Chí Tôn Chiến Thần

Chương 319: Chương 319: Tiểu nhân đắc ý




Quản lý Tào và Lưu Đức Vượng nhìn nhau, lộ ra nụ cười gian xảo.

Lúc này Đinh Mộng Nghiên bước đến và nói: “Ông có thể cho tôi xem hóa đơn và biên lai một chút được không?”

“Có thể.”

Lưu Đức Vượng đưa cho Đinh Mộng Nghiên, bản thân Đinh Mộng Nghiên là giám đốc điều hành của Sản xuất nhiệt Đinh nên cô rất am hiểu về phương diện này, chỉ cần nhìn thoáng qua một lần là có thể biết đây có phải đồ thật hay không?

Sau khi quan sát tỉ mỉ, Đinh Mộng Nghiên thở dài một hơi.

“Đúng là biên lai và hoá đơn giả.”

Lần này các bác gái không nhịn nổi nữa, chỉ thẳng vào mũi Lưu Đức Vượng chửi ầm lên, thậm chí còn có người định xông tới vả cho miệng Lưu Đức Vượng toét thành hai, nhưng nhân viên bảo vệ ngay lập tức chạy đến kéo tay của bác gái kia ra, một vài người trong số họ trực tiếp lôi bác gái đó ra ngoài.

“Ha, không nhìn cho rõ đây là chỗ nào hay sao mà còn dám làm loạn? Lá gan cũng rất lớn đấy nhỉ?”

Lưu Đức Vượng quở trách mọi người: “Hiện tại sự thật đã rõ ràng, các người đem biên lai và hóa đơn giả đến để vu khống người khác, lỡ ai đó không biết hiểu lầm là Châu báu Hằng Tinh lừa gạt người ta thì biết làm sao?”

“Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù biên lai và hóa đơn của các người thật thì làm sao tôi có thể tin rằng mấy người không lén đổi sang đồ giả sau khi mua đây.”

“Nói một cách công bằng, tôi hoàn toàn ủng hộ cách giải quyết của quản lý Tào trong chuyện này.”

“Cho dù các người làm loạn cũng được, tố cáo cũng thế, Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi sẽ không e ngại đâu. Nói cho các người biết, hôm nay đừng mong có ai sẽ được trả lại dù chỉ là một xu.”

Nói nghe thật chính đáng.

Đám bác gái kia chỉ có thể ôm một bụng tức mà không thể nói nên lời, thật sự đã mắc mưu của đối phương rồi.

Làm sao bọn họ có thể ngờ một cửa hàng danh tiếng như Châu báu Hằng Tinh lại dùng hóa đơn giả được chứ? Hoá ra ngay từ đầu đối phương đã tính toán hết cả rồi.

Các bác gái này đều đã lớn tuổi nên chỉ ham món lợi nhỏ trước mắt thôi, làm gì suy nghĩ nhiều như vậy?

Đây là một bài học của việc tham thì thâm.

Giang Sách âm thầm bội phục, có thể hành động từng bước từng bước thế này đúng là không đơn giản, quản lí Tào và Lưu Đức Vượng cấu kết với nhau lợi dụng danh tiếng của Châu báu Hằng Tinh để kiếm tiền đút túi riêng, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy nữa.

Cho dù có nói lý hay làm theo thủ tục cũng đều vô dụng, ngay từ đầu, tất cả mọi điều kiện có lợi đều bị bên kia chiếm hết, các bác gái này chỉ có thể cam chịu rằng mình xúi quẩy.

Tô Cầm thở dài: “Sách à, chúng ta về thôi.”

Cứ tiếp tục làm ầm ĩ đi nữa cũng vô ích, ngoài việc chấp nhận thì có thể làm gì được đây?

Tuy nhiên Giang Sách lại thản nhiên nói: “Mẹ đừng lo lắng, chuyện đã hứa với mẹ nhất định con sẽ làm được. Con nói trả tiền thì nhất định hôm nay phải được trả tiền, không chỉ tiền mồ hôi nước mắt của mẹ mà còn của tất cả các cô chú có mặt ở đây, tất cả đều phải trả lại toàn bộ.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Sách với vẻ mặt không dám tin, làm sao có thể có chuyện như vậy chứ?

Lưu Đức Vượng khinh bỉ nói: “Cậu trai trẻ, cậu đừng quá ngông cuồng. Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, ở trước mặt tôi cậu là cái thá gì?”

“Trả tiền? Dựa vào đâu chứ?”

“Cậu hoàn toàn không có bằng chứng chứng minh mấy món trang sức này được mua từ Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi, chẳng lẽ muốn ép buộc trả lại hàng à?”

“Nói cho cậu biết, nhân viên bảo vệ của chúng tôi không phải bù nhìn, nếu cậu làm ầm ĩ thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến đưa cậu đi, giam giữ cậu từ ba đến năm năm đấy.”

“Đấu với tôi, cậu xứng sao?”

Ông ta vừa nói xong đã nhận lấy một điếu thuốc từ quản lý Tào đưa cho, sau đó rít mấy hơi, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc ý.

Những người đứng xung quanh tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ đành bất lực không biết phải làm gì.

Tuy nhiên, Giang Sách không quá quan tâm mà ngược lại còn bình tĩnh nói: “Tôi nói trả là phải trả, không có bằng chứng thì thế nào? Chỉ cần tôi nói trả thì nhất định phải trả.”

Lưu Đức Vượng nhìn Giang Sách giống như nhìn một tên ngốc: “Ha ha, dựa vào cái gì? Cậu tưởng cậu là Đại La Kim Tiên đấy à?”

Lời còn chưa dứt đã một chiếc xe BMW màu bạc đã từ từ chạy tới rồi dừng lại bên đường, tiếp đó có một ông cụ bước xuống từ trên xe.

Lưu Đức Vượng và quản lí Tào vừa nhìn thấy người này đã vội vứt tàn thuốc đi, sau đó cung kính đứng thẳng người.

Người này là phó giám đốc của Châu báu Hằng Tinh ở chi nhánh Giang Nam-Vương Kiện Lai.

“Ông Vương, sao ngài lại đến đây?” Lưu Đức Vượng khách sáo hỏi.

Lưu Đức Vượng điềm tĩnh thong thả bước đến, vừa đi vừa nói: “Tôi nghe nói chi nhánh mới mở này lợi dụng danh tiếng của Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi để lừa đảo, nên tôi đến đây để kiểm tra.”

Lưu Đức Vượng cười gượng hai tiếng: “Ha ha, ông Vương, ông yên tâm đi, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, không phải lỗi của cửa hàng mà là những kẻ lừa đảo này muốn vu khống chúng ta, cho rằng cửa hàng chúng ta mới mở dễ bắt nạt nên đem theo hàng giả, biên lai và hoá đơn giả đến để yêu cầu trả hàng. Ha ha, đúng là mơ mộng viển vông.”

Quản lý Tào nói thêm: “Đúng đó, quả thật đám người này rất đáng ghét. Ông Vương, có chúng tôi ở đây xử lý là đủ rồi, ông mau quay về đi, kẻo gió lạnh khiến ngài bị cảm.”

“Ừm.” Vương Kiện Lai gật đầu sau đó nhìn về phía Giang Sách, dù cả hai không nói gì nhưng trong lòng bọn họ ngầm hiểu.

Lúc trước khi còn ở Milan, Vương Kiện Lai đã tận mắt chứng kiến sức mạnh, y thuật, bản lĩnh, nhân phẩm, kiến thức của Giang Sách đều thuộc hàng xuất sắc nhất thế giới, cũng vì vậy mà được bà cụ coi trọng đặc cách cho Giang Sách tiến vào ban giám đốc và nắm giữ 30% cổ phần công ty.

Có thể nói, hiện tại ngoại trừ chủ sở hữu của Châu báu Hằng Tinh ra, thì Giang Sách là người có địa vị cao nhất, chỉ cần Giang Sách tiết lộ thân phận của mình, quản lý Tào và Lưu Đức Vượng sẽ bị sa thải trong vòng vài phút, nhưng Giang Sách không làm vậy mà thay vào đó là tìm Vương Kiện Lai đến đây, chuyện đó có nghĩa là Giang Sách không muốn tiết lộ thân phận của mình.

Đương nhiên, một người khôn khéo cả một đời như Vương Kiện Lai sẽ không “vạch trần” Giang Sách.

Ông ta chắp hai tay sau lưng rồi thản nhiên hỏi: “Lưu Đức Vượng, vừa rồi ông nói mấy món trang sức này đều là đồ giả đúng không?”

Lưu Đức Vượng đổ mồ hôi lạnh.

“Đúng vậy, đều là đồ giả, nhưng mà...”

Vương Kiện Lai phất phất tay, ý bảo ông ta không cần nói nữa: “Nếu đã là đồ giả thì ông mau trả tiền lại cho người ta đi.”

Cái gì?

Lưu Đức Vượng và quản lý Tào đều sững sờ, trả lại cái gì?

Quản lý Tào nói: “Ông Vương, vừa rồi ôngkhông nghe thấy sao? Không những đó đều là đồ giả mà kể cả biên lai và hóa đơn của bọn họ cũng đều là giả cả đấy, chuyện đó chứng minh những món đồ đó căn bản không được mua ở chỗ chúng ta.”

“Vậy dựa vào đâu chúng ta phải cho trả hàng.”

“Ông Vương, không thể làm vậy được đâu.”

Vương Kiện Lai nhướng mày bất mãn, ông ta quát lớn: “To gan, từ khi nào đã đến lượt ông đến dạy ông đây cách làm việc.”

Một tiếng quát này khiến quản lý Tào sợ hãi quỳ thụp xuống: “Ông Vương, tôi không có ý đó, ông đừng nóng giận.”

“Ha, loại người không biết lớn nhỏ như ông sao có thể giữ được lại ở Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi ư?” Vương Kiện Lai vuốt vuốt râu, sau đó nói ra một câu khiến mọi người có mặt ở đây phải kinh ngạc không thôi: “Tôi tuyên bố bãi bỏ mọi chức vụ của quản lý Tào, từ nay về sau cậu không còn liên quan gì đến Châu báu Hằng Tinh, đến phòng tài vụ lấy tiền rồi cút đi.”

Không phải chứ? Nói sai một câu đã bị đuổi việc rồi? Vương Kiện Lai nghĩ cái gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.