Chí Tôn Chiến Thần

Chương 242: Chương 242: Thất bại thảm hại




Lâm Mộng Vân lập tức nổi hứng thú, đã lâu rồi không có người mới vào đội xe.

Cô ta hỏi: “Anh tên gì? Trước kia ở đội xe nào thế?”

Giang Sách chưa kịp trả lời thì Dương Tuấn Thiên đã cười khẩy nói: “Anh ta tên Giang Sách, trước kia ấy mà, là một bác sĩ cơ!”

“Bác sĩ?”

“Ừ, cũng không biết ông Lâm nghĩ gì mà để một tay nghiệp dư vào đội xe, không hiểu nổi.”

Lâm Mộng Vân lại không bài trừ người ngoài mấy, cô ta cười nhẹ rồi nói: “Giang Sách, anh cố lên nhé, cho dù không phải xuất thân chuyên nghiệp nhưng mà cố gắng luyện tập thì tôi tin sớm muộn gì anh cũng có ngày được lên sân đấu.”

Trong lúc mọi người vẫn đang ăn uống cười nói thì nghe thấy tiếng máy xe ùn ùn vang lên.

Hơn mười chiếc xe đua đang tiến vào.

Dừng lại bên ngoài sân huấn luyện.

Những chiếc xe này không khác biệt gì nhau, đều là Lamborghini!

Tất cả cửa xe được mở ra, lần lượt là những người đàn ông cường tráng bước xuống, họ đều là đội viên chính thức của đội xe Lamborghini!

Trong đó, đi đầu phía trước là con trai Chúc Minh của Chúc Phong - tổng đại lí nội địa của Lamborghini.

Anh ta nổi giận đùng đùng mà đi về phía đám Dương Tuấn Thiên, lạnh mặt nói: “Tên Lâm Gia Vinh chó chết kia đâu? Kêu ông ta cút ra đây cho bố mày!”

Hoá ra vì ba mình bị tai nạn nên anh ta cố tình chạy đến đây tìm Lâm Gia Vinh để trả thù.

Lâm Mộng Vân không vui nổi, giọng điệu không mấy thiện chí mà nói: “Ba tôi là kẻ mà ai muốn thì cũng có thể gặp sao?”

Chúc Minh nham hiểm nói: “Không gặp? Ông đây sẽ đánh cho đến khi nào ông ta chịu ra gặp! Anh em lên!”

Dương Tuấn Thiên cũng không nói nhiều, cầm đồ lên rồi gọi theo mọi người, chuẩn bị chiến thẳng với đối phương.

Lâm Mộng Vân ngây người, ngon quá nhỉ?

Cô ta hét lớn: “Dừng tay! Mọi người đều là tay đua, không phải đầu đường xó chợ, đừng suốt ngày đòi chém đòi giết được không?”

Mọi người nhìn nhau rồi cũng thấy có lí, bèn bỏ vũ khí trong tay xuống.

Lâm Mộng Vân chất vấn: “Chúc Minh, anh tìm ba tôi có việc gì?”

“Ha ha, cô biết diễn ghê đấy?”

“Tên Lâm Gia Vinh chó chết đó tông xe ba tôi khiến ba tôi bất tỉnh rồi, làm cho đội viên đội xe chúng tôi là Khương Chi Sơn gãy một bên chân! Có phải tôi nên tính món nợ này với ông ta không?”

Dương Tuấn Thiên cười: “Ồ? Hoá ra là cây không bằng người, không chịu thua hả? Lái xe không giỏi bằng thì bị đâm cho tàn phế, xong rồi đến đánh nhau ẩu đả? Đội xe Lamborghini các anh đúng là đồ phế vật.”

Chúc Minh nổi hết gân xanh trên trán.

“Cây không bằng người?”

“Không chịu thua?”

Anh ta chỉ vào Dương Tuấn Thiên: “Được, nếu chúng ta đã là tay đua hết thì dùng cách thức đua xe để đấu nhau một phen! Dương Tuấn Thiên, anh có gan đua với tôi một lần không?”

Dương Tuấn Thiên cao ngạo ngẩng đầu: “Chẳng lẽ tôi sợ anh?”

Chúc Minh nói: “Tôi thua thì đền bù xong lập tức đi ngay, anh thua thì phải kêu tên chó chết Lâm Gia Vinh đó lết ra đây!”

“Được thôi.”

“Đi theo tôi.”

Đám Chúc Minh quay người lên xe, chậm rãi lái ra khỏi trại huấn luyện, Dương Tuấn Thiên và những người khác cũng lên xe đi theo.

Còn về Giang Sách, anh lặng lẽ lái chiếc 458 màu đen xám ban nãy rồi bám theo sau.

Hai mươi phút sau, một đoàn người đông đúc đến đường núi, con đường núi này bình thường rất ít người đi, bây giờ trời lại tối, càng ít người đi hơn.

Nơi này sẽ là nơi quyết định thắng bại của họ.

Chúc Minh nói: “Nơi này là đường núi vòng vèo, xuất phát từ chỗ này, sau đó rẽ theo một hướng khác quay về. Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, ai về trước người nấy thắng.”

Dương Tuấn Thiên nhún vai: “Con đường này không biết tôi đã lái bao nhiêu lần rồi, Chúc Minh, anh muốn thi trên địa bàn của tôi ư? Tìm cái chết đấy à?”

“Ha ha, Dương Tuấn Thiên, hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là thực lực!”

Hai người lần lượt lên xe.

Theo tiếng còi vút lên, Ferrari và Lamborghini đồng thời xuất phát, tiếng động cơ dội lên cực lớn, phút chốc những tay đua ở hiện trường cũng trở nên hưng phấn.

Hai chiếc xe lao vút đi như bay.

Vì điều kiện máy móc khá giống nhau nên tốc độ trên đường thẳng gần như bằng nhau.

Nhưng đến chỗ rẽ thì có sự khác biệt.

Chúc Minh tuy rằng kiêu căng nóng nảy nhưng kỹ thuật chi tiết rất tốt, lần nào vào khúc rẽ cũng giữ đến chỗ vừa ổn, giảm tốc, vào cua, tăng tốc rồi vọt đi, liền mạch rành rọt, không xuất hiện sơ hở nào.

Dương Tuấn Thiên cũng không tồi, nhưng giống như khoảng cách giữa một người được 99 điểm và 100 điểm vậy, tuy rằng rất ngắn nhưng vẫn có sự tồn tại khách quan.

Mỗi lần vào đường rẽ, Dương Tuấn Thiên sẽ bị tụt lại một chút.

Qua mấy ngã rẽ, Dương Tuấn Thiên đã bị bỏ xa một khoảng cách nhất định, mặc cho đuổi thế nào cũng không đuổi theo được!

Chúc Minh dường như cố ý duy trì cự li này, cố tình ép khoảng cách này với Dương Tuấn Thiên rồi vụt qua điểm đích, điều này nói lên thực lực chân chính của Chúc Minh vẫn chưa hề được bộc lộ hết.

Xe dừng lại.

Chúc Minh vừa đi vừa cười giễu: “Đội trưởng đội xe Hoả Nha của Ferrari mà cũng chỉ tới đó thôi sao? Tôi mới phát huy bảy phần sức thôi mà đã khiến cho anh không trở tay được. Ha ha, đội trưởng chúng tôi mà ra tay thì chắc ảnh phải sợ tè ra quần?”

Chúc Minh giỏi như thế nhưng ở trong đội cũng chỉ dừng lại ở hạng thứ 2.

Bởi vì, đội xe của họ có tay đua siêu cấp với danh xưng “Tay đua mạnh nhất thế giới”, hạt nhân đầu não mà Lamborghini đã bỏ ra rất nhiều tiền tìm về!

Nhưng cho dù là hạng 2 thì Dương Tuấn Thiên cũng không so được.

Phải biết rằng đây còn là chạy ở địa hình mà Dương Tuấn Thiên vô cùng quen thuộc, nếu đổi thành nơi khác thì Dương Tuấn Thiên chỉ có thua thảm hại hơn nữa.

Anh ta cúi gầm đầu, không còn mặt mũi nhìn ai.

Lâm Mộng Vân ở bên cạnh vội hỏi: “Dương Tuấn Thiên anh sao vậy? Không phải anh có tuyệt kĩ sao? Vừa rồi sao không dùng?”

Dương Tuấn Thiên âu sầu nói: “Tuyệt kĩ của tôi vẫn chưa tập xong.”

“Sao lại chưa xong? Lúc tôi về rõ ràng nhìn thấy anh dùng tuyệt kĩ khi lái chiếc 458 mà, Nếu có chiêu đó thì anh thắng chắc rồi!”

“Lúc cô về? 458? Chiêu nào?”

Dương Tuấn Thiên như vịt nghe sấm, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Nhưng khi anh ta nhìn lướt qua đám người và thấy Giang Sách, trong lòng Dương Tuấn Thiên bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ.

Chẳng lẽ là...

“Không thể nào, một bác sĩ, một người ngoài ngành mà thôi, sao lại có thể?”

Nhưng vừa rồi lái chiếc 458 ra ngoài không phải là Giang Sách hay sao?

Hơn nữa Giang Sách và Lâm Mộng Vân lần lượt về trại huấn luyện, có thể nói rõ người mà Lâm Mộng Vân nhìn thấy chính là Giang Sách!

Dương Tuấn Thiên bấy giờ mới hiểu.

Hoá ra “tuyệt kĩ” mà Lâm Mộng Vân nói đến nãy giờ không phải là tuyệt kĩ mà mình chưa tập luyện xong, mà là kĩ thuật đặc biệt mà Giang Sách đã dùng trên đường lúc nãy.

Chỉ là vì chiếc xe đó là chiếc 458 cũ, vậy nên Lâm Mộng Vân mới nhầm thành người lái xe là Dương Tuấn Thiên.

Sau khi biết được chân tướng, Dương Tuấn Thiên càng tức giận hơn.

Người con gái mình thích lại đi sùng bái một người đàn ông khác, chuyện này đổi lại là một người đàn ông bình thường nào khác gặp phải thì cũng không thể chấp nhận!

Dương Tuấn Thiên cắn răng, lại ghét Giang Sách thêm vài phần.

Nhưng lúc này không phải là lúc anh ta kì kèo với Giang Sách, Chúc Minh bước sang, lạnh lùng nói: “Có chơi có chịu, gọi điện cho tên chó chết Lâm Gia Vinh kia đi, kêu ông ta cút ra đây cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.