Nhìn thấy Thiêu Hồ Tử ngồi sụp xuống đất ân hận không thôi, Giang Sách mỉm cười lắc đầu, sau đó quay sang nói với Đinh Mộng Nghiên.
“Mộng Nghiên, kiểm tra hàng hóa một chút đi.”
“Ừ!”
Đinh Mộng Nghiên lập tức đứng dậy đi kiểm tra lô hàng mới nhất.
Không có vấn đề.
Tất cả đều đủ tiêu chuẩn!
Giang Sách gật đầu và nói với tất cả mọi người đang có mặt ở đây: “Tốt rồi, chuyện của tôi gần như đã xong, bây giờ tôi phải về nhà. Mọi người cũng giải tán hết đi, sau này nhớ làm người kín tiếng một chút.”
Nói xong, Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên rời khỏi nhà máy. Người nhà họ Hoàng, Vân Dương và người của Mặt trận Sương Mù Đỏ cũng lần lượt rời đi.
Lô hàng đó được gửi đến nhà họ Đinh theo đúng thủ tục.
Trong toàn bộ nhà máy, chỉ còn lại Thiêu Hồ Tử ngồi trên mặt đất, nhìn xung quanh trống rỗng, khóc không thành tiếng.
Anh ta vẫn luôn làm những việc trái đạo đức, sớm muộn gì cũng bị quả báo, chỉ có điều quả báo lần này nặng nề quá mà thôi.
Mặt trời lặn ở hướng Tây, gió mát lướt qua mặt.
Chiếc siêu xe Ferrari lao nhanh trên đường nhựa.
Trong xe, Đinh Mộng Nghiên duỗi eo, giải phóng toàn bộ cảm xúc đè nén bấy lâu nay, vui vẻ nói: “Nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng hoàn thành, cuối cùng em cũng có thể về nhà rồi!”
Cô cảm thấy hai ngày này còn dài hơn hai tháng.
Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách: “Lần này may mà có anh giúp đỡ. Nếu chỉ có một mình em đến đó thì chỉ sợ chẳng những em không thể hoàn thành nhiệm vụ mà còn kéo luôn mình vào vũng xoáy kia.”
Những lời này không hề sai.
Nhớ đến nhà xưởng khủng bố kia, rồi lại nhớ đến phong cách làm việc của Thiêu Hồ Tử, thật sự chẳng biết Đinh Mộng Nghiên sẽ gặp phải chuyện gì nếu đến đó một mình nữa?
Cho dù cô không chết thì chắc chắn cũng sẽ trở thành tù nhân.
Một người phụ nữ xinh đẹp như cô đi đến Công viên Long Dương một mình là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Nói đến đây, rõ ràng có thể nhìn thấy trên mặt Giang Sách xuất hiện sương mù.
Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi: “Giang Sách, anh có vẻ không vui. Anh sao vậy?”
Im lặng một lúc lâu, Giang Sách mới kiềm chế được cơn giận của mình. Anh nhỏ giọng nói với cô: “Mộng Nghiên, em có cảm thấy nhiệm vụ lần này dường như là do người nào đó âm thầm xếp đặt thiết kế để đối phó với em không?”
“Sao cơ?”
Thực ra, Đinh Mộng Nghiên cũng cảm nhận được điều đó nhưng cô không muốn thừa nhận.
Nếu thật sự do người khác xếp đặt thiết kế, vậy người đó còn có thể là ai?
Chỉ có thể là Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc mà thôi. Nhưng bọn họ đều là người nhà của cô, là người thân máu mủ tình thâm!
Giang Sách nói: “Công viên Long Dương nguy hiểm thế nào, Thiêu Hồ Tử có tính cách ra sao, người khôn khéo như ông cụ lẽ nào lại không biết. Hơn nữa ông ấy hoàn toàn có thể phái người khác qua đây, tại sao cứ phải phái em tới chứ?”
“Lại còn để em đi một mình.”
“Dù nghĩ thế nào thì cũng có vấn đề.”
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên càng ngày càng kém. Thật ra khi cẩn thận nghĩ kỹ lại, Đinh Mộng Nghiên cũng có cảm giác dường như Đinh Trọng cố ý đẩy cô đi tìm cái chết.
Trước kia Đinh Trọng chỉ muốn chèn ép cô đôi chút nhưng lần này thì khác, Đinh Trọng thực sự muốn đẩy Đinh Mộng Nghiên vào chỗ chết!
“Ông nội, ông ấy… Không thể nào?”
Chuyện cho tới bây giờ, Đinh Mộng Nghiên vẫn không muốn thừa nhận sự thật này. Cô tốt bụng không muốn tin ông cụ lại thực sự muốn mạng của cô.
Cô là cháu gái ruột của Đinh Trọng kia mà!
Giang Sách nói: “Mộng Nghiên, em có phát hiện một chi tiết không? Thiêu Hồ Tử nói hàng tồn kho của anh ta không đủ.”
Đinh Mộng Nghiên gật đầu.
Giang Sách mỉm cười: “Với tư cách là chủ gia đình và là người đưa ra nhiệm vụ thu mua, lẽ nào ông cụ lại không biết một chút thông tin gì về hàng tồn kho của Thiêu Hồ Tử? Biết rõ trong kho của Thiêu Hồ Tử không đủ hàng, ông ấy vẫn nhất quyết bảo em mua với số lượng gấp đôi, điều này có nghĩa là gì?”
Điều này cho thấy ông ta đã không định để Đinh Mộng Nghiên hoàn thành nhiệm vụ ngay từ đầu.
Ngay cả khi lần này Đinh Mộng Nghiên có thể sống sót trở về thì cô cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Thêm vào đó, thực ra số tiền mà ông ta đưa cũng có vấn đề. Nếu là tình huống bình thường, dùng tất cả số tiền đó cùng lắm chỉ có thể mua được hai phần ba số thép, tuyệt đối không thể mua đủ số lượng nhiệm vụ yêu cầu.
Nói cách khác, cho dù là đối tượng thu mua, số lượng hàng tồn kho hay số tiền để mua hàng đều có vấn đề.
Chỉ riêng một trong những vấn đề trên cũng đã chí mạng, huống chi cả ba vấn đề còn tồn tại cùng một lúc?
Có lẽ trên lý thuyết, đó là nhiệm vụ này hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.
Nếu không có Giang Sách giúp đỡ, kết cục của Đinh Mộng Nghiên lần này sẽ cực kỳ thê thảm. Dù cô có thể còn sống trở về thì cũng sẽ bị trừng phạt cực nặng vì không hoàn thành nhiệm vụ.
Chiêu này của ông ta quả thật quá độc ác.
Sao có thể nỡ xuống tay tàn nhẫn với cháu gái ruột của mình như thế?
Đinh Mộng Nghiên tốt bụng nhưng không ngu ngốc, sau khi nghe Giang Sách phân tích sâu, cô cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
E rằng lần này ông ta thật sự muốn lấy mạng của cô!
“Ông nội!”
Đôi mắt của Đinh Mộng Nghiên lấp đầy lửa giận.
...
Nhà họ Đinh, tòa nhà văn phòng, văn phòng chủ tịch.
Đinh Trọng nhàn nhã thoải mái ngồi trên ghế, trên mặt đều là ý cười vui vẻ.
Hôm nay đã là ngày thứ hai mà vẫn không có tin tức của Đinh Mộng Nghiên như cũ. Nhìn như thế, đoán chừng là dữ nhiều lành ít.
Ông ta không cần tự ra tay mà chỉ dùng một chiêu “mượn dao giết người” đã có thể giải quyết Đinh Mộng Nghiên, điều này khiến ông ta cảm thấy rất thoải mái.
Lúc này, Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc đẩy cửa xông vào.
Đinh Trọng không vui quở trách: “Làm gì mà vội vàng hấp tấp như vậy?”
Đinh Phong Thành vội nói: “Ông ơi, cháu vừa nhận được tin nói Mộng Nghiên đang trên đường trở về!”
“Cái gì?”
Đinh Trọng sờ râu lẩm bẩm: “Sao nó có thể trốn khỏi tay Thiêu Hồ Tử được? Không thể nào.”
Đinh Tử Ngọc đoán: “Có khi nào khẩu vị của tên Thiêu Hồ Tử kia quá đặc biệt nên không có hứng thú với Mộng Nghiên không?”
Đinh Trọng thở dài.
Không thể trừ khử được Đinh Mộng Nghiên theo kế hoạch ban đầu khiến ông ta có chút không vui.
Nhưng mà…
Ông ta lại nhanh chóng nở nụ cười: “Nếu nó có thể quay lại thì thế nào? Đoán chừng chỉ là chạy trốn trối chết mà thôi. Nó tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao được.”
“Không đủ hàng, không đủ tiền, nó lấy cái gì để hoàn thành nhiệm vụ?”
“Đợi lúc nó vừa về tới, hừ hừ, để xem ông trừng phạt nó thế nào! Ông sẽ bắt nó phải nhả ra hết 10% cổ phần công ty nhà họ Đinh, sau đó đuổi nó ra khỏi nhà họ Đinh.”
Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành liếc nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.
Đinh Mộng Nghiên, cô có thể trở về thì đã sao? Chẳng qua là từ hố lửa này nhảy sang một hố lửa khác mà thôi.
Ai bảo suốt ngày cô cứ đi theo Giang Sách, không cho ông nội chút mặt mũi chứ?
Đáng đời!
Hai mươi phút sau, người đã đến nơi.
Đinh Trọng đứng dậy, phất tay áo nói: “Đi thôi, đi hỏi tội!”
“Đi!!”
Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc đi sau lưng Đinh Trọng, cả ba xuống lầu để gặp Đinh Mộng Nghiên.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc Ferrari đậu cách đó không xa. Trên xe có một nam một nữ mở cửa bước xuống, đúng là Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên.
Trong mắt Đinh Trọng đầy vẻ khinh thường.
Bên này, sắc mặt Đinh Mộng Nghiên cũng không có gì tốt. Sau khi biết được bộ mặt thật của Đinh Trọng, cô hận ông nội mình vô cùng.
Vốn là máu mủ tình thâm chung một nhà, sau nhiệm vụ ở Công viên Long Dương lần này đã hoàn toàn trở mặt thành thù!
“Mộng Nghiên về rồi à!”
“Đúng vậy, ông nội!”1