Chí Tôn Chiến Thần

Chương 377: Chương 377: Sức mạnh vô hạn




Tưởng Hòa Long khá tự tin vào 'sức mạnh' của mình, anh ta thường hung ác hiếu chiến, cũng thường xuyên rèn luyện, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, từng nhiều lần giành được chức quán quân trong cuộc thi vật tay cấp thành phố.

Điều này đã khiến Tưởng Hòa Long trở nên bạo lực từ sớm.

Bản thân có địa vị cao, lại có sức mạnh, người bình thường hoàn toàn không lọt vào mắt anh ta, huống chi là 'đại vương bám váy đàn bà' như Giang Sách.

“Thế nào, anh có dám hay không?” Tưởng Hòa Long khiêu khích nhìn Giang Trần.

Giang Sách nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay xuống, hờ hững đáp: “Chỉ cần anh nói là được, tôi tiếp hết.”

“Phi! Trước giờ Tưởng Hòa Long tôi luôn giữ lời hứa, nói là làm. Nếu tôi thua, hôm nay tôi sẽ ký hợp đồng này ngay tức khắc.”

“Vậy thì được.”

Một từ 'được' đã khiến Tưởng Hòa Long mừng rỡ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội sỉ nhục Giang Sách.

Sỉ nhục anh ta trước mặt vợ anh ta, thật sự quá sảng khoái.

Mọi người ngồi trên bàn đều nhìn Giang Sách bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, như đang nhìn một người chết.

Trong mắt bọn họ, Giang Sách yếu ớt chẳng có tài cán gì, hoàn toàn không phải là đối thủ của người 'chuyên nghiệp' như Tưởng Hòa Long.

Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều không phải là đối thủ của Tưởng Hòa Long, không biết bao nhiêu kẻ mạnh đã thua dưới tay anh ta, bởi vì Tưởng Hòa Long cực kỳ có thiên phú về phương diện vật tay.

Cho dù Giang Sách từng là quân nhân, cũng không thể nào thắng nổi Tưởng Hòa Long.

Quan trọng nhất là về phương diện này, có quá nhiều chỗ để ném đá giấu tay, chỉ cần Tưởng Hòa Long muốn thì bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể bẻ gãy tay Giang Sách.

Trên thực tế, Tưởng Hòa Long cũng định làm như vậy.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn, chừa lại một 'khoảng trống' cho hai người vật tay với nhau.

Giang Sách ngồi đối diện với Tưởng Hòa Long.

Tưởng Hòa Long cực kỳ khiêu khích nói: “Đại vương bám váy đang bà, anh phải dùng nhiều sức hơn nữa, đừng để mình bị mất mặt trước mặt người vợ xinh đẹp như hoa của mình, ngộ nhỡ cô ấy nhìn thấy anh không được, rồi thay lòng đổi dạ rời bỏ anh, thích một người mạnh mẽ như tôi, thì tôi sẽ rất khó xử, ha ha ha.”

Giang Sách không nói gì, nhưng sát ý trong mắt càng nồng nặc hơn.

Có mấy người là vậy đó, rõ ràng có thể sống yên ổn, nhưng cứ thích đi khắp nơi trêu chọc thị phi, cho rằng người khác không thể làm gì mình.

Những người như vậy thường bị chết oan.

Nhưng trong mắt Tưởng Hoà Long, sự 'thờ ơ' của Giang Sách lại là biểu hiệu của sự yếu đuối bất lực, không dám lên tiếng.

Mọi người xung quanh cũng nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, thậm chí có vài người còn xì xào bàn tán.

“Bị người khác mắng ngay trước mặt, mà chẳng dám hó hé một câu, thật không đáng mặt đàn ông.”

“Ha ha, đâu có người đàn ông nào cam tâm tình nguyện bám váy đàn bà?”

“Haizzz, thật đáng tiếc, không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại chọn một kẻ nhu nhược như này làm chồng, đúng là bị mù rồi.”

Mặc dù tiếng bàn tán không lớn, nhưng ở trong căn phòng nhỏ như này, Giang Sách vẫn có thể nghe thấy rất rõ.

Nhưng Giang Sách vẫn không có biểu hiện gì.

Anh vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

Bịch!

Hai người cùng đặt tay xuống bàn, nắm chặt tay nhau.

Tưởng Hòa Long nhún vai nói: “Nể tình anh là người mới, tôi sẽ nhường anh, nào, anh hãy vật ngã tôi thử xem.”

Vẻ mặt anh ta ung dung, hoàn toàn không xem đây là cuộc thi chính thức, mà chỉ xem như đây là buổi biểu diễn của riêng mình, muốn Giang Sách làm trò cười cho cả thiên hạ.

Giang Sách khẽ cười nói: “Được.”

Vừa dứt lời, Giang Sách bỗng dùng sức, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bộp, cánh tay của Tưởng Hòa Long đã bị vật ngã.

Cánh tay của Tưởng Hòa Long dính chặt xuống bàn. Anh ta đã thua rồi.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Có mấy người còn đang cười nhạo Giang Sách, thậm chí còn không kịp thu hồi nụ cười.

Vậy là... thua rồi ư?

Tưởng Hòa Long vô địch trong lòng bọn họ, lại bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy ư?

Trên mặt Tưởng Hòa Long cũng không nén được giận, bản thân mình khoe khoang nửa ngày trời, ai dè cuối cùng chưa tới một giây đã thua, thật sự quá mất mặt.

“Không, không tính. Ván này không tính.”

“Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong mà anh đã đánh lén tôi, chơi lại.”

Đinh Mộng Nghiên không vui nói: “Anh thua là thua, chứ đánh lén cái gì? Anh định chơi xấu đúng không?”

Sắc mặt Tưởng Hòa Long tái mét, rất khó coi.

Giang Sách khẽ cười, đặt tay của hai người trở về vị trí ban đầu, thản nhiên nói: “Không sao, cứ coi như anh chưa chuẩn bị xong đi, chúng ta chơi lại.”

Mọi người liếc nhìn nhau.

Giang Sách này chỉ chiến thắng bằng cách bày mưu tính kế, chứ không phải là một phát cắn chết, vậy mà anh lại lựa chọn chơi lại, đúng là ngu ngốc.

Lần này Tưởng Hòa Long không dám sơ ý nữa, mà tập trung toàn bộ sức lực nhìn Giang Sách, cánh tay tràn trề sinh lực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Sách, lần này tôi sẽ không sơ ý nữa đâu, anh cứ đợi thua cuộc đi.”

“Ừm, được, chúng ta bắt đầu được chưa?”

“Tới đi!”

Bịch, cánh tay của Tưởng Hòa Long lại bị dính chặt xuống bàn.

Vẫn chưa tới một giây.

Lần này, Tưởng Hòa Long không còn viện cớ được nữa, anh ta đã dốc hết sức, cực kỳ tập trung, nhưng vẫn không thể ngăn cản đòn tấn công của Giang Sách.

Cảm giác giống như một con voi đang vật tay với một con khỉ, hoàn toàn không cùng hạng cân.

Anh ta thua một cách thảm hại.

Cả người Tưởng Hòa Long hóa đá tại chỗ, không biết nên nói gì mới phải.

Giang Sách hỏi: “Lần này có tính không? Nếu vẫn không tính thì anh dứt khoát dùng hai tay là được.”

Câu nói này có hơi quá đáng.

Bạn dùng một tay thách thức đối phương dùng hai tay? Hơn nữa đối phương còn là quán quân của cuộc thi vật tay cấp thành phố.

Tưởng Hòa Long vô cùng xấu hổ.

“Giang Sách, anh quá ngông cuồng rồi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

Không ngờ anh ta thật sự không biết liêm sỉ dùng cả hai tay để di chuyển cánh tay của Giang Sách, nhưng điều lúng túng ở đây là, cả hai tay của anh ta đều bị Giang Sách đè chặt xuống bàn.

Giang Sách đè xuống bằng một tay, tay còn lại vẫn có thể cầm ly rượu lên uống ừng ực, bộ dạng thong thả ung dung.

Hai bên chênh lệch quá lớn khiến người xem đều trợn mắt há mồm.

“Phù!!!”

Tưởng Hòa Long mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, cả người đã dùng hết sức lực, nhưng vẫn không thể đánh bại Giang Sách, thậm chí anh ta còn không thể nào nhúc nhích cánh tay của anh.

Người đàn ông trước mặt mạnh đến mức khiến người khác phải sợ hãi.

Trước đó Tưởng Hòa Long đã nói nhiều lời khiêu khích như vậy, nhưng bây giờ lại chẳng khác gì một tên ngốc.

Anh ta huênh hoang nửa ngày trời, ai dè chỉ là thùng rỗng kêu to, chẳng có ích lợi gì, chỉ có những người như Giang Sách mới thật sự lợi hại, rõ ràng có thực lực mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể che giấu cảm xúc.

Không phải Giang Sách sợ sệt, mà là trầm ổn.

“Anh muốn đấu tiếp nữa không?” Giang Sách dò hỏi.

Mặc dù rất khó chịu, nhưng Tưởng Hòa Long đã chịu thua rồi, trước giờ chưa ai có thể khiến anh ta ăn quả đắng như này.

“Không cần đấu nữa đâu.”

“Tôi thua rồi.”

Toàn bộ sức lực trên người Tưởng Hòa Long nhất thời biến mất, cả người ỉu xìu như quả bóng xì hơi.

Giang Sách buông tay ra.

Đinh Mộng Nghiêng ngồi ở bên cạnh vội vàng đặt hợp đồng và bút xuống bàn, hai mắt híp thành một đường thẳng nói: “Anh hãy kí hợp đồng đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.