Giang Sách nghi ngờ nói: “Nhân sâm cũng đã cho anh, còn cần tôi làm cái gì?”
Người đàn ông trung niên khóc lóc kể lể nói: “Nhân sâm thì tôi có, nhưng một người thường như tôi, không biết dùng kiểu gì, chỉ sợ sẽ phá hỏng bảo bối này mất. Nếu cậu đã có thể liếc mắt một cái mà nhìn ra giá trị của nó, thế thì y thuật của cậu nhất định cũng rất cao siêu, cầu xin cậu hãy giúp tôi.”
Giang Sách có chút khó xử nhìn Đinh Mộng Nghiên trong xe.
Nếu chỉ có mình anh ở trong này, không cần phải nói, anh sẽ trực tiếp ra tay cứu người.
Nhưng anh ở cùng với vợ, lần này mục đích ra ngoài là vì thu mua vật liệu thép, chứ không phải tới để cứu người, cho nên anh sợ Đinh Mộng Nghiên sẽ mất hứng.
Ai biết Đinh Mộng Nghiên trực tiếp nổi giận nói: “Giang Sách, anh có còn nhân tính không hả? Người ta đã cầu xin anh như vậy, anh giúp người ta một phen cũng chẳng mất gì.”
Giang Sách cười khổ một tiếng.
Ài, cô vợ này của anh ấy mà, thật sự không biết nên nói như thế nào mới phải.
Tốt thì đúng là tốt thật, người ngợm cũng xinh đẹp, tâm địa lại lương thiện.
Chỉ có điều đầu óc có chỗ chết não.
Giang Sách anh có điều kiêng kỵ, còn không phải là vì em sao?
“Lên xe.”
Giang Sách bảo người đàn ông trung niên lên xe, dẫn anh ta về nhà.
Căn cứ theo giới thiệu của người đàn ông trung niên, anh ta tên là Hoàng Lực Ngôn, nhà ở tại vùng ngoại thành.
Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Lực Ngôn, Giang Sách lái xe đến nhà anh ta, kết quả mới vừa lái chưa tới hai mươi phút, nhìn thấy trên đường cái rộng lớn phía trước nằm vắt ngang một cây đại thụ.
Một đám đàn ông mặc đồ đen, trên quần áo thêu hình mặt trời tụ lại như một đám quạ đen, chắn hết con đường phía trước.
Hoàng Lực Ngôn là người địa phương, cho nên đương nhiên biết bọn họ là ai.
“Là người Vân Dương!”
“Ông chủ cửa hàng là một trong đám cán bộ Vân Dương, ông ta bị đánh, cao tầng của Vân Dương nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
“Xong rồi, xong rồi.”
Hoàng Lực Ngôn luống cuống chân tay, đắc tội với Vân Dương chẳng khác nào đắc tội với Điện Diêm Vương.
Ở công viên Long Dương, sợ là không có đường sống rồi.
Anh ta đã nghĩ đến việc người Vân Dương sẽ trả thù, nhưng thật không ngờ chính là, đối phương lại đến nhanh như vậy, cũng không để anh ta thời gian kịp cứu người.
Xe chậm rãi dừng lại.
Hoàng Lực Ngôn sốt ruột nói: “Cậu này, chúng ta quay đầu chạy đi?”
Không đợi anh ta nói xong, chỉ thấy mặt sau lại ngã xuống thêm một thân cây vĩ đại nữa, hơn hai mươi người đàn ông mặc đồ đen tay cầm đao sắc đi tới.
Xong luôn rồi!
Hoàng Lực Ngôn tuyệt vọng ngẩng đầu: “Ba à, con trai bất hiếu, sợ là phải rời nhân thế trước ba một bước rồi.”
Giang Sách cười, lạnh nhạt nói: “Hai người ở trên xe, đóng cửa lại, mặc kệ bọn họ có gõ thế nào cũng không được hoảng.”
Hoàng Lực Ngôn sửng sốt, lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ Giang Sách còn muốn ra ngoài đánh nhau với bọn họ?
Anh ta đoán đúng rồi.
Giang Sách đẩy cửa mà ra, thuận tay đóng cửa xe lại, Đinh Mộng Nghiên lập tức dựa theo lời Giang Sách nói, khóa hết cửa kính xe lại.
Hoàng Lực Ngôn sốt ruột nói: “Cậu ấy đang làm gì vậy? Một mình đấu với bốn năm mươi người sao? Cậu ấy không muốn sống nữa à?”
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên cũng hoảng thật sự.
Nhưng chuyện tới nước này, ngoài tin tưởng vào năng lực của Giang Sách thì còn có thể thế nào?
Giang Sách một mình đi về phía đám người Vân Dương, lão đại của đối phương - Hùng Hạt Tử cũng đã đi tới, đó là một người đàn ông thân cao gần hai mét, thân thể còn cường tráng hơn cả trâu.
Cặp tay kia, lớn hơn cả đầu người bình thường, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khủng bố.
Hùng Hạt Tử, cũng là người đàn ông mạnh nhất tổ chức ngầm khu Long Dương.
Anh ta là người chân chính có tiếng nói tại khu Long Dương.
Nhìn thấy Giang Sách đơn thương độc mã đi tới, Hùng Hạt Tử trái lại rất bội phục dũng khí của anh, tán dương nói: “Cậu không tồi, có chút gan dạ, tôi thích mấy tên vô lại như vậy.”
“Nhưng cậu đánh người của tôi, lại còn là người kiếm tiền cho tôi, chuyện này không thể nào cứ thế cho qua được.”
Hùng Hạt Tử nói: “Hiện tại tôi cho cậu hai con đường. Thứ nhất, đầu quân cho tôi, làm thuộc hạ của tôi, tôi đây có thể mở một mắt, xử phạt cậu chứ không muốn mạng của cậu.”
Giang Sách nở nụ cười.
Chiến thần Tu La lại đi làm tiểu đệ cho người khác sao?
Chuyện này mà để đám người ở Tây Cảnh biết được thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Hùng Hạt Tử tiếp tục nói: “Con đường thứ hai, bị người của tôi đánh chết.”
“Chọn thế nào, trong lòng cậu chắc rõ ràng chứ?”
Hùng Hạt Tử cảm thấy, chỉ cần là người bình thường thì đều biết chọn ra sao, lúc đứng trước sự sống chết, chắc không có tên ngu ngốc nào lại lựa chọn cái chết.
Nhưng mà!
Giang Sách hít sâu nói: “Hai con đường này tôi đều không chọn.”
“Ồ...? Cậu cho rằng cậu còn sự lựa chọn khác sao?”
“Có.”
“Lựa chọn nào?”
Giang Sách thờ ơ nhìn Hùng Hạt Tử, lạnh nhạt nói: “Trong vòng ba phút, giải quyết hết đám các người, nể tình trông anh còn có chút nghĩa khí giang hồ, tôi sẽ giữ lại cho anh một mạng, không cần khách khí.”
Phụt!
Hùng Hạt Tử thiếu chút nữa cười to. . Truyện Full
Đã từng gặp qua mấy thằng ngu xuẩn, nhưng chưa thấy qua thằng nào ngu xuẩn như vậy, một người đối phó với năm sáu chục người? Ha ha, anh cho rằng mình là Đại La Kim Tiên sao?
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Các anh em, lên.”
Tuy giết chết Giang Sách có hơi đáng tiếc, nhưng Hùng Hạt Tử không còn cách nào, phàm là người có gan khiêu chiến người của anh ta, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Đây là nguyên nhân vì sao anh ta có thể 'thống trị' công viên Long Dương.
Một người đàn ông bắp thịt rắn chắc to khỏe lao về phía Giang Sách, những người khác đều đứng ở bên nhìn, tuy Hùng Hạt Tử hạ lệnh để cho mọi người cùng nhau xông lên, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đối phó với Giang Sách, một người như vậy là đủ.
Kẻ cơ bắp kia đi tới trước mặt Giang Sách, khinh thường cười khẩy một tiếng, giơ tay đập cây gậy bóng chày vào đầu anh.
Kết quả...
Coong một tiếng vang thật lớn, Giang Sách tay không chặn gậy bóng chày.
Không những vậy, gậy bóng chày lại còn bị đập lõm mất một góc, Giang Sách thì không xi nhê gì, trên mặt đến một chút vẻ đau đớn cũng không có.
Tựa như, cánh tay anh còn cứng hơn cả gậy bóng chày!
“Anh nên đổi vũ khí tốt hơn.”
Giang Sách lạnh nhạt nói một câu, sau đó xòe bàn tay, mạnh mẽ tóm lấy mặt đối phương, rồi đột nhiên dùng sức.
Trong nháy mắt, kẻ cơ bắp kia bị Giang Sách nhấc lên, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất.
Trán của kẻ cơ bắp tiếp xúc thân mật với nền đường cái bê tông, đánh rầm một tiếng, máu tươi giàn giụa, tay chân kẻ cơ bắp rũ xuống, trông thế này có không chết thì cũng tàn phế.
Chuyện xảy đến bất ngờ khiến cho tất cả mọi người chấn động kinh ngạc, thực lực của Giang Sách vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Mạnh, thật sự rất mạnh.
Hùng Hạt Tử chẳng những không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vui sướng.
“Thật sự là một viên tướng dũng mãnh!”
“Các anh em, cùng tiến lên!”
Anh ta rất muốn nhìn thử xem rốt cuộc Giang Sách có mấy cân mấy lượng, nếu người đàn ông này đủ mạnh, trái lại anh ta có thể mở một con mắt, đặc xá cho tội trạng của Giang Sách, thu người vào quân mình.
Nhưng anh ta nào biết rằng, một con kiến, lấy đâu ra tư cách đòi thu nạp Chiến thần Tu La?
Hùng Hạt Tử (Gấu mù), thật đúng là 'mù quáng'.
Đám người Vân Dương nhào lên, gậy bóng chày, dao bầu, cục gạch, đủ loại 'binh khí' nhào đánh về phía Giang Sách.
Đổi thành người bình thường, cho dù có lợi hại đến đâu, bị nhiều người vây đánh như vậy thì cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Giang Sách lại không phải người bình thường.
Anh là Chiến thần Tu La.
Vĩnh viễn không nói đến chuyện thất bại.
Giang Sách giống như chiến thần giá lâm, mỗi một quyền mỗi một cước, đều có thể xử đẹp đám người nhào lên.
Đặc biệt lúc anh cướp được thanh đao, hình thức 'Sát thần' mở ra, phàm là người đến gần, không phải đứt tay thì cũng là đứt chân, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Hơn một phút trôi qua, lông tóc Giang Sách không chút tổn thương, lại còn càng đánh càng hăng.
Vân Dương thì lại chết cả một nửa.
Dần dần, cuối cùng Hùng Hạt Tử cũng cảm thấy chuyện không thích hợp, người đàn ông này hình như có hơi biến thái!1