Trong tòa cao ốc của xí nghiệp Thiên Đỉnh, văn phòng chủ tịch.
Tôn Vĩnh Trinh ngồi trên sô pha, không ngừng vuốt Ipad, lật hết tin này đến tin khác, vui đến mức miệng không ngậm lại được.
“Haha, hoàn hảo!”
“Tên Phương Khánh Dương đó thực sự đã không phụ sự tin tưởng của mình mà, làm rất tốt.”
“Phương Khánh Dương bắt đầu, những người khác cũng làm theo. Tình hình bây giờ rất tốt.”
“Giang Sách, Giải trí Ức Mạch, tất cả đều phải xì hơi thôi!”
Không giống như sự tự mãn của Tôn Vĩnh Trinh, biểu hiện của Tôn Tại Ngôn bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc trước anh ta cũng từng ép Giang Sách vào tình thế tuyệt vọng, nhưng lần nào Giang Sách cũng có thể sống lại một cách thần kỳ, cho nên tuyệt đối không thể bất cẩn được.
Anh ta dò hỏi: “Tôi bảo anh điều tra động thái mới nhất của Giải trí Ức Mạch. Anh có phát hiện ra điều gì không?”
Tôn Vĩnh Trinh lại càng vui vẻ hơn: “Nói tới chuyện này lại càng vui hơn. Giải trí Ức Mạch vẫn chưa lên tiếng. Trước những thông tin tiêu cực dồn dập, họ đã chọn cách im lặng!!!”
“Hahaha, cười chết tôi mất, lựa chọn im lặng lúc này thì đúng là ngu xuẩn.”
“Họ càng im lặng, chẳng khác nào họ chấp nhận sự thật. Tất nhiên, họ có phản bác lại tin đồn cũng vô ích, ai mà tin được chứ?”
Im lặng ư?
Tôn Tại Ngôn khoanh tay trước ngực và nhìn xuống máy tính xách tay.
“Giang Sách, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”
“Chẳng lẽ lần này anh thật sự không có cách nào để đối phó sao?”
Tại thời điểm này, căn cứ của Giải trí Ức Mạch Base, văn phòng của chủ tịch.
Giang Sách đang ngồi trên ghế sofa uống trà, trong phòng có tiếng nhạc nhẹ nhàng đang phát ra, trông thật bình tĩnh và thư thái.
Ầm một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.
Trình Đan Đình vội vàng đi vào, lớn tiếng hỏi: “Sếp Giang! Đã lúc nào rồi mà anh còn tâm tư uống trà nghe hát hả? Người ta đã giăng biểu ngữ bên ngoài khu vực của chúng ta để phản đối rồi!”
“Bây giờ tất cả các phương tiện truyền thông báo chí đang chỉ trích chúng ta, liệt kê rất nhiều dữ liệu, nói rằng chúng ta làm từ thiện giả.”
“Nhiều người nổi tiếng đã gặp tôi và thậm chí yêu cầu chúng ta trả phí biểu diễn”
“Tôi nên làm gì bây giờ chứ?”
Giang Sách mỉm cười, đứng dậy pha một tách trà khác rồi đặt lên bàn.
“Đừng có gấp, uống một tách trà đi.”
“Uống trà?” Trình Đan Đình nói: “Không được, tôi sẽ gọi phóng viên ngay lập tức đến để làm sáng tỏ sự thật với mọi người, nhất định không thể chịu oan ức bất công như vậy được. Rõ ràng là đang làm việc tốt, vậy mà còn bị tính kế, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi.”
Ngay khi cô ấy chuẩn bị rời đi, Giang Sách đã nắm lấy cánh tay cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống ghế sô pha.
“Sếp Giang, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giang Sách nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại cô đi làm sáng tỏ, có ai tin cô chứ? Những người khác đều đã trình ra chứng cứ.”
“Nhưng đó là bằng chứng giả!”
“Người khác sẽ tin cô sao? Một nhà, hai nhà thì không nói, bây giờ toàn bộ rạp chiếu phim ở Giang Nam đều đồng thời ra trận, chúng ta càng giải thích, người ta càng không tin.”
“Vậy thì tại sao chúng ta lại đợi ở đây? Nếu cứ tiếp tục như thế này, công ty sẽ bị sụp đổ đấy!”
Giang Sách bình tĩnh nói: “Cô có biết về việc “Phủng sát” không?”
*Phủng sát: Theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.
“Tôi biết.” Trình Đan Đình nói: “Đó không phải là những gì chúng ta đang trải qua bây giờ sao? Đầu tiên, chúng ta được tung hô lên trời, các phương tiện truyền thông tâng bốc chúng ta một cách trắng trợn, sau đó đột nhiên quăng chúng ta từ trên trời xuống, dẫn đến nát thịt.”
Giang Sách gật đầu, coi như đầu óc Trình Đan Đình vẫn còn minh mẫn.
Đối phương chỉ lợi dụng phủng sát này thôi, trước đó người dân yêu thích Giải trí Ức Mạch bao nhiêu thì giờ sẽ ghét bấy nhiêu, vì họ sẽ cảm thấy sự chân thành của mình đã bị chà đạp.
Đây là yêu càng sâu, hận càng sâu.
Không thể không nói, mưu kế của Tôn Tại Ngôn rất tốt, một chiêu này diễn ra rất trơn tru.
Trình Đan Đình nói: “Sếp Giang, anh phải đưa ra một biện pháp.”
Giang Sách mỉm cười: “Đừng có gấp, thời điểm còn chưa tới.”
“Ý anh là gì?”
“Bây giờ chúng ta vẫn ngã chưa đủ thảm.”
“What?”
Trình Đan Đình tự hỏi liệu tai cô ấy có nghe nhầm không. Nào có ai lại ghét bỏ vì mình chưa bị ngã đủ thảm chứ? Giang Sách sẽ không bị hạ cổ gì đó chứ? Sao lại nói năng lộn xộn như vậy?
Giang Sách thấy cô ấy nghi hoặc, cười đáp: “Có phủng sát tâng bốc, vậy thì sẽ có hạ bệ phản sát.“. ngôn tình hay
“Phản sát?”
“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta sa sút kinh khủng, bị dư luận phỉ nhổ, công ty sẽ không trụ vững được, lúc đó sự thật bại lộ, mọi người sẽ rất tự trách.”
Giang Sách nở nụ cười xấu xa nói: “Thử nghĩ xem, khi cô biết người mà cô khinh thường và chà đạp thực sự là một người tốt, họ đã chịu bất công, họ thật lòng quan tâm giúp đỡ người khác, vậy thì tâm trạng của cô sẽ như thế nào?”
Trình Đan Đình sững sờ trong vài giây.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi sẽ hối hận và tự trách bản thân rất nhiều. Tôi sẽ làm mọi cách để bù đắp lỗi lầm và giúp đỡ người đã từng bị tôi làm tổn thương. Đời này tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ người đó nữa.”
“Bingo, đây là hiệu quả mà tôi muốn đạt được.” Giang Sách nhìn tách trà trong tay: “Người ta nói càng yêu càng hận, nhưng họ biết không, càng hận sâu thì cũng có thể yêu càng sâu.”
Hiện tại Trình Đan Đình đã hiểu tại sao Giang Sách vẫn cố chấp án binh bất động.
Anh đang đợi.
Đợi khi Giải trí Ức Mạch hoàn toàn bị chà đạp, bị đàn áp bởi giới truyền thông và quần chúng bằng nhiều cách khác nhau, và khi Giải trí Ức Mạch sắp đóng cửa, họ sẽ quay lại và tiết lộ sự thật.
Chỉ bằng cách này, mọi người mới có thể hoàn toàn yêu Giải trí Ức Mạch, công ty sẽ tồn tại mãi mãi.
Cao thủ so chiêu, chỉ một chữ: Tuyệt
Đối phương sử dụng “Phủng sát”, sử dụng tình yêu để tạo ra hận thù; Giang Sách tương kế tựu kế và cho đối phương một 'phản sát', sử dụng hận thù để tạo ra tình yêu.
Nếu thật sự làm được, thì Giải trí Ức Mạch sẽ không còn phải lo lắng về bất kỳ kẻ thù nào.
Vấn đề là, có thể thực hiện được không?
Quay lại câu hỏi ban đầu - làm thế nào để vạch trần âm mưu của đối phương?
Trình Đan Đình hỏi: “Chúng ta nói cái gì cũng vô dụng, chúng ta nói bên kia vu khống, bên kia đoàn kết lại nói phòng vé của chúng ta lừa đảo… nói mãi như thế cũng không có kết quả.”
Giang Sách gật đầu.
“Cô nói đúng, vì vậy chúng ta không thể vạch trần sự thật.”
“Không phải chúng ta thì là ai?”
“Ai gieo quả thì phải hái quả.”
Trình Đan Đình sững sờ ba giây, ngạc nhiên nói: “Ý anh là... mấy người phụ trách rạp chiếu phim như Phương Khánh Dương ư?”
“Yes.”
“Haha, Giang Sách, có phải anh uống nhiều quá rồi không? Anh đang nói nhảm nhí gì thế. Nếu bọn họ đã đoàn kết vu khống chúng ta, làm sao bọn họ có thể giải oan cho chúng ta chứ?”
Giang Sách cười nhẹ nói: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Khi bọn họ không thể nhận được lợi ích đã mất, bọn họ tự nhiên sẽ biết mình phải làm gì.”
Trình Đan Đình ngày càng trở nên bối rối.
Cô lấy luôn cảm thấy Giang Sách đang âm thầm lên kế hoạch cho một điều gì đó, nhưng... chính xác là đang lên kế hoạch gì?
“Sếp Giang, chính xác thì anh đang định làm thế nào?”
Giang Sách nâng tách trà lên, thần bí nói: “Có một số chuyện nói ra thì chơi sẽ không vui. Cứ chờ xem, trong vòng ba ngày sẽ có bất ngờ lớn.”