Chí Tôn Chiến Thần

Chương 281: Chương 281: Thần Tiễn Thủ




Mắt thấy Giang Sách căn bản không hề có ý đầu hàng làm đàn em mình, Phương Phiến Tam cũng không muốn chờ lâu, phất tay, mấy tên đàn em liền xông tới.

Bởi vì đã từng được chứng kiến quá trình chiến đấu của Giang Sách cùng với pit bull, cho nên mấy tên đàn em này không dám khinh thường.

Có hai tên đàn em một trước một sau đồng thời tấn công, một người cầm dao găm, một người cầm búa, trông như hung thần ác sát.

Ngay lúc bọn họ sắp tới gần Giang Sách, đột nhiên nghe thấy hai tiếng vút vút.

Có hai mũi tên nhọn xé rách không gian mà tới.

Phập.

Phập.

Gần như đồng thời khiến cho cánh tay của hai tên trước sau đều bị nát!

Vũ khí trong tay bọn họ rơi xuống đất, hai người đau đớn quỳ trên mặt đất, gào khóc chửi bậy, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Cung tên?

Đám người còn lại thì ngẩn cả người, sao lại có mai phục chứ?

Mọi người ngẩng đầu muốn tìm ra mục tiêu, kết quả lại vút vút vút vài tiếng, lại có thêm mấy mũi tên nhọn bắn đến, bắn cho vài tên trước sau đều bị thương.

Đả thương người, lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Cứu người, cũng không hại người.

Vị Cung Tiễn Thủ này không chỉ có được thuật bắn tên vô cùng mạnh mà còn có được một tấm lòng từ bi.

“Đại ca, bọn họ có người giúp?”

“Làm sao bây giờ?”

Một đám đàn em đồng thời nhìn về phía Phương Phiến Tam, chờ đợi mệnh lệnh của anh ta.

Phương Phiến Tam cũng rất khẩn trương, vừa rồi nhiều mũi tên bắn đến như vậy, nhưng anh ta lại không thấy rõ ràng đối phương tiến hành công kích từ đâu, ngay đến dáng vẻ đối phương ra sao cũng không rõ.

Thật sự là Thần Tiễn Thủ sao!

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn một vòng nhỏ xung quanh, hô: “Này, có bản lĩnh thì ra đây đánh nhau với ông, đừng có trốn trong góc làm con rùa đen rụt đầu!”

Còn chưa dứt lời, đã thấy trong bụi cỏ ở nơi xa truyền đến tiếng động, một người đàn ông có dáng người cao lớn, gương mặt như đao khắc, tay cầm cung, lưng đeo tên đi ra.

Người này, đúng là xạ thủ Mười Hai Cung Hoàng Đạo dưới trướng của Giang Sách! Có được tài bắn cung siêu quần, là cao thủ mai phục, bắn tên hàng đầu.

Bảo ra thì ra thật hả?

Phương Phiến Tam vui vẻ.

Vừa rồi mày trốn nên tao hết cách với mày chứ hiện tại nếu mày đã ra rồi, vậy thì ngại quá, hôm nay mày căn bản không có đường sống!

“Các anh em, giết chết tên chó má dám bắn lén này cho tao!”

“Vâng!”

Một đám đàn em vọt tới, đều muốn giết chết tên xạ thủ kia.

Nhưng mà, đối phó với đám người kia, xạ thủ thậm chí còn không cần trốn ở một nơi bắn lén mà quang minh chính đại bắn bọn họ cũng đủ rồi.

Phập!

Một mũi tên xuyên qua bả vai tên đàn em.

Phập!

Một mũi tên xuyên qua cẳng chân tên đàn em.

Phập!!!

Một mũi tên xuyên qua mu bàn tay tên đàn em.

Vừa đi vừa bắn tên, động tác lưu loát, mục tiêu chuẩn xác, thật sự rất có khí khái 'đi mười bước giết một người, không cần phải đi xa nghìn dặm' mà nhà thơ cổ đại nói!

Lúc xạ thủ cất bước đi đến trước mặt Phương Phiến Tam, đám người còn lại đều đã bị bắn bị thương, một đám nằm rạp trên mặt đất gào khóc chửi bậy, như lợn chờ bị trói để làm thịt.

Xạ thủ lạnh lùng nhìn Phương Phiến Tam, hỏi: “Muốn quang minh chính đại đấu một trận sao? Tôi ra rồi đây, anh muốn đấu không?”

Phương Phiến Tam nuốt nước miếng.

Anh ta nhìn cơ bắp săn chắc, dáng người cường tráng, thân hình cao ngất của xạ thủ kia, lại nhìn chính mình, căn bản không cần thiết phải so sánh nữa.

Sợ là mình còn chưa ra tay, đã bị người ta giết chết ngay lập tức.

Lăn lộn trong giới đã nhiều năm, Phương Phiến Tam liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương có thực lực thế nào, anh ta tuyệt đối không đánh lại xạ thủ.

Bên ta hơn hai mươi người, bị một mình anh ta giải quyết sạch.

Trong lòng Phương Phiến Tam rất khó chịu!

Nhưng khó chịu thì có ích gì? Không đánh lại chính là không lại, cái này gọi là “thực lực áp đảo”.

Ngay lúc Phương Phiến Tam không biết phải làm sao thì chuông di động của anh ta vang lên.

Tút tút tút, tút tút tút...

Xạ thủ nhìn anh ta một cái, cực kỳ tự tin nói: “Nhận đi.”

Nhận máy?

Tân Tử Dân hoảng sợ: “Không thể để cậu ta nghe máy! Lỡ lại chọc phải tên khốn còn lợi hại hơn thì phải sao đây?”

Giang Sách nở nụ cười: “Bác yên tâm, không sao đâu.”

Anh nhìn ra được xạ thủ đã tức giận, dưới tình huống này không phải người bình thường có thể hạ gục được xạ thủ, đặc biệt trong trường hợp xạ thủ còn đang cầm cung tên, cho dù là Giang Sách, cũng không nắm chắc trăm phần trăm chắc chắn có thể hạ gục được xạ thủ.

Càng chẳng nói đến người khác?

Phương Phiến Tam giơ tay nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói cực kỳ phiền não của người trẻ tuổi.

“Lão tam, chuyện bên cậu xử lý thế nào rồi?”

“Đại ca, em gặp phải chút chuyện.”

“Ồ? Chút chuyện ấy mà cậu cũng không làm xong sao? Nuôi cậu làm cái gì hả?”

“Không phải đâu đại ca, thực lực của đối phương thật sự rất mạnh, đám anh em phía bên em đều không phải đối thủ. Đại ca, anh nhanh phái “Tứ Đại Kim Cương” đến giúp em với.”

“Đồ vô dụng! Cậu ở đấy chờ đi, tôi lập tức tới ngay.”

Cúp điện thoại.

Phương Phiến Tam cười khanh khách, vừa lui về sau vừa nói: “Ha ha, đây chính là mày bảo tao nghe điện thoại đó, không thể trách tao được.”

“Vốn mấy người có cơ hội chạy trốn, nhưng xin lỗi nhé, hiện tại mấy người đừng ai nghĩ nữa.”

“Đại ca của tao - Sơn Tiêu lập tức đến ngay bây giờ!”

“Cùng đến còn có Tứ Đại Kim Cương nổi tiếng Nam Thành, mỗi một người đều là tay đấm mạnh đã lăn lộn trong giới nhiều năm, đều là sự tồn tại khủng bố lấy một địch trăm.”

“Mấy mày cho rằng mình có thể đánh được sao? Chờ đại ca của tao dẫn theo Tứ Đại Kim Cương đến, bọn mày sẽ biết cái gì gọi là trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn!”

Lúc này Phương Phiến Tam điên cuồng không thôi.

Vừa rồi xạ thủ hại anh ta mất hết thể diện, thiếu chút nữa bị đánh cho tàn phế, hiện tại thì hay rồi, có đại ca cùng Tứ Đại Kim Cương đến hỗ trợ, tin chắc có thể giải quyết đám người Giang Sách trong vòng mười phút.

Tính thời gian, chắc cũng sắp đến rồi.

Ở phía đối diện, Tân Tử Dân sốt ruột muốn chết, giục Giang Sách nói: “Lão đại của bọn chúng đến rồi, Sơn Tiêu cũng không phải hạng dễ chọc, ở Nam Thành này cậu ta có tiếng là ác ôn! Đặc biệt là Tứ Đại Kim Cương, kẻ này còn lợi hại hơn kẻ kia. Chúng ta không đấu lại đâu, thừa dịp bọn họ còn chưa tới thì nhanh chạy đi, có lẽ còn có một con đường sống.”

Nghe ông nói vậy, Giang Sách dở khóc dở cười.

Sơn Tiêu?

Cái tên rất quen thuộc.

Không phải là cái tên khốn chiếm chỗ trên tàu bị Giang Sách đánh một trận, sau đó bị trưởng tàu áp giải đi sao?

Sao mới một ngày mà anh ta lại lòi mặt ra đây rồi?

Trên thế giới này thật lắm chuyện trùng hợp, vốn chỉ cho là một ma sát nhỏ, biển người mờ mịt, đời này có thể sẽ không bao giờ gặp lại.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, bọn họ lại nhanh chóng gặp nhau tại Nam Thành như vậy.

Tiếng động cơ rền vang.

Người đến rồi.

Chỉ thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu trắng đỗ ở phía sau cách bọn họ không xa, cửa xe mở ra, mấy người đàn ông lần lượt đi xuống.

Những người này đều có thân hình cao lớn, trên cánh tay còn có hình xăm sài lang hổ báo.

Vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.

Người cầm đầu, đúng là đại ca của Phương Phiến Tam - Sơn Tiêu!

Sau khi anh ta xuống xe thì thong dong điềm tĩnh rút một điếu thuốc, sau đó một tay thò vào túi, lấy ra cái bật lửa.

Sơn Tiêu rít một hơi, nhả ra một ngụm khói, cất giọng điệu bất thiện: “Là tên chó má nào dám gây chuyện trên địa bàn của Sơn Tiêu tao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.