Chí Tôn Chiến Thần

Chương 305: Chương 305: Sở thích quái gở




Giang Sách cau mày, bước nhanh tới.

Ngay khi Tân Uẩn nhìn thấy Giang Sách đang đến gần, cô ấy nhanh chóng đứng dậy muốn đi đến bên cạnh Giang Sách, nhưng Thuỷ Quân Tín dường như đã đoán trước được hành động của Tân Uẩn nên đã bước một bước chặn Tân Uẩn một cách đột ngột!

Tân Uẩn không đứng vững mà ngã ngồi về chỗ của mình.

Thuỷ Quân Tín nhìn Tân Uẩn từ trên xuống, trong mắt hiện lên một tia ác ý, đôi lúc lại còn thè lưỡi liếm môi.

Anh ta thực sự yêu người phụ nữ này chết mất.

“Giang Sách!” Tân Uẩn lo lắng, vừa tức giận vừa bất lực, vì vậy phải cầu cứu Giang Sách. Truyện Huyền Huyễn

Thuỷ Quân Tín biết rằng Giang Sách đang đứng sau anh ta, nhưng anh ta không có ý định nhường đường chút nào, anh ta tận hưởng cảm giác chen giữa những cặp tình nhân thế này.

Rất sung sướng.

Anh ta thích nhìn thấy đôi mắt của những người phụ nữ bất lực tìm kiếm sự bảo vệ.

Bằng cách chặn Giang Sách, anh ta sẽ luôn có thể nhìn thấy đôi mắt đau khổ và bất lực của Tân Uẩn, thỏa mãn sự lập dị của Thuỷ Quân Tín ở mức độ lớn nhất.

Cùng lúc đó, một số thuộc hạ của Thuỷ Quân Tín cũng chạy đến, chặn đường Giang Sách, không cho Giang Sách có cơ hội tiếp cận.

Ngay lập tức, những người khác trong sàn nhảy dừng lại những gì họ đang làm và nhìn về hướng của Giang Sách.

Họ biết rất rõ rằng sự kiện chính của đêm nay sắp diễn ra.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra cảnh tượng như vậy, trước đó đã diễn ra rất nhiều lần.

Dựa vào địa vị của mình, Thuỷ Quân Tín đã không chỉ một lần bắt nạt những người phụ nữ khác trước mặt những người đàn ông của họ, tận hưởng cảnh tượng kinh tởm đó.

Nhiều người có mặt tại hiện trường cũng có cùng sở thích với Thuỷ Quân Tín.

Vật họp theo loài.

Buổi khiêu vũ hôm nay được chuẩn bị đặc biệt cho Giang Sách và Tân Uẩn, từ lúc họ bước vào là đã xác định đến chuyện bi kịch sắp sửa diễn ra vào tối nay

Thuỷ Quân Tín hất tóc, vươn tay cởi cúc áo cổ và hít thở sâu vài cái.

Một động tác như vậy thực sự khiến Tân Uẩn sợ hãi.

Cô ấy chỉ muốn khiêu vũ cùng Giang Sách mới đến đây, hoàn toàn không muốn tiếp xúc thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác, nhưng nhìn thấy Thuỷ Quân Tín như thế này, chẳng lẽ lại giở trò chiếm đoạt ở đây ư?

Trong phút chốc, nỗi sợ hãi lan tràn khắp cơ thể.

Cho dù là một người phụ nữ lạnh lùng như Tân Uẩn cũng không biết phải làm sao vào lúc này, phản kháng? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể chống lại được?

“Giang Sách, Giang Sách!”

Điều duy nhất cô có thể mong đợi lúc này là Giang Sách.

Nhìn thấy bộ dạng vừa sợ hãi vừa hoảng hốt của Tân Uẩn, Thuỷ Quân Tín càng phấn khích, đây là kết quả mà anh ta muốn, rất tuyệt, rất tốt.

Nếu Giang Sách không có ở đây, sẽ không thể đạt được hiệu quả như vậy!

Anh ta vui mừng và thấy may vì vừa rồi không đuổi Giang Sách đi, để Giang Sách ở lại quả thực là một lựa chọn đúng đắn.

Khi phụ nữ sợ hãi, nếu người đàn ông của mình ở bên cạnh, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để cầu xin người đàn ông của mình giúp đỡ, và nếu người đàn ông của mình không cứu được, người phụ nữ sẽ càng tuyệt vọng hơn.

Sự thất vọng do bị phá vỡ hy vọng của đối phương còn sảng khoái hơn nhiều so với việc khiến đối phương thất vọng ngay từ đầu.

“Tốt lắm, tiếp tục kêu gào đi.”

“Một âm thanh thật mỹ miều, đã lâu rồi tôi chưa hưởng thụ được một âm thanh tuyệt vời như vậy.”

“Tân Uẩn, cô thực sự là một món quà tuyệt vời; có thể nhìn thấy một món quad hoàn hảo thế này ở Nam Thành, Thuỷ Quân Tín tôi đúng là phước ba đời!”

Anh ta cười thành tiếng, tiếng cười mới kinh dị, đê tiện, ghê tởm làm sao.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta đang cười hạnh phúc thì một bàn tay gõ nhẹ lên vai anh ta.

Hửm?

Tiếng cười đột ngột dừng lại, Thuỷ Quân Tín quay đầu lại, nhìn thấy Giang Sách đang đứng phía sau mình.

Sao lại thế này?

Thuỷ Quân Tín nhìn xuống một cái, ôi trời ơi, không biết từ lúc nào, cả bảy tám tên thuộc hạ của anh ta đã nằm lăn ra đất, sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.

Trong vòng chưa đầy năm giây, không có một âm thanh đánh nhau dữ dội nào, vậy mà tất cả thuộc hạ của anh ta đều đã bị giết?

Thuỷ Quân Tín sửng sốt, thủ đoạn của Giang Sách quá ư ghê gớm rồi đấy?

Anh ta nuốt nước bọt, lạnh lùng nói: “Giang Sách, tôi ra lệnh cho anh lùi lại năm mét, không được nhúc nhích!”

Giang Sách bày ra vẻ mặt vô cảm.

Thuỷ Quân Tín cau mày nói: “Anh có vẻ rất không hài lòng nhỉ? Haha, anh có chút tiền thật đấy, nhưng ít tiền của anh không đáng để nhắc tới trước mặt Thuỷ Vân Thiên chúng tôi!”

“Ở Nam Thành, sự tồn tại của Thuỷ Vân Thiên chúng tôi là bất khả chiến bại, bất cứ ai đến đây đều phải nể mặt chúng tôi.”

“Tôi nói thẳng, hôm nay, tôi để ý người phụ nữ của anh rồi.”

“Đây là vinh dự của anh!”

“Nhưng anh không phải lo lắng, tôi sẽ không cướp của anh làm gì, tôi chỉ mượn chơi một đêm, chỉ cần một đêm, chơi xong đêm nay, sáng mai anh có thể đến đón đi, không giữ lại làm gì.”

Thuỷ Quân Tín cười nhếch môi nói: “Nếu anh không yên tâm thì tôi có thể để anh đứng cạnh giám sát, tôi đảm bảo sẽ không chơi hư cô ta đâu.”

“Thế nào, tôi làm người công đạo lắm phải không?”

Công đạo?

Một tên cặn bã thế này cũng dám nhắc hai chữ công đạo?

Giang Sách lúc này không động đậy, không nhìn ra biểu cảm gì, giống như một pho tượng.

Người thân thuộc với anh sẽ biết đây là sự tĩnh lặng trước bão lớn, chỉ khi cực kì phẫn nộ Giang Sách mới thể hiện sự bình tĩnh thế này.

Mỗi khi anh bình tĩnh, thì chắc chắn sẽ có người chết!

Giang Sách hơi ngẩng đầu, một tia lạnh lùng sắc bén loé lên trong mắt anh, nhìn xuyên qua cơ thể Thuỷ Quân Tín.

Chiến Thần Tu La, khinh bỉ thiên hạ.

Một tên tiểu nhân như Thuỷ Quân Tín sao có thể chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo uy lực này của anh chứ? Anh ta sợ chết khiếp, ngã ngồi ra đất.

Anh ta lau mồ hôi trên trán.

“Giang Sách, anh định làm gì? Tôi khuyên anh nên biết điều một chút, tôi là cậu chủ của Thuỷ Vân Thiên đấy!”

“Anh bất kính với tôi chính là bất kính với Thuỷ Vân Thiên.”

“Anh muốn chết ư?”

Giang Sách vẫn không nói gì, càng bình tĩnh càng làm người khác sợ hãi.

Thuỷ Quân Tín chịu hết nổi, khí phách mạnh mẽ trấn áp thế này khiến anh ta không thở được.

Anh ta vội bò dậy chạy sang một bên, lập tức chỉ huy thuộc hạ: “Mau bắt tên đó lại cho tôi, đừng giết chết, trói lại là được.”

Chuyện đến nước này mà anh ta vẫn còn suy xét đến cái sở thích dị hợm của mình.

Trói Giang Sách lại rồi làm nhục Tân Uẩn trước mặt Giang Sách, đây là chuyện duy nhất anh ta muốn làm.

Nhưng anh ta làm thế nào được khi hành vi của anh ta đã chọc giận Chiến Thần Tu La.

Không những anh ta phải chết.

Thuỷ Vân Thiên cũng phải diệt vong!

Lập tức, mười mấy người vạm vỡ nhào tới toan đánh, họ đều là những võ sĩ đặc biệt do Thuỷ Quân Tín đập tiền bồi dưỡng, lấy một chọi một trăm.

“Lên cho tao!”

Một mệnh lệnh giáng xuống, lập tức có một gã nhào lên, đấm về phía huyệt thái dương của Giang Sách.

Thế nhưng Giang Sách không hề động đậy cơ thể, một tay đã chặn được đòn của đối phương, không những vậy mà chỉ dùng lực bóp một phát, lập tức truyền đến tiếng răng rắc, xương tay của tên thuộc hạ kia tan nát!

Cả cánh tay biến thành da bóc xương vụn.

“Á!”

Tiếng kêu gào thấu tận tâm can từng người ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.