Chí Tôn Chiến Thần

Chương 59: Chương 59: Tôi thưởng thức người có tài




Cù Tung trợn tròn mắt, móc ra cây gậy giấu trong ngực áo, chỉ thẳng vào Giang Sách nói: “Đệt mày chán sống rồi phải không? Chuyện riêng của ông đây mà cũng dám quản? Mày có biết ông đây là ai không hả?”

“Anh là ai?”

“Ha ha, mày cứ thử đi hỏi xem một vòng xem, ở đây có ai mà không quen biết với Cù Tung tao?!”

Giang Sách chỉ giấy chứng nhận tạm thời trên tay áo anh ta: “Không phải anh chỉ là một nhân viên tăng cường tạm thời thôi sao? Lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy?”

Cù Tung cười lạnh một tiếng, chĩa cây gậy về phía Giang Sách, anh ta vung gậy muốn đánh lên người Giang Sách, nhưng chưa kịp đã bị Giang Sách ra tay trước một bước, anh tung chân đá một cước khiến cho anh ta nằm bẹp xuống đất.

Thấy vậy hai tên đồng bọn đi theo liền tiến lên hỗ trợ, nhưng đều bị Giang Sách cho mỗi người một cước nằm dài ra đất, cả ba người bị xử lý chỉ trong nháy mắt.

Cù Tung bụm mặt nói: “Mày dám đánh tao? Mày chết chắc rồi, chết chắc rồi!”

Anh ta rút điện thoại ra gọi cho người của Cục quản lý đô thị, kêu thêm mấy người nữa tới giúp đỡ.

Nhiếp Tranh đi lên giữ chặt cánh tay Giang Sách: “Đi mau.”

Giang Sách cười: “Vì sao phải đi?”

“Cậu đánh không lại bọn họ đâu, bọn người này đã quen thói đi bắt nạt người khác rồi, phía trên có người bao che cho bọn chúng. Chúng ta là người đã tham gia quân ngũ, cho dù có tài giỏi hơn nữa thì khi gặp mặt bọn họ cũng phải cúi đầu.

Giang Sách vung tay: “Hôm nay tôi không muốn cúi đầu!”

Anh lấy điện thoại ra gửi cho Mộc Dương Nhất một tin nhắn, sau đó đem điện thoại cất vào trong túi.

Dáng vẻ hiện tại của Giang Sách cơ bản là không muốn chạy, Nhiếp Tranh lắc đầu: “Cậu hà tất gì phải làm như vậy?”

Một lát sau, xe của bên quản lý đô thị đã tới nơi.

Nhiếp Tranh nói một lần cuối cùng: “Bây giờ cậu chạy đi vẫn còn kịp đó, chờ thêm chút nữa cậu liền…”

Không chờ ông ta nói xong, Giang Sách đã tiến lên phía trước, chặn trước đầu xe của cục quản lý đô thị!

Vẻ mặt Cù Tung hí hửng, đã thấy qua kẻ ngu nhưng anh ta chưa bao giờ gặp qua một tên ngu như vậy, tự mình nạp mạng tới cửa cho người ta đánh, nhưng mà như vậy cũng tốt đỡ phải tốn sức đuổi theo.

Cửa xe mở ra, vài tên nhân viên chính thức bước xuống, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Cù Tung cười ha hả chạy tới: “Anh Lưu, anh Triệu, hai người mau tới đây làm chủ cho em. Hai anh nói xem em làm công việc này đã vất vả bao nhiêu chăm chỉ thế nào, dù đồng lương ít ỏi không đáng nói đi nữa, nhưng vì để giúp đỡ người dân chỉnh đốn đường phố mà em vẫn cố gắn làm. Kết quả thì sao, mấy anh xem này, em bị người ta đánh, trên bụng còn bị đá một cái, hai anh nhất định phải làm chủ cho em đó.”

“Được rồi, bọn tôi biết rồi.”

Hai tên nhân viên chính thức đi tới, tra hỏi Giang Sách: “Là anh động thủ đánh người.”

“Đúng vậy”

“Ừm, lên xe đi.”

Giang Sách nghi ngờ hỏi: “Các anh cũng không hỏi thử xem vì sao tôi lại đánh người? Cũng không hỏi thử tên nhân viên thời vụ này đã làm những gì sao?”

Hai tên nhân viên chính thức cười vui vẻ: “Chúng tôi cũng không cần anh tới dạy dỗ, cũng nói cho anh biết, anh dám đánh chúng tôi thì đời này của anh coi như xong rồi.”

Giang Sách chau mày.

Đây là khu vực Giang Nam mà anh quản lý sao?

Những người này đã áp bức, chèn ép với người dân bình thường, bọn cặn bã như vầy kiên quyết không thể giữ lại!

“Nực cười, mấy người các anh đúng là cặn bã trong đội ngũ!”

Hai tên nhân viên chính thức liền thấy không vui, hai người xắn tay áo vừa mới định động thủ, thì lại có một chiếc xe của bên cục quản lý đô thị chạy tới.

Lúc này bước xuống xe là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi.

Hai người nhân viên chính thức và Cù Tung vừa nhìn thấy người này liền hoảng sợ, người vừa xuất hiện chính là phó cục trưởng cục quản lý đô thị của bọn họ Điền Khánh.

“Cục phó Điền, sao ông lại tới đây?” Cù Tung bất ngờ hỏi.

Điền Khánh mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, cũng không thèm để ý tới Cù Tung, mà nhanh chóng đi về phía Giang Sách.

Ông ta vừa nhận được tin tức từ văn phòng tổng: Người của ông đang chuẩn bị hoạt động gân cốt để đánh người Tổng phụ trách.

Chỉ ngắn gọn một câu như vậy thôi đã có thể dọa cho bệnh tim của Điền Khánh tái phát.

Sau khi biết rõ được tình hình chính xác ở đây, với sự thông minh nhanh nhạy của mình, ông ta liền có thể biết được thân phận thật sự của Giang Sách.

Ông ta cung kính đứng bên cạnh Giang Sách, nuốt nước miếng nói: “Vô cùng xin lỗi ngài, là do tôi thất trách, mong ngài có thể tha thứ cho.”

Câu này vừa nói xong đã dọa cho Cù Tung và hai tên nhân viên chính thức đứng không cũng không vững.

Cấp trên trực tiếp quản lý bọn họ lại đối với Giang Sách khách sáo như vậy, vậy thì người tên Giang Sách kia có thân phận cao quý tới mức nào?

Giang Sách vẫy tay nói: “Một thẻ lại muốn đăng ký hai lần, ông dạy bảo cấp dưới của mình làm việc như vậy đó hả?”

Trên trán của Điền Khánh chảy đầy mồ hôi lạnh: “Không phải như vậy, hệ thống hoạt động của chúng tôi không phải như thế, đều là do bọn người phía dưới thu phí lung tung thôi.”

“Ha ha.” Giang Sách lạnh lùng nói: “Được rồi, ông không cần phải tiếp tục làm trò trước mặt tôi. Sai lầm của ông hôm khác tôi sẽ tìm ông tính sổ sau, bây giờ tôi hỏi ông, chuyện hôm nay ông sẽ xử lý như thế nào?”

Điền Khánh chạy nhanh tới nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho anh một kết quả vừa ý.”

Ông ta hướng mặt về phía cấp dưới của mình nói: “Còn không nhanh chóng bắt mấy tên kia lại, áp giải tới cho Cục công an!”

“Vâng!”

Hai tên nhân viên chính thức cùng với Cù Tung lập tức bị bắt giữ, ngay cả lúc này bọn họ cũng chưa hoàn hồn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Mang đi!”

“Dạ, vâng.”

Dựa theo lệnh của Giang Sách, đám người Cù Tung và nhân viên chính thức bị bắt lại, còng tay mang đi.

Giang Sách nhìn về phía Điền Khánh: “Chuyện này tôi sẽ tiếp tục theo dõi, nếu như ông dám bao che cho bọn họ, thì cũng đừng trách sao tôi lại không khách khí.”

“Không không, tôi tuyệt đối không dám. Anh cứ yên tâm, việc này cần xử lý như thế nào tôi sẽ xử lý như thế đó tuyệt đối không bao che.”

“Ừm.” Giang Sách còn bổ sung thêm: “Còn nữa, quan điểm làm việc của các ông đã quá lạc hậu, chất lượng của những người được tuyển dụng quá thấp, tôi yêu cầu ông nhanh chóng chỉnh đốn và cải cách lại. Nếu để tôi phát hiện ra việc giống như hôm nay xảy ra một lần nữa, thì người đầu tiên tôi tìm để tính sổ chính là ông.”

Điền Khánh gật đầu liên tục: “Sau khi quay về tôi chắc chắn sẽ đem toàn lực ra chỉnh đốn và cải cánh đội ngũ nhân viên lại, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng.”

“Được, đi đi.”

“Vâng.”

Điền Khánh vừa lau mồ hôi lạnh chảy ra vừa rời khỏi hiện trường, Giang Sách đã tạo cho ông ta một áp lực quá lớn.

Chờ tới lúc người đã đi khỏi, Giang Sách xoay người về phía Nhiếp Tranh nói: “Thấy thế nào?”

Nhiếp Tranh cười: “Là do tôi mắt kém, nhìn không ra cậu có thân phận cao quý tới vậy.”

Giang Sách nói thêm: “Tôi hiện tại muốn mời ông đi theo tôi, ông có đồng ý không?”

Nhiếp Tranh vẫn lắc đầu như trước.

Giang Sách lại bổ sung thêm: “Tôi thật sự đánh giá rất cao tài năng của ông. Hơn nữa tôi để ông đi theo tôi cũng không phải muốn ông đi ra ngoài đánh đánh giết giết gì, chỉ là muốn tài nghệ nấu nướng của ông được phát huy. Ông vốn không nên ở nơi đầu đường xó chợ như thế này để phí hoài cuộc sống.”

“Cho dù ông không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên vì con gái mình mà suy nghĩ chứ. Cứ đi kiếm ăn ở đầu đường xó chợ như vậy, ông làm sao có thể mang tới cho con bé một môi trường sống và học tập tốt được? Nhiếp Tranh, tôi và ông đều là người đã đi lính, tôi không muốn nhìn thấy ông phải sống như vậy.”

Nhiếp Tranh cúi đầu, ánh mắt do dự.

Cuối cùng ông ta nói: “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không, thân phận thật sự của cậu là gì vậy?”

Giang Sách chắp hai tay ra sau lưng.

“Ở khu vực Giang Nam này, tôi chính là người tổng phụ trách của ba khu vực vừa sáp nhập.

“Ở Tây Cảnh tôi chính là Tu La chiến thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.