Khu Giang Nam, đồn cảnh sát.
Tạ Mạnh Trí dẫn theo người của mình lo lắng chờ ở cửa, sau khi nhìn thấy xe của Giang Sách đến gần liền vội vàng chào hỏi.
“Tổng phụ trách, sao anh lại đích thân đến đây?”
“Tôi đến đây để kiểm tra vụ án của Kevin Diêm.” Giang Sách nói thẳng.
Dưới sự dẫn dắt của Tạ Mạnh Trí, cả nhóm đã vào trụ sở cảnh sát.
Tạ Mạnh Trí lấy ra các tài liệu liên quan về vụ án của Kevin Diêm.
“Tổng phụ trách, tất cả mọi thứ anh muốn đều có ở đây.”
“Ừm.”
Giang Sách cầm lấy và mở ra từng cái một, thông tin thu được không khác những gì anh có được trước đó, hiện tại vẫn chưa đủ bằng chứng để xác định người chết là Kevin Diêm.
Anh nói: “Thi thể vẫn chưa bị giải phẫu, phải không?”
“Chưa.”
“Ừ, dẫn tôi đi xem.”
Tạ Mạnh Trí có chút kinh ngạc: “Không thích hợp lắm đâu nhỉ? Cái xác vừa hôi vừa bẩn. Nếu làm anh buồn nôn thì không tốt lắm đâu.”
Giang Sách trừng mắt nhìn anh ta: “Nhìn tôi yếu ớt như vậy sao?”
“Không, đó không phải là ý của tôi.”
“Đưa tôi tới đó!”
“Vâng.”
Tạ Mạnh Trí không dám nói chuyện vô nghĩa nữa, bèn đưa Giang Sách đến nhà xác và cho người mang thi thể của Kevin Diêm đã chết ra khỏi tủ tử thi, đặt trên bàn để xác.
Nhiệt độ cả phòng rất thấp, Tạ Mạnh Trí mặc ít quần áo trước khi đi vào nên toàn thân hơi run rẩy.
“Găng tay.” Giang Sách nói.
“Đây.”
Tạ Mạnh Trí đưa lên một đôi găng tay.
Giang Sách mang vào và tự mở túi đựng xác, để lộ cái xác cháy đen bên trong, như Tạ Mạnh Trí đã nói lúc đầu, cái xác rất ghê tởm và có mùi hôi thối.
Cái xác vẫn chưa kịp giải phẫu.
Giang Sách mở miệng tử thi xem xét, sau đó kiểm tra tay chân của tử thi, cuối cùng đưa tay chạm vào xương của tử thi.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, miệng của Giang Sách nở một nụ cười nhẹ.
“Hay cho một chiêu ve sầu thoát xác!”
Câu nói này khiến mọi người trong phòng hơi bối rối và không hiểu lắm.
Là một cảnh sát, Tạ Mạnh Trí có thần kinh rất nhạy bén và hỏi thẳng: “Tổng phụ trách, ý anh là... cái xác này không phải của Kevin Diêm?”
“Ừm.”
Giang Sách chỉ vào răng, tay và chân của người quá cố và nói: “Răng của người quá cố đã rụng hết, tay và chân cũng có dấu hiệu lão hóa. Rõ ràng đó là thi thể của một ông già, không phải của Kevin Diêm.”
“Bằng chứng trực tiếp nhất là xương của người đã khuất có dấu hiệu lão hóa, thoái hóa; Kevin Diêm là một thanh niên có sức sống mãnh liệt nên hiện tượng này là không thể xảy ra,“
“Bằng cách này, về cơ bản có thể chắc chắn thi thể này không phải của Kevin Diêm.”
Tạ Mạnh Trí hơi ngạc nhiên: “Nếu không phải là Kevin Diêm thì là ai? Đó là thi thể được tìm thấy trong phòng của Kevin Diêm vào thời điểm đó! Ngoài ra, Kevin Diêm quả thực đã biến mất, những người khác thì không thiếu một ai.”
Giang Sách tiếp tục: “Vậy nên mới nói là chiêu “ve sầu thoát xác“. Kevin Diêm đã giết chết ông già, mặc quần áo của mình vào người ông ấy và đưa xác vào phòng. Sau đó, anh ta cải trang thành ông lão và trốn thoát.”
“Thủ đoạn vàng thau lẫn lộn như thế, Kevin Diêm đúng là giở trò chuồn mất rồi.”
Không thể không nói, để thoát khỏi tay của Giang Sách, Kevin Diêm đã thực sự liều một phen, có thể nghĩ ra những ý tưởng cực đoan như vậy.
Nếu không có Giang Sách, người bình thường có lẽ đã bị lừa.
Ngay cả Tôn Tại Ngôn siêu thông minh cũng không nhìn ra lắt léo trong đó.
Giết người khác, phóng hỏa, giả vờ mình đã chết, rồi cải trang thành người talặng lẽ lẻn đi.
Bằng cách này, trên thế giới không còn người nào là Kevin Diêm, một khi Giang Sách bị lừa, anh sẽ không truy giết Kevin Diêm nữa.
Và anh ta chỉ cần trốn đến các thành phố khác, thay tên đổi họ là có thể tiếp tục sống.
Chiêu này, thành thật mà nói, khá thông minh.
Giang Sách chỉ vào phía sau đầu của người quá cố và nói: “Có một lỗ rõ ràng ở phía sau đầu của người quá cố, bị thương bởi một vũ khí cùn; nếu tôi dự đoán không sai, người quá cố và Kevin Diêm là người quen của nhau, bị giết sau khi bị Kevin Diêm lừa vào phòng, sau đó thay quần áo của Kevin Diêm và bị thiêu.”
Chu đáo và tàn nhẫn, Kevin Diêm sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại.
Tạ Mạnh Trí lúc này mới sốt ruột: “Hay cho Kevin Diêm, anh ta vậy mà lại dám càn rỡ như vậy, tôi phải bắt anh ta trở về!”
Giang Sách ra hiệu cho anh ta, Tạ Mạnh Trí ngay lập tức ghé tai lại.
Giang Sách nói vài câu vào tai Tạ Mạnh Trí, sau đó yêu cầu anh ta chạy nhanh đến biệt thự của Chu Doãn Cường để điều tra ngay hành tung của Kevin Diêm.
“Tôi lập tức đi ngay!”
Tạ Mạnh Trí nhanh chóng đưa mọi người rời đi và đến biệt thự của Chu Doãn Cường để điều tra.
Giang Sách tháo găng tay ra, gọi cho Mộc Dương Nhất trong khi bước ra ngoài.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Giúp tôi phong tỏa tất cả các ngã tư ra khỏi thành phố ở khu Giang Nam, tăng cường các trạm kiểm soát ở bến xe, ga tàu và sân bay, điều tra nghiêm ngặt từng người xuất cảnh, cấm Kevin Diêm ra ngoài.”
“Rõ!”
Cúp điện thoại, Giang Sách đã ra bên ngoài. Anh đứng trên bậc thang ở cửa nhìn lên bầu trời, tự nhủ: “Kevin Diêm, anh nghĩ mình có thể chạy trốn sao?”
“Anh nghĩ Giang Sách tôi quá đơn giản rồi.”
“Tôi đã ban hành 'án tử hình' cho anh, anh chỉ có thể chết sau bảy ngày tang đầu của chú Trình; muốn chạy sao? Không có cửa đâu!”
…
Biệt thự.
Hai chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài, một nhóm lớn cảnh sát vác súng lao đến.
Tạ Mạnh Trí dẫn mọi người vào trong, vừa đi vừa nói: “Mọi người đứng dậy cho tôi, tập trung ở phòng khách!”
Một lúc sau, mọi người đã đứng trong phòng khách.
Lúc đầu Chu Doãn Cường nghĩ rằng Tạ Mạnh Trí lại đến đây vì vụ tự sát của Kevin Diêm, nhưng nhìn tư thế này, dường như có điều gì đó không ổn.
Ông ta nghi ngờ hỏi: “Đội trưởng Tạ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tạ Mạnh Trí lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Doãn Cường lắc đầu: “Làm sao tôi biết chuyện gì đã xảy ra? Tôi tưởng sếp ở đây vì cái chết của Kevin Diêm.”
“Đến bây giờ ông còn giả ngu với tôi ư?”
“A? Đội trưởng Tạ, sếp có ý gì?”
“Người chết hoàn toàn không phải là Kevin Diêm!”
Chỉ một câu nói, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, nếu Kevin Diêm không phải là người đã chết, thì còn có thể là ai?
Chu Doãn Cường cười xấu hổ hỏi: “Không phải sếp đùa với tôi chứ? Lúc đó, chỉ có một mình Kevin Diêm ở trong phòng, hơn nữa người chết đang mặc quần áo của Kevin Diêm. Không phải anh ta thì là ai?”
Tạ Mạnh Trí cho biết: “Sau khi cảnh sát khám nghiệm thi thể, người chết là một ông già! Sao thế, Kevin Diêm rất già hả?”
Ông già?
Mọi người nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Hơn nữa, người quá cố đã chết trước khi bị ngọn lửa thiêu rụi. Ông ấy đã bị một người nào đó dùng vũ khí cùn đập vào sau đầu mà chết!”
Điều này càng khiến Chu Doãn Cường bất ngờ hơn.
“Đội trưởng, lời sếp nói đều là thật ư?”
“Sao mà giả được?” Tạ Mạnh Trí liếc nhìn xung quanh và hỏi: “Ngoài Kevin Diêm, còn ai chưa đến đây?”
“Còn ai ư? Không còn ai.”
“Thử nghĩ xem, có phải thiếu một ông già hay không?”
“Ông già...”
Đột nhiên, Chu Doãn Cường nhớ ra: “Đúng rồi, quản gia đâu? Tôi đã không thấy từ chiều hôm qua rồi.”
Mọi người cũng gật đầu.
Người quản gia đột nhiên biến mất mà không biết tại sao.
Thợ làm vườn nói: “Sau vụ cháy, tôi hình như đã thấy người quản gia bỏ đi, sau đó không về nữa.”
Thông tin này về cơ bản có thể xác định ai là người chết thực sự.
Để xác minh thông tin, Tạ Mạnh Trí ngay lập tức sắp xếp người gọi điện cho gia đình quản gia để hỏi thăm tình hình cụ thể.
Sau đó anh ta yêu cầu được xem camera ở cửa.
Chẳng mấy chốc, Tạ Mạnh Trí nhìn thấy từ đoạn video phát lại rằng sau vụ cháy, một người đàn ông mặc quần áo của quản gia đã lẻn đi.
Khi những người khác đều sốt ruột cứu hỏa, quản gia lại cúi đầu, đội mũ và lấy tay che mặt, như bị ngọn lửa làm ngạt thở, chuồn đi dưới ánh mắt của mọi người.
Lúc đó lộn xộn nên không ai để ý đến một 'ông già' không thu hút như vậy.
Ngay sau đó, thuộc hạ của anh ta báo cáo: “Đội trưởng, tôi vừa gọi điện thoại cho gia đình ông quản gia. Bọn họ nói quản gia chưa từng về, vả lại điện thoại của quản gia luôn không gọi được.”
Bây giờ, gần như chắc chắn rồi.
Tạ Mạnh Trí nói: “Lập tức đưa người đến nhà quản gia để xác nhận thông tin, sau đó gửi lại thông tin cho đồn cảnh sát để xác định danh tính người chết dựa trên xét nghiệm AND.”
“Vâng!”
Cấp dưới lập tức làm theo lệnh.
Bên này, Chu Doãn Cường bày ra vẻ mặt bối rối, ngây ngốc hỏi: “Đội trưởng Tạ, tình hình thế nào vậy? Không phải Kevin Diêm là người đã chết sao? Sao lại đột nhiên trở thành quản gia chứ? Tôi hồ đồ mất rồi.”
Tạ Mạnh Trí nói với vẻ chế giễu: “Đây là một thủ thuật che mắt được Kevin Diêm sử dụng, khiến mọi người nghĩ rằng anh ta tự sát vì sợ tội. Nhưng trên thực tế, anh ta đã giết quản gia và giả mạo thành mình, sau đó anh ta nghênh ngang bỏ đi và biến mất khỏi thế giới.”
Nghe vậy, Chu Doãn Cường mới chậm chạp nhận ra.
Ông ta chửi ầm lên: “Kevin Diêm, tên khốn kiếp này, vậy mà lại giở trò này sau lưng tôi. Tên chó chết này, nếu bắt được anh ta, tôi tuyệt đối không tha cho anh ta!”
Tạ Mạnh Trí hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm đi, cảnh sát chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta, rút lui!”
Anh ta đưa người của mình trở lại đồn cảnh sát.
Bên này, Chu Doãn Cường ngồi trên ghế sô pha, thở hổn hển.
Ông ta luôn cho rằng Kevin Diêm là người trung thành và tận tâm, nhưng ai biết được rằng thứ này không đáng tin cậy như thế. Vì mạng sống của mình mà anh ta thậm chí còn giết chết quản gia.
Trên thực tế, điều mà Chu Doãn Cường tức giận nhất là Kevin Diêm đã chọn cách sống một mình sau lưng ông ta, thay vì đưa ông ta đi cùng.
Thủ đoạn này tuyệt diệu như vậy, nếu Chu Doãn Cường cũng sử dụng, có lẽ giờ phút này thật sự có thể bỏ chạy rồi.
Chờ khi Giang Sách phản ứng lại được, rất có thể bọn họ đã ra nước ngoài.
Bây giờ thì tốt rồi, Kevin Diêm đã bỏ chạy, Chu Doãn Cường vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Giang Sách, điều này khiến ông ta run lên vì tức giận.
“Kevin Diêm, tên chó ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa.”
“Tao nguyền rủa mày rơi máy bay, chìm tàu, bị xe tông! Tao nguyền rủa mày chết không tử tế!”
Càng nói càng tức, Chu Doãn Cường cầm cốc nước trên bàn đập xuống đất, trút sự bất mãn trong lòng.