Chí Tôn Chiến Thần

Chương 128: Chương 128: Thiên Hạt




Nhậm Chỉ Lan không vội về nhà ngay mà đi dạo trên phố.

Bà ta rất muốn chết quách đi cho xong.

Nhưng cũng rất muốn được gặp Giang Hàn Phi một lần cuối.

Áp lực cuộc sống khiến Nhậm Chỉ Lan gần như không thở nổi, bà ta cứ lang thang mãi cho đến khi trời tối mịt mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.

Nhưng vừa mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt đã khiến bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt đang trần truồng quấn lấy nhau trên ghế sô pha, Lâu Hân Duyệt còn đang hét lên vì sung sướng, cảnh tượng vô cùng trần tục và buồn nôn.

Một cảm giác tuyệt vọng bùng lên trong lòng Nhậm Chỉ Lan.

Ôm ôm ấp ấp ở công ty đã là quá lắm rồi.

Thế mà Kỳ Anh Tư còn dám dẫn người về nhà sao?

“Kỳ Anh Tư, ông có thể giữ lại chút liêm sỉ được không? Đây là nhà, đây là nhà đấy!”

Kỳ Anh Tư cười khẩy một tiếng, đứng dậy khỏi người Lâu Hân Duyệt, khoác tạm chiếc áo lên, lạnh lùng nói: “Đây là nhà của tôi, không phải nhà của bà. Mụ đàn bà thối, sau này không có sự cho phép của tôi thì bà không được về đây nữa, nghe rõ chưa?”

Trên mặt Nhậm Chỉ Lan ngập tràn sự đau đớn và chua xót.

“Chúng ta đã làm vợ chồng bao nhiêu năm qua mà ông thà ở bên cạnh con đàn bà đê tiện kia cũng không muốn cho tôi vào nhà ư?”

“Im miệng!”

Kỳ Anh Tư lao đến đẩy Nhậm Chỉ Lan ngã xuống đất.

Lâu Hân Duyệt cũng bước tới, nói: “Mụ già này đúng là phiền quá đi mất. Theo em thấy, bà ta cũng không được thỏa mãn về phương diện nào đó nên mới đố kỵ với em đó.”

Kỳ Anh Tư gật đầu, nói: “Em nói rất có lý, anh đã gần mười năm không đụng vào mụ đàn bà thối tha này rồi, có lẽ bà ta cũng rất thèm khát. Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ thỏa mãn bà một chút.”

Nhậm Chỉ Lan biến sắc: “Ông muốn làm gì? Buông tôi ra, buông tôi ra!”

Kỳ Anh Tư cầm dây thừng, trói Nhậm Chỉ Lan trên ghế, nheo mắt lại nói: “Không được, bà ta quá xấu quá già, không thể hành sự được.”

Lâu Hân Duyệt vòng tay ôm cổ Kỳ Anh Tư, cười hì hì nói: “Một người tuyệt vời như đạo diễn Kỳ đương nhiên không thể phát sinh quan hệ với một mụ đàn bà vừa già vừa xấu như này được. Hay là, chúng ta tìm người khác thử xem?”

“Ừm, cũng có lý.”

Kỳ Anh Tư móc điện thoại ra, cũng không biết là gọi cho ai, nói: “Alo, lão Tam à, gần đây sức khỏe thế nào rồi? Chỗ tôi có một mụ già không chịu nghe lời, ông dẫn vài anh em đến đây vui vẻ một trận đi.”

Đối phương ở đầu dây bên kia lập tức hiểu ý ông ta.

“Anh Kỳ, bao nhiêu tuổi?”

“Khà khà, đã cho ông xơi là tốt lắm rồi, ông còn quan tâm bà ta bao nhiêu tuổi hả? Mau đến đây đi!”

Cúp điện thoại, Kỳ Anh Tư cười nói: “Hân Duyệt, lát nữa chúng ta cùng xem đi, mụ đàn bà thối tha này đã bị kìm hãm dục vọng trong mười năm, lát nữa lúc được giải phóng xem bà ta sẽ trông như thế nào.”

“Được đó.”

Nhậm Chỉ Lan sợ đến mất mật, hét lên: “Kỳ Anh Tư, đồ khốn nạn, tôi là vợ ông đấy, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Ông thả tôi ra đi, thả tôi ra mau!”

Kỳ Anh Tư bật cười đầy vẻ giễu cợt, nói: “Tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ bà không cần hét lên như vậy đâu, lát nữa sẽ có mười mấy tên đàn ông lần lượt cưỡi lên người bà, cho bà hét sướng thì thôi.”

Trái tim Nhậm Chỉ Lan đang chảy máu.

Bà ta rất muốn chết.

Nhưng bây giờ ngay cả chết bà ta cũng không làm được, chẳng lẽ bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị người ta làm nhục ư?

Đã từng này tuổi đầu còn bị giày vò hành hạ như vậy.

Nhậm Chỉ Lan bật khóc thảm thiết.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối, một người đàn ông đang nghe nội dung âm thành từ máy nghe lén mini.

Người đó chính là Giang Sách.

Trong đôi mắt anh ngập tràn lửa giận.

Giang Sách bấm điện thoại, gọi cho người nào đó: “Alo, Thiên Hạt, hãy cùng tôi thực hiện một nhiệm vụ.”

Thiên Hạt là một trong mười hai cung hoàng đạo.

Không giống với mười một cung còn lại, Thiên Hạt không dễ hành động, nhưng chỉ cần anh ta hành động thì một là chết hai là bị thương.

Anh ta là một người thầm lặng nhưng lại có thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Mỗi lần làm nhiệm vụ, anh ta đều gây nên một trận gió tanh mưa máu.

...

Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Được Kỳ Anh Tư gọi điện thoại kêu đến, lão Tam và những người khác nhanh chóng đến nhà ông ta.

“Lão Tam, lần này anh Kỳ sẽ sắp xếp cho chúng ta một người phụ nữ như nào vậy?”

“Tôi cũng không rõ, nghe giọng điệu thì không thể là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp được.”

“Dĩ nhiên rồi, có gái trẻ trung xinh đẹp thì ông ta đã tự xơi trước rồi, tên háo sắc đó chỉ ném cho chúng ta mấy mụ đàn bà vừa già vừa xấu thôi.”

“Cậu cũng biết điều đó hả? Một gã đàn ông xấu ma chê quỷ hờn như cậu có gái già gái xấu để xơi đã là tốt lắm rồi, còn đòi hàng ngon ở đâu ra?”

Một đám người nói chuyện ồn ào ầm ĩ.

Đi được nửa đường, bọn họ liền nhìn thấy một chàng trai đứng dưới ánh đèn đường.

Anh ta đang dựa vào đèn đường, trong tay cầm một điếu thuốc, đầu hơi ngẩng lên nhả ra một làn khói, phần tóc phía sau bện kiểu dây thừng, phía cuối bím tóc còn buộc một chiếc “gai độc” màu đỏ tươi.

Điểm kỳ lạ nhất là bàn tay của người đàn ông đó.

Trên ngón trỏ tay phải của anh ta có một móng tay rất dài, màu đỏ thẫm, trông rất nổi bật, cong cong mà sắc nhọn, trông như một chiếc móc câu.

Nhìn cả người anh ta trông giống một con bọ cạp!

Lão Tam và đám người kia bước đến, bất giác đi vòng qua người anh ta. Nửa đêm nửa hôm gặp một người đàn ông ăn mặc kỳ quái như vậy, ai mà biết được anh ta đang làm gì?

Ngay lúc lão Tam và đám người kia muốn đi qua thì người đàn ông đó lên tiếng.

“Các người chọn cái chết như thế nào?”

“Hả?”

Đám người lão Tam đồng loạt nhìn sang anh ta, đều tỏ ra vô cùng sửng sốt.

“Thằng nhãi ranh, mày nói cái gì?”

Người đàn ông kia hờ hững đáp: “Tôi hỏi các người một lần cuối cùng, các người muốn chọn cái chết như thế nào?”

“Chết ư?” Lão Tam bật cười, nói: “Con mẹ nó, mày nói khùng nói điên cái gì vậy? Bọn tao có mười mấy người, mày chỉ có một mình, mày định giết ông đây như nào?”

Không đợi ông ta nói hết câu, bóng người đàn ông kia đã lóe lên một cái, xuất hiện trước mặt lão Tam.

Ngón tay anh ta dịch chuyển với tốc độ cực nhanh.

Cái “móng tay” đỏ tươi sắc nhọn kia cắt qua cổ lão Tam, máu tươi lập tức phun ra, lão Tam “hự” một tiếng rồi ngã xuống đất, chết thảm ngay tại chỗ.

Đối phó với đám lưu manh đầu đường xó chợ này, Thiên Hạt – người có thể âm thầm ám sát các ông lớn ở Tây Cương, hoàn toàn chẳng cần phải lấy dao mổ trâu để giết gà.

Đám lưu manh còn lại thấy Thiên Hạt đã thực sự động thủ giết người đều sợ đến mất mật, nháo nhào bỏ chạy.

Bọn chúng chỉ dám bắt nạt người dân bình thường, còn khi đụng phải kẻ mạnh thực sự, chúng còn chạy nhanh hơn cả thỏ đế.

Nhưng hôm nay, đừng kẻ nào mong được chạy thoát!

Tốc độ của Thiên Hạt đã vượt xa tưởng tượng của bọn chúng, chỉ trong thời gian chưa đến một phút ngắn ngủi, móng tay đỏ tươi sắc nhọn đã cứa qua cổ từng người một, hơn mười tên lưu manh côn đồ đã bỏ mạng, không tên nào thoát được.

Dưới ánh trăng, xác chết nằm la liệt trên mặt đất.

Thiên Hạt lau máu trên ngón tay, lại châm một điếu thuốc, vừa hút vừa rời khỏi “hiện trường”.

Còn lúc này, trong căn nhà nằm cách đó không xa, Kỳ Anh Tư vẫn chẳng biết gì hết, vẫn đang ngồi đợi lão Tam dẫn người tới.

“Đã hai mươi phút rồi, sao ông ta vẫn chưa đến nhỉ? Lão Tam này càng lúc càng lề mề!”

Kỳ Anh Tư nôn nóng bấm số gọi cho lão Tam, nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi mà không có ai bắt máy.

“Hừ, cái tên lão Tam này bò đến đây hả?”

Đang lúc thắc mắc, Kỳ Anh Tư liền nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa vang lên không ngớt.

Cộc, cộc, cộc.

Cộc, cộc, cộc.

“Ha, cuối cùng cũng đến rồi.”

Kỳ Anh Tư bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng bước ra mở cửa. Nhưng người ông ta nhìn thấy không phải là lão Tam, mà là một người đàn ông tóc thắt bím, miệng ngậm điếu thuốc đang đứng ở cửa.

“Cậu, cậu là ai?”

“Thiên Hạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.