân họ ư? Đúng là tự tìm đường chết cho mình mà.
Tên sát thủ muốn rút tay ra khỏi tay Giang Sách, nhưng anh ta lại xấu hổ nhận ra một điều rằng, dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không thể thoát ra được. Ngược lại, anh ta còn bị Giang Sách dùng một chân đá thẳng vào bụng khiến cả người bay ngược trở lại khoảng bảy tám mét, rồi không khống chế được lực mà ngã đập mạnh người lên chiếc thùng rác.
“Cụ à, nghe lời đi.”
“Lùi ra sau lưng tôi.”
Cụ bà kinh ngạc nhìn Giang Sách, thật không thể tưởng tượng được, cậu trai trẻ này không những sở hữu y thuật cao siêu, mà khả năng võ nghệ cũng khiến người ta phải sợ hãi.
Mấy tên sát thủ còn lại thấy cảnh này thì lập tức, cả đám nhào về phía Giang Sách.
Tốc độ của sát thủ đương nhiên rất nhanh, với con mắt của người bình thường thì chắc chắn sẽ không theo kịp.
Nhưng mà, Giang Sách còn nhanh hơn bọn họ nhiều.
Trông giống như người lớn đang bắt nạt mấy đứa nhóc con, người xoay chuyển chỗ này rồi lại chỗ khác, Giang Sách đã né được toàn bộ các đòn tất công của bọn họ, anh không để mình bị đánh trúng một chiêu nào, thậm chí, đối phương còn không thể chạm được một góc áo của Giang Sách.
Khoảng cách giữa hai bên là quá lớn.
Mấy tên sát thủ kia thì kinh hãi trong lòng, tự hỏi: Rốt cuộc thì người này là ai? Có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với nhiều sát thủ cùng một lúc thế này, anh ta thật sự là con người sao?
Trong lúc bọn họ đang miên man suy nghĩ, Giang Sách bước một bước dài đi vào giữa đám người bọn họ.
Anh xoay tròn, rồi nhảy lên.
Một con dao xoẹt qua cổ từng tên sát thủ.
Trong nháy mắt, mấy tên sát thủ đã ngã lăn quay trên nền đất, họ giơ tay che cổ, cả người không ngừng run rẩy, tuy là bọn họ chưa chết, nhưng đã bị rút mất khả năng di chuyển rồi.
Đến đứng dậy còn không đứng nổi, chứ đừng nói đến đánh nhau.
Giang Sách lạnh lùng buông một câu: “Thân là sát thủ mà lại để phân tâm ngay lúc đánh nhau với địch. Xem ra, huấn luyện viên của mấy người vẫn chưa dạy dỗ tốt lắm đâu nhỉ. Hay là, các người vốn dĩ chỉ là một đám sát thủ vô danh đã bị đào thải?”
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay truyền đến.
Một người đàn ông có vóc dáng cường tráng vạm vỡ và một vết sẹo giống hình con dao vừa đi vừa vỗ tay.
“Kỹ năng tốt lắm.”
“Lâu rồi tôi chưa gặp được cao thủ nào như thế.”
Lời nói vẫn chưa dứt, mười mấy tên sát thủ nữa xông tới, bọn họ vây quanh người đàn ông có vết sẹo giống hình con dao kia.
Người đàn ông có sẹo hình con dao lên tiếng: “Tôi chính là huấn luyện viên của họ đây, đúng thật là tôi chưa dạy dỗ tốt đám người này, họ đã phạm vào điều tối kỵ, là dám phân tâm ngay trong lúc chiến đấu. Vậy nên bây giờ để tôi đích thân tiếp đón cậu, thử xem sức cậu đáng mấy cân mấy lượng.”
“Nhưng trước tiên, để tôi nói một câu đã, tôi đây xuống tay không biết nặng nhẹ.”
“Lỡ có bất cẩn đánh chết cậu, cậu cũng đừng trách tôi đấy.”